Kiều Kiều vô cùng nghi hoặc, cho đến khi Diệp Mặc Hàn duỗi người tỉnh ngủ, lưng dựa vào ghế rồi bắt chéo hay chân cho vào ngăn bàn, quần áo đồng phục trên người có vẻ hơi ngắn so với dáng người của hắn, nên khi vắt chân lên đã để lộ ra một đoạn cẳng chân.
Diệp Mặc Hàn từ trong túi quần móc ra một cây thuốc cùng một cái bật lửa, đưa lên miệng hút rồi phun ra một làn khói, hai hàng mi dài của hắn vẫn đang rũ xuống giống như chưa tỉnh ngủ hẳn.
Kiều Kiều không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ không thôi.
Trường học cũ của cô cũng có loại học sinh không tuân thủ nội quy của trường học như này, nhưng mà việc hút thuốc như thế này thì đều là trốn ở trong WC hút trộm, chứ trắng trợn mà hút ở ngay giữa lớp học như hắn thì là lần đầu cô nhìn thấy.
Bạn đồng học nữ ở phía trước ngửi thấy mùi thuốc lá liền đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Mặc Hàn lễ phép nói:
- Bạn học Diệp, có thể...có thể đi ra bên ngoài hành lang hút thuốc được hay không...hoặc là dập tắt đi?
Nữ sinh dò hỏi một cách cẩn thận, ngay cả mặt cũng không dám nâng lên như sợ Diệp Mặc Hàn sẽ ăn tươi nuốt sống mình.
- Vươn đầu lưỡi ra.
Nữ sinh nhìn về phía Diệp Mặc Hàn một cách khó hiểu.
- Không phải muốn tôi dập tắt sao? Không vươn lưỡi ra thì tôi dập tắt kiểu gì?
Diệp Mặc Hàn giả bộ duỗi tay cầm thuốc đến bên miệng của nữ sinh kia.
Nữ sinh sợ hãi lùi về sau, vẻ mặt đầu ủy khuất rồi chạy về bàn mình sau đó cúi đầu xuống bàn khóc nức nở.
Diệp Mặc Hàn mặt không biểu cảm cười hừ một tiếng rồi tiếp tục hút thuốc, khói thuốc nghi ngút làm Kiều Kiều nhịn không nổi ho lên vài tiếng.
Lúc quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Mặc Hàn đang nhìn chằm chằm mình thì sợ hãi vội che cả miệng lẫn mũi, khuôn mặt thiếu do thiếu oxy và nhịn ho nên đỏ bừng lên, dù vậy thì cô cũng không dám ho thêm một tiếng nào nữa, chỉ biết trợn mắt mà nhìn chằm chằm lại Diệp Mặc Hàn sợ hắn sẽ làm gì đó với cô.
Sau đó cô thấy hắn trực tiếp dùng lòng bàn tay dập tắt tàn thuốc, từ trong ngăn bàn lấy ra gạt tàn thuốc rồi ném thẳng thuốc vào trong đó.
- Sợ cái gì? Em ho thì tôi lại ăn em chắc?
Hắn nhếch mày rồi khẽ bật cười, lời nói giống như tùy tiện nhưng lại cố tình nhấn mạnh vào chữ “ăn”.
Chỉ có điều lúc này Kiều Kiều vẫn chưa hiểu rõ ngụ ý trong lời nói của hắn, nếu không cô đã sớm xin chuyển tiếp sang trường khác rồi.
Thật lòng mà nói, từ lúc hắn ngẩng đầu tỉnh dậy rồi nói với cô giáo cho mình ngồi qua chỗ này thì Kiều Kiều cũng đã có chút ấn tượng tốt về hắn rồi, có thể là do giọng nói của hắn dễ nghe, cũng có thể là do thanh xuân tuổi trẻ, đối với người khác giới có khuôn mặt đẹp đương nhiên sẽ cảm thấy thiện cảm.
Tóm lại, ngay từ lần đầu tiên ánh mắt cô nhìn thấy hắn thì liền hơi thích rồi.
Nhưng mà một màn vừa mới xảy ra lúc nãy khiến cho cô đột nhiên thấy sợ hãi hắn, ngay cả câu hỏi của hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết sợ hãi mà nhìn hắn chằm chằm.
May thay đúng lúc này tiếng chuông vào tiết học mới vang lên, chủ nhiệm lớp cũng đã đi vào lớp, cô vội quay mặt đi ho vài tiếng rồi lập tức cắm cúi tìm sách vở để học, sau đó nhìn thẳng bục giảng mà không hề dám quay sang nhìn hắn.
- ---------------