Kiều Kiều đến trường học thì Diệp Mặc Hàn vẫn còn chưa đến.
Cô vội thở phào một hơi, cũng may hắn còn chưa đến trường, không thì cô cũng chả biết nên dùng thái độ, cảm xúc gì để đối mặt với hắn.
Kiều Kiều vừa mới ngồi xuống, trong lớp học lập tức xôn xao lên. Mấy bạn học nữ nhìn say mê về phía bên ngoài cửa, ghé tai thỏ thẻ nói nhỏ, còn có người cố ý chạy lên phía trước thăm dò tình hình ngoài cửa.
- Trời má...là giáo thảo ( người vừa đẹp trai vừa học giỏi), sao anh ấy lại trở về thế?
- Má ơi...đẹp trai quá...như trong truyện tranh bước ra vậy...
Kiều Kiều theo phản xạ nhìn về phía ngoài cửa, thì ra là người giúp cô nhặt sách vở - Lăng Diệc Hàm.
Khuôn mặt hắn đúng là rất tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, một đầu tóc nâu hơi cuốn gợn sóng phía mái, dáng người cao gầy. Mặc đồng phục vào quả thật rất giống nam sinh trong truyện tranh.
Nhưng nói thật lòng thì nhan sắc của Diệp Mặc Hàn cao hơn Lăng Diệc Hàm nhiều.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lăng Diệc Hàm nhìn về phía cô nở nụ cười tươi rói, tay cầm lấy chiếc bút giơ lên, nói:
- Bạn học Kiều Kiều, em đi ra ngoài đây một lát.
- Tôi?
Kiều Kiều trợn tròn mắt kinh ngạc, tay chỉ vào chính mình.
Cả lớp lập tức ồ lên, nữ sinh sôi nổi liếc mắt về phía Kiều Kiều, trong đó có hâm hộ cũng có ghen tị.
Kiều Kiều cũng không để ý mấy ánh mắt của các nữ sinh kia, liền chạy chầm chậm ra bên ngoài cửa, sau đó lôi tay áo Lăng Diệc Hàm đi tới phía cửa cầu thang tương đối bí ẩn.
- Bạn học Lăng, anh tìm tôi có việc gì sao?
Kiều Kiều dừng lại thở hồng hộc.
Mới vừa nãy ánh mắt nữ sinh trong lớp giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, cô làm sao dám ở trong phòng cùng hắn nói chuyện!
- Ngày hôm qua em làm rơi bút, tôi đến trả lại cho em.
Lăng Diệc Hàm cầm cây bút trong tay đưa cho Kiều Kiều.
Kiều Kiều cầm lấy chiếc bút nhìn trái ngó phải, nhưng nhìn thế nào cũng không nhớ ra mình từng mua chiếc bút này.
- Chiếc bút này hình như không phải của tôi?
Kiều Kiều nhìn về phía Lăng Diệc Hàm một cách khó hiểu.
Lăng Diệc Hàm cười ấm áp, nói một cách nhẹ nhàng:
- Đây là hôm qua em làm rơi sách vở xuống đất thì tôi nhặt được. Có phải em nhớ lầm không.
Vừa mới chạy một đoạn qua đây, trên trán Kiều Kiều đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Lăng Diệc Hàm thấy vậy liền lập tức lấy ra khăn tay, trực tiếp lau mồ hôi giúp Kiều Kiều.
Kiều Kiều bị hành động bất chợt của hắn doạ sợ, vội vàng lùi về phía sau, hoảng loạn nói:
- Để tôi tự mình lau là được.
Lăng Diệc Hàm khẽ cười, đưa khăn tay qua cho Kiều Kiều rồi nói:
- Em cầm lấy dùng đi, sau này trả lại cho tôi cũng được.
Kiều Kiều chỉ đành nhận lấy khăn. Trên mặt khăn có thêu hình con yén màu xanh trông khá đặc biệt.
Nếu cô nhớ không lầm thì mình từng thấy hình này rồi. Đúng rồi, là ở Sương Vẫn Các.
Bởi vì việc học tập bận rộn, lúc còn cấp hai cô từng tham gia học động offline của Sương Vẫn Các. Sau khi gia gia hoạt động, bên Sương Vẫn Các sẽ đưa cho mọi người một chiếc khăn, nam sinh màu trắng, nữ sinh màu hồng, tất cả đều dùng màu xanh thêu hình con yén.
- Anh cũng ở trong Sương Vẫn Các?
- Sao vậy? Chẳng lẽ em cũng ở trong đó sao? Tôi chỉ là ngẫu nhiên tham gia một lần hoạt động offline, hình như tôi chưa từng thấy em?
- Ừm. Tôi cũng đi một lần, bên trong học sinh cũng không nhiều lắm, đi cũng chỉ làm nền thôi.
- Tướng mạo của em rất thanh tú, rất có cảm giác mỹ nhân cổ xưa, nếu như mặc vào Hán phục nhất định sẽ rất đẹp.
Lăng Diệp Hàm cười nhẹ khen Kiều Kiều.
- Anh cũng rất có khí chất của vương tử cổ đại.
Kiều Kiều trả lời đúng sự thật.
Đột nhiên một tiếng ho truyền đến, hai người theo tiếng ho nhìn lại, là Diệp Mặc Hàn.
Vẻ mặt hắn xanh mét đứng ở phía dưới cầu thang, giờ phút lúc đang từng bước đi lên phía hai người.
Kiều Kiều không biết hắn đứng ở đó đã bao lâu, nhưng giờ phút này ánh mắt của hắn khiến người cực kỳ sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Diệc Hàm khiến cô không khỏi lo lắng, cô sợ Lăng Diệc Hàm sẽ vì cô mà bị thương.
- ---------------
❄️Băng冰❄️
List truyện đang ra:
1. Cố Tổng, Buông Tha Tôi Đi ( Hoàn)
2. Thiếu Tướng Cưỡng Chế Đoạt Ái ( H+)
3. Trốn Thoát Khỏi Ác Ma [ H+ ]