Từ trước đến nay, Diệp Mặc Hàn là người không thích quá nổi bật, nhưng giờ phút này lại khoe khoang trước mặt Kiều Kiều.
Kiều Kiều hơi hiểu một chút, nghi hoặc hỏi:
- Vậy là đề thi anh đều biết làm hết, nhưng lại cố ý không làm bài đúng không? Mà tại sao anh lại làm như vậy?
- Không tại sao hết! Tôi chỉ cảm thấy không có gì thú vị... những bài sau có muốn tôi giảng trước cho em không, như vậy lúc học sẽ dễ hiểu hơn.
Diệp Mặc Hàn bình tĩnh nói.
Thi được kết quả cao, được thầy cô yêu quý, bạn bè hâm mộ, cha mẹ khen thưởng, đây không là mơ ước của mỗi học sinh sao?
Kiều Kiều nghĩ mãi không ra tại sao hắn lại cố tình không làm bài như vậy.
Nhưng mà nhìn phản ứng của Diệp Mặc Hàn, hình như hắn không muốn giải thích, cho nên Kiều Kiều cũng không hỏi tiếp nữa.
- Không được đâu, tôi hiểu rất rõ năng lực của bản thân, một lúc nghe giảng nhiều như này chắc chắn sẽ không tiêu hoá nổi.
Nói rồi, Kiều Kiều lại tiếp tục nhìn chằm chằm sách vở, ghi chép rất chuyên chú.
Diệp Mặc Hàn ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt Kiều Kiều, hắn nhẹ nhàng vén tóc mái, cài ra sau tai cho cô.
Nhìn thấy chiếc tai trắng mềm này, hắn không kiềm chế nổi, lập tức cúi người nhẹ nhàng hôn lên vàng tai Kiều Kiều.
Nụ hôn mềm nhẹ làm Kiều Kiều thấy có chút ngứa, cô không còn sợ hãi như trước, chỉ dùng tay che lại lỗ tai, nói nhỏ:
- Anh đừng làm vậy... tôi không thể tập trung học bài được.
Lúc nói chuyện, hai má Kiều Kiều đỏ ửng, loại hôn như này làm cô cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn hơn cả khi trên giường.
- Em như vậy, tôi cũng không thể tập trung được!
Diệp Mặc Hàn khẽ cười một tiếng.
- Diệp Mặc Hàn... tôi muốn nói chuyện này với anh... sau này... sau này, có thể chuyển 'chuyện kia' đến chủ nhật được không? Nếu không, lúc đi học tôi rất mệt mỏi, với thành tích hiện tại của tôi, nếu không cố gắng phấn đấu thì chắc chắn sẽ không vào được đại học Phong Hoa.
Kiều Kiểu đỏ mặt, nhỏ giọng thương lượng cùng Diệp Mặc Hàn.
- Em muốn thi đại học Phong Hoa? Ừm, đại học này không khó thi vào, cũng không có gì đặc biệt... nhưng được cái có thể ngắm lá phong.
Diệp Mặc Hàn ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Kiều Kiều.
- Đúng vậy! Lá phong rất đẹp, mỗi năm đến mùa thu, khắp trường học đều ngập tràn sắc vàng rực rỡ của lá phong rụng... nghe nói, còn có khách từ nơi khác cũng đến đây đánh gol, ngắm cảnh lá phong rụng đó.
Trong đầu Kiều Kiều bỗng hiện lên cảnh từng xem trên mạng, trên mặt cũng khẽ nở nụ cười.
Ngay sau đó, giọng nói cô lại trầm xuống:
- Nhưng mà, với anh thì đại học này không khó, nhưng với thành tích của tôi... chắc chắn phải 'đua tiền' mới có thể đủ điểm thi đỗ.
- Tôi chắc chắn em có thể thi đỗ đại học Phong Hoa, chỉ cần mỗi ngày sau tan học, tôi ôn tập cho em thêm hai giờ là được. Nhưng vất vả như vậy, em nên khen thưởng tôi gì đó chứ nhỉ?
Diệp Mặc Hàn nhếch mày, mập mờ nói.
Nếu là người bình thường nói những lời này, chắc chắn sẽ làm người khác cảm thấy khinh bỉ.
Nhưng Diệp Mặc Hàn lại khác, với vẻ ngoài xuất sắc của hắn, nói những lời này ngược lại làm trái tim Kiều Kiều bỗng loạn nhịp.
Hắn muốn khen thưởng cái gì cô rất rõ, trong lòng Kiều Kiều cũng hơi dao động. Dù sao thì chuyện đó cô cũng trốn không thoát, không bằng buổi tối 'làm', nghỉ ngơi một đêm, như vậy ngày hôm sau sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cô.
- Tôi... để tôi suy nghĩ thêm đã......
Nếu loại chuyện này, cô đồng ý quá nhanh thì cảm thấy rất kì lạ.
Diệp Mặc Hàn bật cười, xoa đỉnh đầu Kiều Kiều, đứng dậy rồi nói:
- Vậy em cứ suy nghĩ đi, tôi đi trước đây... không thì... tôi không dám chắc em có thể tập trung học tập được hay không.
Hắn hôm nay không phải không muốn, mà do hai ngày nay hắn làm hơi quá mức, sợ cô không chịu nổi.
Dù sao, khi ngọn lửa d ục v*ng đã cháy, không phải một, hai lần là có thể dập tắt.
Kiều Kiều không ngờ đêm nay mình có thể tránh được một kiếp nạn, đơ người ra một lúc, sau đó lập tức đưa hắn ra ngoài, giống như rất sợ hắn thay đổi quyết định.
Mặc dù làm chuyện đó, cô cũng có cảm giác thoải mái, nhưng khi kết thúc, bên dưới sẽ cảm thấy hơi đau rát. Hơn nữa, ở trên giường, Diệp Mặc Hàn rất đáng sợ... cho nên Kiều Kiều tất nhiên sẽ không muốn làm chuyện đó.
Hôm nay, tâm trạng của ông bà Doãn rất vui, thấy Diệp Mặc Hàn muốn về, hai người còn nhiệt tình tiễn hắn ra cửa.
Bố mẹ Kiều Kiều vừa mới vào nhà, Diệp Mặc Hàn vội nói nhỏ vào tai Kiều Kiều:
- Vội vàng muốn tống tôi đi như này... em làm tôi rất buồn đó. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, đêm mai nhất định sẽ không tha cho em!
Dứt lời, Diệp Mặc Hàn quay người rời đi, để lại một mình Kiều Kiều đứng ngơ ngác tại chỗ, trái tim đập 'thình thịch' liên tục.
Ngay cả cô cũng không rõ cảm xúc bản thân lúc này.
- ---------------
❄️Băng冰❄️
MỌI NGƯỜI ƠI! MÌNH MỚI RA BỘ TRUYỆN MỚI MỌI NGƯỜI QUA ỦNG HỘ MÌNH VỚI NHA!!! IU Nè!❤️❤️😘🥰
CP: Lục Hạo Minh & Doãn Tư Điềm.
Sống mà không nhận được tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Ngày qua ngày chỉ nhận được sự thờ ơ của người bố, hơn nữa còn phải chịu đựng những trận đòn, những lời mắng nhiếc của mẹ kế và em gái.
Doãn Tư Điềm cứ ngỡ mình sẽ sống như vậy cho đến khi chết già, nhưng vào một đêm đông lạnh giá, ánh sáng của đời cô chợt xuất hiện - Lục Hạo Minh.
Năm ấy, cô vừa tròn tám tuổi, anh xuất hiện như một thiên thần, hạ xuống trần gian, vươn đôi bàn tay ấm áp cứu dỗi cuộc đời tăm tối của cô:
- Lại đây, tôi nuôi em cả đời.
Nhưng ai biết được, thiên thần ấy liệu có thực sự là thiên thần tốt bụng, hay lại là thiên thần sa ngã?
Năm cô mười bốn tuổi, anh bóp mặt cô, lạnh lùng ra lệnh:
- Không được phép nói chuyện với bất kì người đàn ông nào, ngoại trừ tôi!
Năm cô hai mươi tuổi, anh vươn bàn tay ác quỷ giam cầm, điên cuồng chiếm lấy cô...
Từ đây, quan hệ giữa hai người bước lên một bước ngoặt mới, yêu hận đan xen, tổn thương và bị tổn thương...... Rốt cuộc đâu mới là điểm đến cho tình cảm hai người?
Mời mọi người cùng đón đọc!
MỌI NGƯỜI ĐỪNG QUÊN LIKE 👍 + VOTE CHO BĂNG NHAAA! ❤️❤️🌹
Vote
239
3067
Tác giả
Chuẩn bị end phần 1 là quá trình ở trường học:> sang phần 2 sẽ là đời sống, công ty nhá
34
01/01
6
Băng đang bận thi
Tác giả
Còn ai thức không nè:> đã up chương 29 chúc mừng tết dương:> không biết ad duyệt kịp trong tối nay hay không❤️❤️🥲🌹
16
01/01
4