• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không có ai hết.

Kiều Kiều lắc đầu, đợi sau khi Diệp Mặc Hàn vào trong, cô đóng cửa lại rồi nhẹ giọng nói:

- Tôi đi tắm trước đã.

Đến đây vào giờ này, Kiều Kiều theo bản năng liền nghĩ rằng Diệp Mặc Hàn là tới tìm hoan ái. Vừa chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt thì đột nhiên bị hắn ôm vào lòng ngực, đưa miệng gần sát tai cô rồi nói:

- Giữa chúng ta ngoài làm tình thì không thể làm chuyện gì khác hay sao?

- Anh cảm thấy như thế nào?

Kiều Kiều lạnh nhạt đáp.

Cô đối với Diệp Mặc Hàn vốn là bất mãn, hôm nay chuyện của Mộ Duật lại làm cô càng oán giận, cho nên ngữ khí tất nhiên cũng không tốt.

Diệp Mặc Hàn nghe vậy không hề giận, dù sao thời gian để hai người bồi dưỡng tình cảm còn nhiều. Hiện tại hắn chỉ muốn thân cận cô nhiều chút, dính cô nhiều một chút. Thời gian lâu rồi dù cho cô là tảng đá thì cũng sẽ ấm nhiệt.


- Ăn không?

Diệp Mặc Hàn ôm Kiều Kiều, nhẹ giọng hỏi han.

- Không cần, tôi ăn mì gói là được rồi.

Cô tránh khỏi vòng tay hắn, đi về hướng phòng bếp.

Tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên, trái tim nhỏ bé của Kiều Kiều không khỏi căng thẳng tột độ.

Cha mẹ cô buổi chiều mới gọi điện thoại, cho nên không thể đến đây ngay lập tức. Ngoài Diệp Mặc Hàn ra thì chỉ có Mộ Duật mới biết địa chỉ nhà cô.

Nếu hai nam nhân này chạm mặt nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Mặc Hàn nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, cũng đại khái đoán ra chút gì đó.

- Tôi đi mở cửa.

Nói rồi hắn đi nhanh về phía cửa.

Kiều Kiều vội chạy chắn trước người hắn, tiếng đập cửa dần dồn dập hơn. Cô lấy hết dũng khí, duỗi tay mở cửa ra.

- Surprise!

Diệu Hiểu Tuệ vui cười nói.

Chờ khi tầm mắt lướt qua Kiều Kiều, nhìn thấy Diệp Mặc Hàn phía sau cô thì biểu tình trên mặt Hiểu Tuệ lập tức chuyển thành khiếp sợ mừng như điên.

Hiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi:

- Kiều Kiều, bạn trai cậu à?

Kiều Kiều không biết trả lời như nào, vội đánh trống lảng:

- Sao cậu lại đến đây vào giờ này?

Sau khi vào nhà, ánh mắt Hiểu Tuệ vẫn đảo quanh người Diệp Mặc Hàn, thỉnh thoảng trộm khen:

- Kiều Kiều, cậu được lắm nha. Không nói gì mà đã cưa được anh bạn trai tuấn tú như vậy? Còn ở chung! Làm chưa, thế nào, cảm giác không tồi chứ?

Mấy lời này Diệp Mặc Hàn cũng nghe lọt tai, cho nên đối với người bạn này của Kiều Kiều cũng có chút hảo cảm, thuận tiện nói:

- Kiều Kiều, bạn em đến chơi hai người cứ trò chuyện đi, anh vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

- Chào cô, tôi là Diệp Mặc Hàn.

Diệp Mặc Hàn chủ động duỗi tay chào hỏi.

- Diệp... Diệp Hiểu Tuệ.

Hiểu Tuệ run tay bắt bàn tay hắn, tiếp tục khen.

- Có thể theo đuổi được Kiều Kiều cũng chỉ có người soái ca như anh thôi. Trách không được bốn năm đại học, bất kể loại hình nam sinh nào theo đuổi Kiều Kiều, cô ấy cũng không dao động. Thì ra đây mới là loại hình cô ấy thích, quả nhiên là ánh mắt tốt.

Hiểu Tuệ mỉm cười, không nhịn được mà khen ngợi.

Kiều Kiều có chút không vui.

- Được rồi, cậu là tới tìm anh ta hay là tới tìm tớ?

- Ôi! Ghen rồi.

Hiểu Tuệ thu hồi tay, không quên trêu ghẹo Kiều Kiều.

- Nói linh tinh gì đó.

Kiều Kiều dỗi, mặt cũng đỏ lên.

Diệp Mặc Hàn thấy thế rất vui sướng, cô không phủ nhận thân phận bạn trai của hắn, dáng vẻ khi cô đỏ mặt rất giống ghen tỵ, thế nên tâm tình của hắn cũng vui theo.

Hắn đi đến trước tủ lạnh, tìm chút nguyên liệu có thể nấu rồi đi vào phòng bếp nấu ăn.

- Sao cậu tới đây muộn thế?

- Không phải cậu nói đã xin được chữ ký Bá Viễn sao, bảo gửi cho tớ không gửi làm tớ sốt cả ruột, cho nên xin nghỉ tự mình tới.

Hiểu Tuệ chu miệng oán trách.

Chuyện này Kiều Kiều thật sự quên mất. Đúng là đã lấy được chữ ký, nhưng đêm đó cô bị Diệp Mặc Hàn đưa đến khách sạn, sau đó...

Nhớ lại đêm hôm đó, mặt cô chợt nóng bừng, cô vội đứng dậy nói:

- Tớ đi lấy cho cậu.

Diệp Mặc Hàn lúc này cũng từ phòng bếp ló đầu ra nói:

- Cô thích Bá Viễn hả?1

- Ừm, chẳng lẽ anh cũng là fans của Bá Viễn?

Hiểu Tuệ kinh ngạc hỏi.


Diệp Mặc Hàn cười cười:


- Không phải fans, nhưng nếu cô thích hắn, tôi có thể gọi điện thoại kêu hắn lại đây cùng nhau ăn một bữa.


Hiểu Tuệ nghe vậy thì chợt sửng sốt, chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt rồi vội đứng dậy chạy đến cạnh Kiều Kiều, nói nhỏ:


- Kiều Kiều, bạn trai cậu không phải mắc bệnh nặng gì chứ? Hắn vừa nói với tớ là muốn gọi điện thoại cho Bá Biễn, kêu anh ấy tới đây ăn cơm cùng tớ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang