• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Kiều không hề phát hiện vẻ khác thường nào trên khuôn mặt Diệp Mặc Hàn cho nên cô nhẹ nhàng đi nhanh về phía Mộ Duật.

Diệp Mặc Hàn nới lỏng cổ áo sơ mi, vẻ mặt tối sầm lại. Sau khi vào trong xe, hắn mở ra máy theo dõi lúc chiều nhân lúc Kiều Kiều không để ý cài vào điện thoại của cô.

Khởi động xe, Diệp Mặc Hàn liền đi theo hai người suốt đoạn đường.

______

Nhà hàng Uyên Ương, đây đúng là nơi thích hợp cho đôi lứa hẹn hò!

Ở thành phố A này, nhà hàng Uyên Ương là một trong những nơi xa hoa hàng đầu, thiết kế thơ mộng trữ tình.

Nơi đây dùng gạch thuỷ tinh trong suốt cao cấp, thời tiết quang đãng còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, còn khi thời tiết không đẹp thì vẫn có thể mở thiết kế giống hệt dải ngân hà.

Có thể thấy người đến nơi này dùng bữa chắc chắc không phải tầm thường. Mà mới lần đầu gặp mặt, Mộ Duật đã đưa Kiều Kiều đến đây ăn, đúng thật là chịu hạ vốn gốc.

Bên cạnh nhà hàng Uyên Ương chính là khách sạn Uyên Ương, thiết kế cũng giống khách sạn Uyên Ương, rất nhiều đôi trai gái sau khi ăn cơm xong sẽ đi thẳng qua khách sạn đó thuê phòng tận hưởng một đêm lãng mạn.

Diệp Mặc Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng hai người nói nói cười cười đi đến nhà hàng. Sắc mặt hắn ngày một xám xịt, hai tròng mắt dường như còn hiện rõ từng tơ máu đỏ ngầu nhìn rất đáng sợ.

- Nhà hàng này chắc đắt lắm, hay chúng ta đổi nơi khác đi.

Vừa mới bước vào nhà hàng, Kiều Kiều nhìn bên trong trang trí xa hoa thì đã có thể đoán được phần nào giá cả nơi đây.


Quá xa xỉ! Cho dù hai người nói chuyện hợp nhau, muốn tâm sự thêm chút nữa thì cũng không thể phô trương, lãng phí như này.

- Không sao đâu, nhà tôi cũng có đầu tư vào nơi này, em gầy như vậy, tôi không tin em có thể ăn nhiều đến mức khiến cho tôi phá sản.

Mộ Duật cười nói, chỉ sợ Kiều Kiều không chịu ở lại nên đành nói dối, sau đó đi theo phục vụ vào nhà hàng, Kiều Kiều thấy vậy chỉ đành đi vào theo.

Sau khi hai người ngồi xuống, Mộ Duật liền gọi một bữa cơm tình nhân, sau đó chỉ chỉ trần nhà nói:

- Hôm nay trời rất đẹp, có thể nhìn thấy cả sao và trăng.

Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn trời sao cùng với ánh trăng sáng tỏ đẹp không sao tả xiết.

Cô không kìm nổi lòng mà khen một câu:

- Đẹp quá đi!

Mộ Duật bình tĩnh nhìn cô, theo phản xạ mở miệng nói:

- Em cũng vậy!

- Hả?

Kiều Kiều kinh ngạc hỏi lại.

- Không có gì, tôi nói là bầu trời ban đêm thật đẹp!

Mộ Duật nói xong lại thấy Kiều Kiều ngơ ngác nhìn về phía trước nên vội theo ánh mắt của cô quay đầu nhìn lại.

Là người đàn ông đưa chữ ký cho Kiều Kiều lúc nãy.

- Diệp tổng? Anh cũng đến đây ăn cơm sao?

Kiều Kiều thấy Diệp Mặc Hàn đi về phía này nên lễ phép chào hỏi một cái.

Diệp Mặc Hàn bình tĩnh đáp lại:

- Ừm, không ngờ em cũng ở đây, nếu không ngại thì chung một bàn nhé.

Không đợi hai người đồng ý, Diệp Mặc Hàn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Kiều Kiều.

- Bạn em hả?

Mộ Duật có chút xấu hổ dò hỏi. Trực giác nói cho hắn biết người đàn ông này không hề có ý tốt.

- Tôi... là sếp của tôi.

Kiều Kiều rất muốn phủi sạch quan hệ, còn vì sao thì ngay cả cô cũng không rõ.

Diệp Mặc Hàn nghe vậy thì chỉ mỉm cười nhìn Kiều Kiều, nói:

- Cũng là bạn học cũ, phải không?

Trong nháy mắt Kiều Kiều mặt liền đỏ bừng lên, mấy hình ảnh trước kia bông ùa về trong tâm trí.

- Vậy à? Tôi cũng rất tò mò về chuyện trước kia của Kiều Kiều, cô ấy xinh đẹp như vậy, lúc đi học chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?

Mộ Duật vẻ mặt đầy hứng thú nhìn chằm chằm Kiều Kiều.

- Kiều Kiều, hay em tự mình nói cho cậu ta đi?

Diệp Mặc Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt không mang theo ý tốt nhìn về phía Mộ Duật.

Nghe thấy lời nói kỳ quái cùng sắc mặt không tốt của Diệp Mặc Hàn, Kiều Kiều chợt xảm thấy hoảng hốt. Mộ Duật lại vẫn tò mò nhìn chằm chằm cô.

