CHƯƠNG 478: KHÔNG CÓ LỰA CHỌN NÀO KHÁC
“Nhưng con bắt buộc phải lựa chọn.”
“Cứ nhất định phải thế hả mẹ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì con…”
Trước khi Đường Ngũ Tuấn kịp công bố đáp án, Đường Tinh Khanh khẽ nghiêng người về phía trước, “Đừng có quên, mẹ mới là người sinh con ra, nuôi con lớn, một mình nuôi nấng con đến khi lớn chừng này. Nếu như con không chọn mẹ, mẹ sẽ thấy đau lòng lắm đó.”
Đường Tinh Khanh đã nói đến vậy rồi, Đường Ngũ Tuấn căn bản không có lựa chọn nào khác.
Đường Ngũ Tuấn bất lực buông thõng hai vai xuống, “Được rồi, con biết nên làm thế nào rồi.”
“Ừm, vậy mới là con trai ngoan của mẹ chứ.”
Vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh nở nụ cười hài lòng.
…
Đối với Đường Ngũ Tuấn mà nói, tìm tư liệu phạm tội của ngài Đường dễ như trở bàn tay vậy.
Nhưng sau khi tìm được rồi, nên đối mặt với Đông Phùng Lưu thế nào đây? Đây là hành động của kẻ phản bội, cho dù cậu là con trai của Đông Phùng Lưu, cũng phải chịu sự lên án của lương tâm.
Nhưng không làm như thế thì không có cách nào ăn nói với Đường Tinh Khanh, cũng khiến người ta đau đầu không kém gì.
Haizz, rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Nằm bò ra bàn, vùi mặt xuống, Đường Ngũ Tuấn chỉ có một cái đầu mà phải nghĩ tới hai vấn đề lớn như thế đấy.
“Con làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Đường Ngũ Tuấn lập tức ngồi thẳng dậy, đồng thời cũng nở nụ cười đáng yêu, quay người lại.
“A, không có gì ạ, con đang… con đang chơi game.”
Đông Phùng Lưu liếc mắt nhìn máy tính của Đường Ngũ Tuấn, “Chơi ít thôi, không tốt cho mắt đâu.”
“Con biết rồi.”
“Có thời gian chơi game chẳng bằng chơi với mẹ con nhiều hơn chút.”
Hầy, mẹ con cần chứng cứ phạm tội chứ cần gì con ở bên cạnh.
Thầm than một tiếng trong lòng, thế nhưng bên ngoài Đường Ngũ Tuấn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lắng nghe rất chăm chú.
“À, bố tới tìm con, là có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì quan trọng, đột nhiên nhớ ra hệ thống tường lửa của công ty cần nâng cấp, xem con có giúp được không.”
“Chuyện nhỏ, cứ giao cho con là được, đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Đông Phùng Lưu gật gật đầu, liếc nhìn máy tính của Đường Ngũ Tuấn thêm lần nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Tuy rằng Đông Phùng Lưu không nói gì, nhưng Đường Ngũ Tuấn cứ cảm thấy hình như bố mình đã biết điều gì đó.
Có lẽ, tình trạng này là có tật giật mình.
Ngẩng đầu day day trán, Đường Ngũ Tuấn tràn ngập quyết tâm, “Thò cổ cũng là dao mà rụt đầu cũng là dao, thôi kệ vậy!”
Nói xong, Đường Ngũ Tuấn quay người đối mặt với máy tinh, nhập mật mã, mở văn kiện ra, sao chép nó tới ổ USB.
“Đã xong!”
Hít một hơi sâu, Đường Ngũ Tuấn gối hai tay sau đầu, khẽ nhắm mắt lại, che giấu sự bất an trong đáy mắt.
…
Lam Tuyết không hề thích hoa cỏ gì cả, cũng không thích mùi hoa cỏ, cho nên cô chưa từng trồng hoa trong phòng mình.
Nhưng ở nhà Đông Phùng, Lam Tuyết không có quyền phản đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn phòng ngủ bị lấp đầy bởi hoa tươi, đã thế còn thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ.
Đường Tinh Khanh hồn nhiên không hề biết, vẫn còn cẩn thận sắp xếp, cô hi vọng những đóa hoa tươi này có thể khiến tâm trạng Lam Tuyết tốt hơn.
Cắt tỉa xong nhành hoa cuối cùng, Đường Tinh Khanh vỗ vỗ tay, quay người mỉm cười với Lam Tuyết.
“Đã hoàn thành!”
Điềm đạm nhìn lướt qua một vòng, Lam Tuyết nói lời dối lòng, “Rất đẹp.”
“Hì hì, cậu thích là được.” Đường Tinh Khanh ngồi xuống bên cạnh Lam Tuyết, cười tít mắt, “Cảm giác gần đây cậu hồi phục rất khá đấy, mặt mũi cũng hồng hào hơn.”
“Ừ, bác sĩ nói tớ hồi phục vô cùng nhanh, cứ theo đà này, không cần bao lâu nữa là có thể bình phục hoàn toàn.”
“Đúng là chuyện đáng mừng, nhưng cậu phải nhớ, càng lúc sắp khỏi hẳn càng không thể lơ là, tránh cảnh công cốc công cò.”
