CHƯƠNG 481: ĐÀN ÔNG PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT
Nghe Phương Minh nói vậy, Đường Tinh Khanh mím môi, lắc đầu.
“Đây không phải vấn đề bạn bè, mà là vấn đề của bản thân.”
Phương Minh gật đầu tán đồng: “Ừm, không nhìn nhận được bản chất con người, đúng là vấn đề của cậu.”
“Không, không phải thế, là… vấn đề giữa tớ và Lưu.”
Thấy biểu cảm trên mặt Đường Tinh Khanh rất nghiêm túc, Phương Minh kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi lại: “Vậy cậu nói cho tớ nghe xem, giữa cậu với Đông Phùng Lưu có vấn đề gì?”
“Vấn đề về giá trị quan.”
“Hả?”
Quay đầu nhìn Phương Minh, Đường Tinh Khanh hỏi: “Nam Cường Thịnh có khinh thường việc cậu đua xe không?”
Phương Minh siết chặt nắm đấm: “Hừ, anh ấy dám sao!”
“Nhưng mà Lưu thì dám, anh ấy cảm thấy những hi sinh mà tớ dành cho bạn bè là nực cười, anh ấy chia con người ta ra làm dăm bảy loại, nếu không phải cùng hạng người, anh ấy sẽ bài xích đếnn cùng, căn bản không cần biết người ta rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì hay có nỗi khổ tâm ra sao.”
“Nhưng cậu nói mà xem, ai cũng có lúc thân bất do kỷ, lẽ nào chỉ vì một chút bất đắc dĩ không thể tránh được của đối phương mà phủ nhận hết tất cả mọi thứ của người đó sao?”
Nghiêng đầu nở nụ cười cứng nhắc, Phương Minh nói: “Thực ra sự việc không phức tạp đến thế đâu, cậu và Đông Phùng Lưu thích nhau là được rồi mà.”
Đường Tinh Khanh lắc đầu: “Không, không đơn giản như vậy, nếu như chúng tớ không thể đồng lòng thấu cảm với nhau, thì sống cùng nhau sẽ rất đau khổ.”
“Ôi chu choa, không đến mức đó đâu, cậu đừng tự dọa mình.”
Phương Minh còn định nói gì đó, nhưng gãi gãi đầu rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Nói cho cùng đều là vì Lam Tuyết kia, không dưng đi châm ngòi xích mích chia rẽ quan hệ của hai người!” Phương Minh nhíu mày: “Đi rồi cũng không để cho người ta yên, đúng là mầm họa.”
“Chuyện này không liên quan gì đến Lam Tuyết, nếu như giữa tớ và Lưu không có vấn đề gì, cũng không cho cô ấy cơ hội nhúng tay vào được. Suy cho cùng vẫn là do giữa tớ và Lưu đã xuất hiện vấn đề.”
“Vậy Đông Phùng Lưu nghĩ thế nào, anh ấy có đồng tình với lời cậu nói không?”
Nhớ đến người đàn ông kia, Đường Tinh Khanh khẽ cúi đầu: “Anh ấy nghĩ thế nào, tớ không biết được.”
“Anh ấy là người đàn ông của cậu, sao cậu có thể không biết được?” Phương Minh càng nói chuyện càng thấy bực mình, đồng thời cũng phat hiện ra sự việc rất khó giải quyết, chẳng trách Đường Ngũ Tuấn tinh quái như thế còn phải bó tay chịu chết: “Chẳng lẽ Đông Phùng lưu nhìn thấy quan hệ của hai người trở nên kì lạ mà không chịu làm gì sao?”
“Tớ không biết.”
Lại là không biết…
Phương Minh ngồi bã ra trên ghế, lầm bầm: “Quả nhiên là chiến tranh lạnh mà.”
“Cậu đã đến rồi thì ở lại ăn cơm trưa rồi hẵng đi”, Đường Tinh Khanh đứng dậy: “Tớ đi bảo nhà bếp làm mấy món cậu thích.”
Phương Minh bất lực phất phất tay: “Tớ thấy thẹn với kỳ vọng của tổ chức, làm gì còn tâm trạng để ăn với uống.”
Nhét quyển sách vào tay Đường Tinh Khanh, Phương Minh đờ đẫn đứng dậy: “Cậu đọc sách tiếp đi, tớ đi trước đây.”
…
Thấy Phương Minh bước xuống, Đường Ngũ Tuấn lập tức nghênh đón, mặt mũi chờ mong mà hỏi cô: “Dì Phương Minh, thế nào rồi?”
Phương Minh lắc đầu, thở dài: “Haizz, vấn đề nghiêm trọng rồi đây.”
“Câu này nghĩa là sao, mẹ con đã nói gì với dì rồi?”
Nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy, Phương Minh thở dài thườn thượt.
“Gỡ chuông bắt buộc phải tìm người buộc chuông, dì hết cách rồi, phải để bố con tự cố gắng mới được.”
“Nhưng mà quan trọng là…” Đường Ngũ Tuấn phiền muộn bứt bứt tóc: “Hai người này không một ai chịu cố gắng cả, con cũng phiền lòng lắm chứ.”
Nam Cường Thịnh ở bên cạnh cũng thở dài: “Chuyện khó khăn rồi đây.”
“Chuyện này nói khó thì khó, nhưng nói không khí cũng không khó lắm, chưa biết chừng một lúc nào đó, hai người này đột nhiên nghĩ thông suốt, lại hòa hợp với nhau. Chỉ có điều bây giờ không có một bước ngoặt nào phù hợp, hai người cũng đừng quá lo lắng.”
