• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao tao lại sinh ra cái thằng nghịch tử như mày!

Diệp Thương tức giận chỉ tay về hướng Mặc Hàn đang đi lên lầu nói.

Lăng Tử Linh thấy vậy, vội vã đỡ hắn ngồi xuống ghế rồi trấn an:

- Mặc Hàn bây giờ vẫn còn nhỏ, đợi nó trưởng thành rồi thì sẽ khác. À đúng rồi, Diệc Hàm mấy tháng nữa thì cũng đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, em đang nghĩ, hay là lúc đó đổi lại họ cho con nó nha, đổi thành Phó Diệc Hàm, chứ một đứa họ Diệp, một đứa lại họ Lăng, làm gì giống anh em đâu chứ.

Diệp Thương trầm lặng một lúc, nhìn về phía Lăng Tử Linh nói:

- Em không phải lo lắng, dù con mang họ Lăng theo em, nhưng nó cũng là con trai của Diệp Thương tôi, tương lai phân chia tài sản nó cũng sẽ không thiếu so với Mặc Hàm.


Lăng Tử Linh nghe vậy, hai tròng mắt lập tức tràn ngập nước nước mắt, ủy khuất nói:

- Anh cho rằng em muốn đổi tên cho con chỉ là vì gia sản hay sao!! Lúc trước Diệc Hàm là con tư ở bên ngoài nên không thể đặt theo họ anh, nhưng hiện tại em đã gả vào gia đình này nhiều năm như vậy rồi mà Diệc Hàm vẫn mang họ của em, khiến cho nó không được danh chính ngôn thuận. Hai anh em bọn chúng mặc dù ở chung một cái nhà nhưng lại giống như người xa lạ, một câu cũng không thèm nói chuyện, em nhìn thấy cảnh đó thì làm sao có thể không khó chịu?

- Hai chúng nó không thân nhau thì có liên quan gì đến dòng họ? Đó cũng là do Mặc Hàn hỗn láo, tính tình giống hệt như mẹ nó, nếu biết nhường nhịn một chút thì tình cảm anh em cũng không đến mức như bây giờ.1

- Nhưng cùng một họ thì cũng thân hơn một chút…

Nhìn cha mẹ hai người tranh chấp không thôi, Lăng Diệc Hàm lặng lẽ ăn xong cơm, đứng lên nói một tiếng rồi liền đi lên lầu.

Trong phòng, Diệp Mặc Hàn rửa sạch vết thương, thay quần áo mới rồi thành thạo nhảy từ trên cửa sổ xuống, cưỡi mô tô rời đi.

[ Nhà Kiều Kiều ]

Nửa đêm, Kiều Kiều đang ngủ say thì chợt thấy phía trước ngực khó chịu, giống như bị gì đó đè trúng không thể hô hấp thuận lợi.

Cô cố gắng nâng lên đôi mắt còn liu riu buồn ngủ, dựa theo ánh trăng chợt thấy khuôn mặt Diệp Mặc Hàn thình lình ở gần sát phía trước mặt, mà cô cũng bị cánh tay dài của hắn gắt gao ôm vào trong lồng ngực.

Kiều Kiều hoảng sợ vừa chuẩn bị kêu ra tiếng thì lập tức bị Mặc Hàn dùng đôi môi ngăn chặn miệng lại. Linh hoạt đầu lưỡi lại một lần nữa chui vào trong khoang miệng của cô mà tuỳ ý đoạt lấy, hắn xoay người đè cô ở dưới thân.

Kiều Kiều giờ phút này đang mặc váy ngủ nên áo ngực không có mặc, nơi đẫy đà của cô dán sát vào ngực hắn, bị đè ép đến khó thở. Mà khi cô giãy giụa thì hai hạt đào nhỏ lại nổi lên cảm xúc khác lạ.

Cô cực kỳ sợ hãi bị hắn đùa bỡn nhưng lại nảy sinh ra khoái cảm, cái này khiến cô cảm thấy chính mình còn đáng ghét hơn hắn. Cô dùng hết sức dãy dụa, bàn tay chống đẩy ngực hắn, không ngừng cào cấu.

Hắn chợt hít vào một hơi, giữa mày nhăn chặt lại, buông lỏng ra môi cô.

Mặc dù môi lưỡi hai người tách ra nhưng lại kéo theo một sợi chất lỏng trong suốt, không rõ là của ai. Kiều Kiều thấy vậy thì khuôn mặt nháy mắt đỏ ửng lên.

Khi nhìn về phía hắn thì thấy áo sơ mi trắng hiện lên vài vệt máu đỏ, cô vừa sợ vừa kinh ngạc, ‘chẳng lẽ là do mình lúc nãy cào làm thương hắn?’

- Anh...anh đang chảy máu kìa.

Kiều Kiều còn chưa thoát khỏi sợ hãi, lại tiếp tục nói:

- !Là...là do tôi gây ra sao?

- Đúng vậy, rất đau! Hôm nay là sinh nhật của anh, không ngờ em lại tặng cho anh phần quà như thế này.

Thấy cô hoảng sợ như thế, Diệp Mặc Hàn cố tình trêu ghẹo.

Kiều Kiều trở lên hoảng loạn, vội nói:

- Tôi… tôi không phải cố ý. Trong phòng tôi có hòm thuốc, để tôi băng bó giúp anh.

- Không cần, tôi có thể chịu được. Em đừng có lộn xộn, tôi đến giúp em giải tỏa nghi vấn trong lòng.

Hai đôi tay Diệp Mặc Hàn chống ở bên bên sườn gối, nhìn Kiều Kiều rồi cười xấu xa.

- Cái gì… cái gì nghi vấn?

Kiểu Kiều nghi hoặc hỏi.

Sau đó thấy Diệp Mặc Hàn lui về sau, xốc lên váy ngủ của cô, đôi tay bắt lấy cổ chân của cô, đem hai chân tách ra.

Mặc dù cô có mặc quần l*t nhưng giờ phút này lại giống như trần trụi ở ngay trước ánh mắt hắn.

Kiều Kiều muốn kêu lên nhưng lại sợ kinh động đến bố mẹ, cho nên lựa chọn che miệng lại.

Mà giây tiếp theo, Diệp Mặc Hàn lại cách quần nhỏ mà há miệng ngậm lấy nơi tư mật của cô, bắt đầu **** ***.

Dù cách một lớp quần l*t, nhưng cảm giác tê dại không ngừng truyền lại khiến cô không cầm nổi mà khẽ rên rỉ.

Phía dưới của cô bị hắn liếm cũng nổi lên phản ứng, vừa nóng lại vừa có một dòng chất lỏng chảy từ trong ra, thấm ướt quần nhỏ.

Ngay sau đó, Diệp Mặc Hàn liền cởi thẳng quần nhỏ của cô ra, cúi người tiếp tục liếm m*t, một chiếc lưỡi linh hoạt đẩy ra cánh hoa của cô, rồi sau đó chui thẳng vào bên trong.


Hành động này diễn ra quá bất ngờ khiến Kiều Kiều giật nảy, cả người cong lên như con tôm, sau đó cao trào.


Cao trào qua đi, Kiều Kiều khôi phục lại một phần lý trí, vội nhỏ giọng cầu xin:


- Diệp Mặc Hàn... xin anh đừng làm vậy…. bố mẹ tôi ngủ ở cách vách… bọn họ sẽ nghe thấy mất..


- ---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK