Suốt buổi học chiều, Kiều Kiều vẫn trong trạng thái mơ hồ, cô thực sự bị doạ sợ, không chỉ vì lần đầu nhìn thấy chuyện này mà bởi vì bộ dáng hung ác khi đánh nhau của Diệp Mặc Hàn.
Cô không hề hiểu rõ tính tình của hắn, trong lòng vẫn luôn có cảm giác sợ sệt, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy bộ dáng Diệp Mặc Hàn lúc đánh nhau càng làm cô sợ hãi hắn hơn.
Trước khi tan học, Diệp Mặc Hàn nhắn tin hỏi cô có bị doạ sợ không, nhưng cô vẫn chưa trả lời.
Sau khi tan học, hắn lại gửi ảnh vết thương trên người cho Kiều Kiều xem, còn làm nũng với cô, nhưng cô vẫn không hề trả lời.
Về đến nhà, Kiều Kiều định nhờ bố mẹ giúp cô chuyển trường, nhưng lại thấy trên mặt bố mẹ nở cười rạng rỡ, vừa nói vừa cười vội đi vào phòng bếp nên cô có chút không lỡ lòng mở miệng.
Chắc hẳn do Diệp Mặc Hàn giới thiệu, nên việc làm ăn của bố mẹ mới thuận lợi, kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.
Hai người cũng không cần phải đi sớm về khuya như trước nữa, bây giờ tầm tám giờ tối là đã về nhà rồi, cho nên Kiều Kiều không đành lòng...
Nhưng có một chuyện rất đáng mừng là mấy ngày sau khi xảy ra ẩu đả, Lăng Diệc Hàm đã bị đưa ra nước ngoài du học.
Không còn Lăng Diệc Hàm trêu chọc, cho nên cảm xúc của Diệp Mặc Hàn cũng ổn định hơn trước. Nhưng nữ sinh trong trường cũng vì chuyện này mà nảy sinh địch ý với Kiều Kiều.
Suốt khoảng thời gian cấp ba này, Kiều Kiều hầu như không có một người bạn nào. Dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến học tập của cô, có Diệp Mặc Hàn bổ túc, nên thành tích của cô ngày càng tăng lên.
Nhưng có rất nhiều lần cô ngủ gật trong lớp, bởi vì Diệp Mặc Hàn tuổi trẻ quá sung sức, thường xuyên đòi hỏi làm cô kiệt sức mới thôi.
Dựa theo điểm thi năm trước, cô chỉ thiếu gần một điểm nữa là có thể thi đậu đại học Phong Hoa rồi.
Nhưng mà ham muốn của Diệp Mặc Hàn cũng ngày càng tăng, cô cảm thấy mình thực sự không chống đỡ nổi nữa, rõ ràng cô ăn uống nhiều hơn lúc trước, nhưng lại tụt tận hai cân.
Hai người đã thương lượng, buổi tối Diệp Mặc Hàn bổ túc cho cô, sau đó cô sẽ khen thưởng hắn.
Vì vậy, sau khi bổ túc xong, Diệp Mặc Hàn sẽ giả bộ lái xe rời đi, sau đó quay lại trèo cửa sổ, 'muốn' cô đến nửa đêm mới nghỉ.
Con trai mới nếm thử mùi ngon ngọt của tình d ục thì làm sao cưỡng chế được, cho nên nhiều lúc Diệp Mặc Hàn cũng sẽ ở trường học 'muốn' cô.
Gần đến thời gian thi đại học, Diệp Mặc Hàn đồng ý đưa cô về nhà bổ túc, nhưng hắn lại trực tiếp lái xe chở cô về nhà riêng.
Mới vào phòng khách, hắn gấp không chờ nổi ôm cô đặt lên sô pha, lập tức cởi sạch đồ trên người cô, không sốt mảnh vải nào.
Nhìn thân mình trắng nõn cân đối của Kiều Kiều, Diệp Mặc Hàn khẽ nuốt "ực" một tiếng, tiếp đó cánh tay trượt từ đôi môi đỏ mọng, một đường đi thẳng xuống nơi bí ẩn, ngón tay thon dài vội cắm vào trong.
- A... ưm... ưm... ư...
Cơ thể Kiều Kiều bị hắn dạy dỗ trở lên càng mẫn cảm, chỉ vài cái ra vào, bên dưới đã ướt thành một mảng.
Thấy đã đủ ướt, Diệp Mặc Hàn nhanh chóng cởi khoá quần, vật hùng vĩ lập tức hiện ra ngoài, dựng đứng còn giật nảy lên vài cái.
Diệp Mặc Hàn cầm lấy vật hùng vĩ, để trước cửa động khẽ ma xát, sau đó 'phụt' một tiếng liền đẩy nguyên cây vào trong động.
Mặc dù đường đi của Kiều Kiều đã rất ướt, nhưng vật đó của hắn quá đáng sợ, làm cô cảm thấy rất căng trướng.
- Aaa... ưm... sâu quá rồi... nhẹ... nhẹ một chút... ưm... ư...
Kiều Kiều ôm chặt vai Diệp Mặc Hàn, mềm giọng xin tha.
- Đã 'làm' gần năm rồi, sao còn chịu không nổi chứ!
Diệp Mặc Hàn bắt đầu đưa đẩy, hưởng thụ khoái cảm bên dưới cô đem lại cho hắn, hai mắt cũng không quên nhìn bộ dáng run rẩy của cô.
Theo nhịp ra vào của hắn, hai chân ngọc của Kiều Kiều kẹp bên sườn hắn cũng đong đưa theo, hai má đỏ ửng nhiễm sắc tình d*c.
Nhìn bộ dáng cô mê người như này, Diệp Mặc Hàn bỗng ác ý, rút ra vật hùng vĩ để ở cửa động, còn không đợi Kiều Kiều phản ứng kịp, đột nhiên trầm người một cái, vật hùng vĩ lao thẳng vào sâu trong động, đầu nhỏ còn chui vào cổ tử cung.
- Aaaaaaa....
Kiều Kiều bị động tác hung ác của hắn doạ sợ, cảm giác vừa đau vừa sướng lan toả khắp thân.
Cả người cô cong lên như con tôm, hai chân kẹp bên sườn co chặt lại, cuốn lên mũi chân, ôm chầm lấy cổ Diệp Mặc Hàn, không ngừng run rẩy nức nở.
Nghe tiếng kêu rên của cô, Diệp Mặc Hàn càng hưng phấn, ra sức cày cấy, lúc sâu lúc nông, chợt lại hung ác mãnh liệt làm Kiều Kiều chỉ có thể khóc thành tiếng, nũng nịu cầu xin hắn buông tha.
Bên dưới đã ướt thành một mảng, Kiều Kiều nắm chặt vai hắn, run rẩy cầu xin:
- Ưm... ư... chậm... chậm một chút...
- ---------------
❄️Băng冰❄️
:3 Có thịt cho mọi người nè❤️
đừng quên Vote + like giúp Băng giữ top truyện nha:3 hứa chăm chỉ ra chương nè iuuu🥰🥰