Phương Minh là kiểu người vô tư, phàm chuyện gì cũng thích nghĩ theo hướng tốt đẹp và tích cực.
Nhưng Đường Ngũ Tuấn quá hiểu bố và mẹ mình, đợi cái gọi là bước ngoặt hay cơ hội ấy xuất hiện thì đã quá muộn rồi.
Không được, không thể để bầu không khí trong nhà kỳ dị thế này được. Nếu như bên phía mẹ bé không thông suốt nổi, vậy thì tìm bố là được rồi.
Vốn dĩ chuyện dỗ dành phụ nữ vui vẻ cũng là một trong số những trách nhiệm của đàn ông, bố bé có nghĩa vụ phải chủ động một chút.
…
Biết hôm nay Đông Phùng Lưu bận việc, Đường Ngũ Tuấn cố ý đến công ty tìm anh, định nói chuyện tử tế với anh.
Kim đồng hồ từ sáng sớm chạy thẳng tới trưa, Đông Phùng Lưu vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, Đường Ngũ Tuấn đợi đến mức bụng dạ đói meo.
Đúng thật là, bố có cần phải liều mạng như thế không.
Xoa xoa bụng, Đường Ngũ Tuấn định ăn gì đó trước lót dạ mới có sức mà thuyết phục Đông Phùng Lưu.
Bàn tay nhỏ vươn tới đĩa điểm tâm, Đường Ngũ Tuấn vừa há miệng ra thì thấy nhân viên của Đông Phùng Lưu lục tục ra khỏi phòng làm việc của anh.
Thằng bé vội vàng nhảy xuống ghế, Đường Ngũ Tuấn bước vội tới và hỏi: “Họp xong rồi ạ?”
“Đúng vậy, có cần vào trong thông báo một tiếng cho cậu không?”
“Không cần không cần đâu ạ, con tự vào được rồi.”
Hít một hơi thật sâu, Đường Ngũ Tuấn gõ cửa đi vào văn phòng.
“Bố vẫn đang bận việc ạ?”
“Không bận nữa rồi, có việc gì sao?”
“Ừm, đúng là có chút việc ạ.” Cầm máy tính bước tới trước mặt Đông Phùng Lưu, Đường Ngũ Tuấn tỏ vẻ nghiêm túc, trông cứ như đang làm việc công: “Đây là số liệu thử nghiêm hệ thống tường lửa mới, bố xem một chút đi ạ.”
Đông Phùng Lưu chỉ liếc một cái đã thu ánh mắt về: “Con cảm thấy ổn là được, dù sao con mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
“Dạ được, con sẽ sắp xếp nhân viên kĩ thuật tiến hành ngay.” Cất máy tính đi, Đường Ngũ Tuấn đánh giá Đông Phùng Lưu một lát rồi hỏi: “Bố, gần đây hình như công ty không có việc gì quá nghiêm trọng, đúng không ạ?”
“Cũng tàm tạm.”
“Vậy đại hội thể thao gia đình vào tuần sau, bố có thể tham gia không?”
Biểu cảm của Đông Phùng Lưu gần như đông cứng lại: “Hoạt động như thế này, tìm đại một ai đó tham gia là được rồi.”
Đường Ngũ Tuấn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Bố, rốt cuộc bố có hiểu thế nào gọi là hội thao của gia đình không, bắt buộc phải có bố mẹ cùng tham gia. Lẽ nào bố muốn để người khác cho rằng con là đứa không cha không mẹ sao?”
“Với tài ăn nói của Đường Ngũ Tuấn, cho người khác cơ hội hiểu lầm con được sao? Cho dù bố và mẹ con đều không xuất hiện, con cũng có bản lĩnh chặn họng người khác.”
Ừm, Đông Phùng Lưu nói không sai, tới thủ đoạn giao thiệp của Đường Ngũ Tuấn, quả thực không cho ai cơ hội để đàm tiếu.
Nhưng hôm nay tình huống khá đặc biệt, Đường Ngũ Tuấn bắt buộc phải phá vỡ hình tượng vô địch vũ trụ của mình, thuyết phục Đông Phùng Lưu.
“Bố ơi, con cũng không còn cách nào khác, làm gì có đứa trẻ con nào muốn xử lý cục diện rối rắm mà bố mẹ để lại đâu chứ. Hai người không thể nghĩ rằng con tài giỏi mà phớt lờ sự thật rằng con cũng chỉ một đứa trẻ rồi không quan tâm đến cảm nhận của con như vậy!”
Khi nói những lời này, Đường Ngũ Tuấn tỏ ra rất ấm ức, khiến Đông Phùng Lưu không thể không dừng động tác mà ngẩng đầu nhìn thằng bé.
Hơi vênh cằm lên, Đường Ngũ Tuấn ép hỏi với vẻ giận dỗi: “Bố nói đi, bố có muốn tham gia hội thao gia đình không.”
“Nhưng mà phía mẹ con…”
“Phía mẹ con con sẽ có cách, bố cứ nói bố đồng ý hay không đi đã.”
Đông Phùng Lưu chỉ do dự trong chốc lát rồi gật đầu ngay: “Được, bố đồng ý.”
Câu trả lời này khiến Đường Ngũ Tuấn búng tay chách một cái, gương mặt lộ vẻ sung sướng.