“Cậu nói cũng phải, lần trước chẳng phải tớ…” Biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên lúng túng, nụ cười của Lam Tuyết rất miễn cưỡng, “À, lần trước là tự tớ không cẩn thận, mới khiến thời gian điều trị kéo dài thêm.”
Đối với chuyện ấy, Đường Tinh Khanh khẽ nhếch môi, không nói gì.
Vươn tay nghịch nghịch cành hoa, Đường Tinh Khanh nghiêng đầu, mắt nhìn về xa xăm, “Lam Tuyết, cậu sắp khỏe rồi nhỉ, đợi cậu khỏe hẳn, tớ sẽ tặng cậu một món quà lớn.”
“Quà lớn? Lớn cỡ nào.”
“Chắc chắn là một món quà khiến cậu trừng mắt há miệng.”
“Ồ, vậy tớ thực sự mong chờ lắm đấy.” Cử động tứ chi và cổ tay, Lam Tuyết nửa thật nửa đùa nói, “Cho dù là vì được nhìn thấy quà sớm hơn, tớ cũng phải cố gắng hồi phục.”
Ánh mắt nhìn xuống dưới trở nên mông lung dần, Đường Tinh Khanh cười cười mà lẩm bẩm, “Đúng vậy, nhất định phải cố gắng, mới không uổng phí món quà mà tớ chuẩn bị cho cậu.”
Trạng thái của Đường Tinh Khanh khá kỳ lạ, chốc thì vui vẻ, chốc thì buồn bã vô cớ, dường như đang giấu giếm tâm sự.
Tuy là nhìn ra được Đường Tinh Khanh không ổn lắm nhưng Lam Tuyến cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát và âm thầm đưa ra phỏng đoán.
Leng keng!
Tiếng chuông cửa vang lên, cùng với đó là một bóng dáng bé nhỏ thò cổ vào trong.
“Mẹ ơi, mẹ ra đây một lát, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Ừ, được.” Đường Tinh Khanh quay đầu nở nụ cười áy náy với Lam Tuyết, sau đó đứng dậy, theo Đường Ngũ Tuấn đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, Đường Ngũ Tuấn nhìn trái ngó phải với vẻ đề phòng, sau đó lấy ra một chiếc USB, lắc lắc trước mặt Đường Tinh Khanh.
“Mẹ, cho mẹ cái này nè.”
“Cho mẹ làm gì, bên trong có cái gì vậy?”
“Chắc mẹ sẽ không quên rằng mẹ giao cho con nhiệm vụ gì chứ?”
Đường Tinh Khanh do dự, mà sau đó hai mắt mở to, cô hỏi, “Thành công rồi à?”
Đường Ngũ Tuấn lặng lẽ gật đầu với Đường Tinh Khanh, rồi nhét chiếc USB vào lòng bàn tay cô.
Nắm chặt USB trong tay, Đường Tinh Khanh không khống chế được nụ cười nở trên gương mặt.
“Không hổ là bảo bối của mẹ, năng suất thế cơ chứ, cảm ơn con nhé!”
Đường Tinh Khanh nói xong, quay người định đi.
Nhưng Đường Ngũ Tuấn đã chặn cô lại, mặt mũi hiện vẻ lo âu.
“Mẹ ơi, nếu giao thứ này ra, mọi chuyện không thể nào vãn hồi được nữa.”
“Không nghiêm trọng như con nói đâu.”
“Sao lại không.”
“Thế con thử nói xem, sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì?”
“Ừm… thì là…” Đường Ngũ Tuấn nhíu mày ngẫm ngợi mới phát hiện ra mình thực sự không có duyên cớ nào phù hợp để khuyên bảo Đường Tinh Khanh, không khỏi buồn bực mà bóp trán, “Ôi trời, con cũng không nói rõ được, dù sao vẫn cứ thấy rất bất an.”
“Đấy là vì con cứ nghĩ lung tung.” Xoa xoa mái tóc của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh hứa son hứa sắt, “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, mà kể cả có, do mẹ gánh hết.”
“Mẹ…”
“Được rồi, không nói nữa, mẹ đi làm việc của mẹ trước đây. Chuyện này con làm rất tốt, xong việc mẹ sẽ có thưởng nhé.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mẹ, Đường Ngũ Tuấn bất đắc dĩ vô cùng, thở dài một hơi.
“Con không cần thưởng phạt gì đâu, chỉ mong mọi người có thể bình an vô sự.”
Thấy Đường Tinh Khanh đã đi rồi mà còn quay lại, Lam Tuyết ngẩng đầu liếc cô một cái.
“Có chuyện gì mà trông vui vẻ thế?”
“Đúng là có chuyện vui đây”, đặt chiếc USB trong tay, Đường Tinh Khanh vô cùng phấn khởi hỏi, “Cậu nhìn xem đây là cái gì?”
Lam Tuyết không hiểu gì, gặng hỏi lại, “Cái gì thế?”
“Mở ra xem là biết liền thôi.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh cắm USB vào máy tính, mở tệp tin hiện lên trên màn hình, sau đó xoay máy tính đến trước mặt Lam Tuyết.