Kiều Kiều ấp úng nói:

- Không có...

- Hử? Theo tôi biết thì không phải như vậy.

Diệp Mặc Hàn cười một cách ẩn ý.

Mà phía dưới, bàn tay hắn cũng không yên phận mà trực tiếp mò tới đùi Kiều Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve.

Kiều Kiều bị hành động thình lình của Diệp Mặc Hàn doạ sợ, cả người cứng đờ lại, ngay cả giãy giụa cũng không dám. Bởi vì cô biết rõ, người đàn ông trước mắt này điên cuồng ra sao, mà hai ngày nay sự nho nhã lễ phép kia... chắc chắn chỉ là giả vờ.

Bàn tay chui vào trong váy cô, dần dần tiến đến giữa bắp đùi, ngón tay cách quần nhỏ khẽ xoa bóp cánh hoa mẫn cảm.

Cảm xúc tê dại đánh úp lại toàn thân làm Kiều Kiều cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu xuống khẽ cắn cắn môi.

Mộ Duật lại chỉ nghĩ cô đang ngượng ngùng, cười nói:

- Được người khác theo đuổi thì có gì đâu mà phải ngại chứ. Đáng tiếc không thể làm bạn học của em, nếu không tôi chắc chắn cũng là một trong số những người theo đuổi em đó!

- Lúc ở trường học cô ấy đã có bạn trai rồi, cho dù Mộ tiên sinh là bạn học của cô ấy thì cũng vô dụng thôi.

Diệp Mặc Hàn cười lạnh nói.

Dứt lời, Diệp Mặc Hàn kéo quần nhỏ cô sang một bên, ngón tay thành thạo theo dòng nước cắm vào trong động.

Cô vẫn mẫn cảm như vậy, chỉ xoa vài cái liền ướt thành một mảng!

- Sao anh biết tôi họ Mộ?

Mộ Duật sớm đã cảm nhận được địch ý của Diệp Mặc Hàn, cũng đoán được hắn ta có lẽ là tình địch của mình, cho nên thái độ cũng không còn ôn hoà như trước.

- Chuyện của Kiều Kiều không có gì là tôi không biết. Cô ấy đơn thuần giống như chú thỏ nhỏ, là tôi quên mất thỏ nhỏ lúc tức giận cũng sẽ cắn người, cho nên mới đánh mất cô ấy bốn năm trời.

Diệp Mặc Hàn cười cười, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay lại không thương tiếc ra ra vào vào bên dưới động nhỏ.

Bên dưới cô vẫn non nớt như trước kia, thành thịt gắt gao bao lấy tay hắn mà ra sức hút, thực sự mất hồn.

Kiều Kiều giờ phút này cả người căng chặt, hàm răng cắn chặt môi dưới ngăn không cho chính mình vì sảng khoái mà kêu thành tiếng.

Mộ Duật ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nói:

- Dù thế nào thì một khi để mất đã chứng tỏ là anh không thật sự để ý đến, bởi vì nếu như để ý thì sẽ không đánh mất, cho nên người không thuộc về anh thì đừng cố cưỡng cầu.

Nhà hàng bởi vì làm khách hàng có thể nhìn rõ trời sao cho nên ánh đèn rất tối, bàn tay làm loạn dưới bàn của Diệp Mặc Hàn, Mộ Duật hoàn toàn không hề hay biết, chỉ mải tranh đấu bằng miệng với hắn.

- Thật không? Ở nơi này, chỉ cần tôi muốn thì không có thứ không thuộc về tôi.

Ánh mắt Diệp Mặc Hàn ngày càng lạnh lẽo, khoé miệng mang theo nụ cười khinh thường.

Ngón tay tìm đến điểm G của Kiều Kiều, dúng sức ấn mạnh xuống. Kiều Kiều cả người run lên, dòng nước phun tuôn trào ra, phun đầy trong lòng bàn tay Diệp Mặc Hàn, sau đó cô nằm trên bàn nhỏ giọng thẻo hổn hển.

- Làm sao vậy? Kiều Kiều?

Mộ Duật khẩn trương hỏi.

- Cô ấy không có việc gì, chỉ hơi tụt huyết áp, trước khi "ăn" đều sẽ như vậy cả.

Diệp Mặc Hàn vẻ mặt bình tĩnh, rút ra ngón tay đang ở trong động của cô.

Cao trào qua đi, Kiều Kiều ngồi dậy, đôi mắt ngấn lệ oán hận mà trừng Diệp Mặc Hàn một cái.

Cô không ngờ tới, bốn năm sau lại ở lúc hẹn hò bị Diệp Mặc Hàn dùng tay cưỡng bức đến cao trào.

Lúc này, phục vụ cũng mang đồ ăn lên, đưa thực đơn cho Diệp Mặc Hàn gọi món.

Diệp Mặc Hàn thong thả để tay lên trên bàn, cầm lấy giấy ăn xoay bàn tay ướt đẫm, nói:


- Không cần, buổi tối tôi có "bào ngư" ăn rồi, để bụng lại ăn cho ngon miệng.


Bào ngư là cái gì? Kiều Kiều là người biết rõ nhất. Bốn năm trước Diệp Mặc Hàn đã nói cho cô... đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, cô cũng đã đoán được phần nào.


Cô rốt cuộc vẫn chạy không thoát khỏi bàn tay hắn.


- ---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK