Về đến nhà, bởi vì lăn lộn suốt một ngày một đêm khiến Kiều Kiều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Trong đầu cô chợt có ý định chạy trốn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn băn khoăn, lại sợ chọc giận Diệp Mặc Hàn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm lên trên giường.
Mới ngà ngà chìm vào giấc ngủ Kiều Kiều đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Những tưởng rằng là Diệp Mặc Hàn quay lại nên Kiều Kiều mắt nhắm mắt mở hỏi cũng không hỏi trực tiếp mở cửa.
Ai ngờ người đứng trước cửa lại là Mộ Duật, cô kinh ngạc tỉnh táo hẳn.
- Anh... sao anh lại đến đây?
Mộ Duật cười sang sảng:
- Sao thế? Không mời tôi vào trong ngồi một lúc sao?
Kiều Kiều hơi chần chờ nhưng vẫn để Mộ Duật vào nhà. Sau khi hai người ngồi xuống sô pha, Mộ Duật bắt đầu bày thức ăn mua cho cô lên bàn.
- Mãi không thấy em trả lời tin nhắn làm tôi rất lo lắng nên vội hỏi bố mẹ tôi xin địa chỉ của em từ chỗ cô chú. Nhìn sắc mặt em không tốt lâm, có phải cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?
Mộ Duật quan tâm duỗi tay muốn sờ trán Kiều Kiều xem sốt hay không.
Kiều Kiều theo bản năng né tránh, thấp giọng nói:
- Đúng là có chút không thoải mái nhưng bây giờ tốt hơn rồi.
Sắc mặt cô không tốt đúng là bởi vì quá mệt mỏi.
Tay Mộ Duật cứng đờ giữa không trung, xấu hổ thu hồi tay rồi vội nói:
- Tôi mang đến cho em chút đồ ăn thanh đạm, em mau nếm thử đi.
- Mộ Duật...
Kiều Kiều muốn nói lại thôi.
Thực lòng cô cũng có hảo cảm với Mộ Duật, nhưng tình cảnh hiện tại cô hoàn toàn không có tư cách bên cạnh anh, cũng không dám tiếp tục tiến xa hơn, cô muốn trực tiếp từ chối nhưng lại không nói nên lời.
Mộ Duật thấy thế cũng mơ hồ đoán được Kiều Kiều muốn nói cái gì, vội đứng dậy nói:
- Cũng không còn sớm nữa tôi về trước đây, em nhớ ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sớm nhé.
Độc thân nhiều năm trời, khó lắm mới tìm được hình mẫu anh thích cho nên anh không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Anh tình nguyện giả ngu giả ngơ cũng muốn nỗ lực một lần, nói không chừng có thể ôm được mỹ nhân về nhà.
Mộ Duật đứng dậy rời đi, Kiều Kiều lại đuổi theo tới cửa.
- Mộ Duật... chúng ta về sau...
- Xe còn đang dừng ở ven đường tôi phải nhanh đi xuống nếu không gặp phải cảnh sát rất phiền toái.
Không chờ Kiều Kiều nói hết câu, Mộ Duật vội xua tay rồi nhanh chóng bước vào thang máy.
Kiều Kiều thở dài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
......
Ngày hôm sau đến công ty, bước vào thang máy cô khẽ hít sâu vài hơi.
Ngày hôm qua cô đáp ứng chấp nhận lời cầu hoan của hắn, với tính tình của hắn nếu có hứng thú e rằng sẽ "muốn" cô ngay tại văn phòng. Nhưng mà như vậy cũng tốt, sớm mang thai sớm được giải thoát!
Ai ngờ hôm nay cả ngày cũng không thấy Diệp Mặc Hàn đến công ty.
Kiều Kiều chán nản ngồi ở phòng bí thư nghĩ ngơi đồng thời hóng mấy người đồng nghiệp bàn tán chuyện của Diệp Mặc Hàn.
- Diệp tổng rất ít khi không tới công ty, gần đây cũng không có lịch trình đi công tác, mấy người nói thử xem ngài ấy đi làm gì?
Hạ bí thư vẻ mặt tò mò hỏi.
Tiểu Tôn tự tin nói:
- Đàn ông mà, không có bạn gái chắc là muốn đi giải trí, hoặc là đi xem mắt?
Hạ bí thư lập tức mắng:
- Cậu xem ngài ấy là loại người nào mà còn cần đi xem mắt?
- Đúng đúng đúng, không nên dùng hai chữ "xem mắt", nói đúng nhất là đi gặp đối tượng liên hôn. Cô nghĩ lại xem, sau khi Lâm tiểu thư bị đuổi việc nhất định không cam lòng, động viên chú, bác trong nhà cùng Diệp tổng liên hôn cũng rất có khả năng.
Tiểu Tôn tiếp tục nghiêm túc phân tích.
Lời vừa thốt ra, Hạ bí thư có chút tin, không khỏi hâm mộ than:
- Ôi, đáng tiếc tôi không sánh được với gia thê của chị Lâm, bằng không tôi nhất định sẽ theo đuổi Diệp tổng đến cùng. Người gì đâu vừa đẹp trai phong độ lại còn nho nhã ôn nhu, đàn ông như vậy biết tìm được ở đâu chứ?
Nghe hai chữ "nho nhã" làm Kiều Kiều theo bản năng cười nhạo thành tiếng.
Hắn bề ngoài đúng thật có thể lừa được cô gái khác, nhưng ở trên giường cô không tài nào liên hệ nổi hắn cùng với từ "nho nhã" có chút liên quan nào.
Nghe thấy tiếng cười, mấy người kia theo phản xạ đưa mắt nhìn Kiều Kiều.
- Cô cười cái gì?
Hạ bí thư vẻ mặt không vui, nghĩ lầm là Kiều Kiều đang cười nhạo cô ta.
- ---------------
Mọi người đọc xong thì like + vote ủng hộ Băng & Sa nhé 🥰