Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 479: CHÂN TƯỚNG BẠI LỘ

Chỉ liếc nhìn một cái, Lam Tuyết đã vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình mà lầm bầm rằng: “Đây là… đây là…”

“Đây là tư liệu về chứng cứ phạm tội của ngài Đường!”

“Tinh Khanh, cậu đưa hết những tư liệu này cho tớ sao?”

“Tất nhiên, tớ cần những thứ này làm gì đâu.” Vỗ vỗ vai Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh nói, “Những thứ này là những gì cậu nên có được, cậu đã hi sinh bao nhiêu thứ vì chỗ tư liệu này, chúng vốn dĩ nên thuộc về cậu. Tớ vốn định đợi vết thương của cậu đỡ hơn rồi đưa cho cậu, nhưng bây giờ đã lấy được ngay rồi, đưa luôn cho cậu vậy.”

“Tớ không nằm mơ chứ, Tinh Khanh, làm sao mà cậu làm được?”

Ánh mắt Đường Tinh Khanh có vẻ né tránh: “Tất nhiên tớ có cách của tớ, cô không cần quan tâm. Bây giờ gửi những tư liệu này về cho Tổng bộ là cậu đã hoàn thành được một tâm nguyện rồi.”

“Đông Phùng Lưu rất xảo quyệt, tớ lo rằng những tư liệu này không thể gửi về được.”

Nhớ tới lần bị Đông Phùng Lưu đùa giỡn, sắc mặt Lam Tuyết thoáng chốc lạnh đi.

“Không đâu, hệ thống mạng ở đây không bị giám sát, cậu có thể gửi được. Sau khi gửi xong, có thể gọi điện thoại xác nhận nữa, đảm bảo tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.”

Lam Tuyết bị Đường Tinh Khanh thuyết phục, cô nắm USB, không để lỡ thêm thời giờ nào nữa, quay người cắm nó vào máy tính, ngón tay lạch cạch thao tác trên bàn phím.

Thanh tiến độ dần dần hướng về phía một trăm phần trăm, ánh mắt của Lam Tuyết cũng dần trở nên nóng bỏng. Khi nút Finish hiện ra trên màn hình, Lam Tuyết gần như hét ầm lên.

“Cố gắng bao nhiêu lâu như thế, cuối cùng cũng thành công rồi!”

“Ừm, ngài Đường nhất định sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Ánh mắt thoáng hiện nét kỳ dị, Lam Tuyết ỉu xìu nói: “Người chịu sự trừng phạt của pháp luật, không chỉ mỗi ngài Đường đâu.”

Đường Tinh Khanh khựng lại, sau đó gật đầu: “Cũng phải, nhóm tội phạm không thể chỉ có một mình ngài Đường, lần này phải dùng một mẻ lưới bắt gọn đám khốn nạn kia.”

“Nhất định là như thế.”

“À phải rồi, tớ vừa gọi điện cho bác sĩ hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Bác sĩ nói vết thương của cậu về cơ bản đã hồi phục, qua vài ngày nữa là có thể dừng sử dụng thuốc ngoại thương. Đến lúc đó, tớ sẽ sắp xếp đưa cậu về nhà.”

“Đông Phùng Lưu có thể đồng ý à?”

Đường Tinh Khanh tự tin vỗ vỗ ngực mình: “Chuyện này cậu không cần lo lắng, tớ sẽ sắp xếp được.”

Lam Tuyết nhìn Đường Tinh Khanh với biểu cảm chân thành: “Tinh Khanh, vì tớ mà cậu nỗ trả giá nhiều quá, cảm ơn cậu.”

“Ơn huệ gì chứ, chuyện này vốn là việc tớ nên làm mà. Vả lại, nếu như không có Đông Phùng Lưu gây khó dễ giữa chừng, chắc cậu đã sớm lập công lĩnh thưởng rồi, còn cần phải ở đây dưỡng thương hay sao.”

Nhắc đến Đông Phùng Lưu, giọng điệu của Đường Tinh Khanh vẫn không bớt được cơn giận.

“Bất kể thế nào, tớ vẫn phải cảm ơn cậu, cũng rất may mắn vì tớ có thể kết giao được với người bạn như cậu.”

“Bạn bè? Trong từ điển của cô, có phải bạn bè đồng nghĩa với kẻ phản bội?”

Giọng nói đột ngột vang lên ấy khiến Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết đều sững sờ.

Hai người quay lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đông Phùng Lưu đút hai tay trong túi quần, mặt mũi sa sầm.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đông Phùng Lưu, Lam Tuyết hiểu rằng sự việc sắp phát sinh thêm biến cố.

Nhưng cũng may mà cô đã gửi hết thông tin quan trọng về Tổng bộ, bất kể những người này có làm gì để cứu vãn hay bù đắp thì quá muộn rồi.

Vênh hàm lên, Đường Tinh Khanh tỏ thái độ bất mãn hỏi lại: “Câu này của anh là có ý gì?”

“Chuyện này nên hỏi cô Lam, cô ấy hẳn là biết rất rõ.”

Quay đầu sang chỗ khác, Lam Tuyết không hề có biểu cảm gì: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Cô đã lấy được chứng cứ rồi, còn phải diễn trò làm gì nữa? Tinh Khanh đã không còn giá trị lợi dụng, hà tất phải đeo tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa trước mặt cô ấy?”

Đường Tinh Khanh nhíu mày: “Lưu, anh có gì muốn nói thì nói thẳng được không, đừng có tỏ ra bí hiểm như thế nữa!”

“Nếu như người bạn này của em đã không có mặt mũi nào để nói, vậy thì anh nói.” Đôi đồng tử đen như mực nhìn thẳng vào Lam Tuyết, Đông Phùng Lưu nói: “Thứ cô muốn, không phải chứng cứ phạm tội của ngài Đường, mà là chứng cứ về tôi, đúng không?”

Đối diện với lời chất vấn của Đông Phùng Lưu, Lam Tuyết không nói gì.

Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu với vẻ kinh ngạc, cô hỏi lại: “Chuyện này liên quan gì tới anh, rõ ràng ngài Đường hãm hại bạn của Lam Tuyết, có mối thù sâu sắc với cô ấy cơ mà.”

“Không sai, cái chết của bạn cô ta đúng là có liên quan tới ngài Đường. Nhưng em có biết, ngài Đường là thuộc hạ dưới trướng của anh không?”

Cái gì!?

“Người hạ lệnh cho nhiệm vụ lần này là anh, có thể nói, hung thủ thật sự gây nên cái chết cho bạn cô ta cũng là anh, cho nên, người mà Lam Tuyết muốn hạ gục, là Đông Phùng Lưu này đây!”

Lời của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh phải lui về sau vài bước, sau đó đờ đẫn nhìn Lam Tuyết mà hỏi, “Lam Tuyết, chuyện này là thật sao?”

Lam Tuyết vẫn im lặng như trước, không nói một lời.

“Chứng cứ xác thực rồi, còn cần hỏi cô ta nữa sao? Một khi những văn kiện kia bại lộ, ngài Đường sẽ chết, anh cũng không dễ thở hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, đây mới là mục đích cuối cùng của Lam Tuyết nhỉ. Còn về phần em, từ đầu đến cuối Lam Tuyết luôn lợi dụng em, căn bản không coi em là bạn bè.”

Câu nói của Đông Phùng Lưu như một con dao, xoáy từng nhát vào trái tim Đường Tinh Khanh.

Động tác của Đường Tinh Khanh cứng ngắc, cô nhìn Lam Tuyết, lên tiếng chất vấn: “Mau nói cho tớ biết, những lời Lưu nói có phải thật không!”

“Không phải cậu đã nghe thấy hết rồi sao, còn phải hỏi tớ làm gì?”

“Hóa ra tất cả là thật…”

“Nếu đã xé hết mặt nạ rồi, vậy thì tôi cũng không cần phải ngụy trang thêm nữa.” Lam Tuyết ngửa cổ, hừ lạnh, “Đông Phùng Lưu, anh tự cho là mình đã ẩn giấu rất tốt, không ai biết được mưu ma chước quỷ của anh, nhưng trên thực tế, phía cảnh sát đã nhắm vào anh từ lâu rồi! Sớm muộn gì sẽ có một ngày, anh phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!”

“Đừng nói với vẻ uy nghi lẫm liệt như thế, cô liều mạng như vậy cũng đâu phải vì nhân dân, chỉ vì ham muốn cá nhân của cô mà thôi. Hơn nữa, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô đã lợi dụng cả người quan tâm cô nhất.”

Nói rồi, ánh mắt của Đông Phùng Lưu nhìn về phía Đường Tinh Khanh.

Ánh mắt nóng bừng lên, Lam Tuyết tỏ vẻ kiên trì với lý tưởng của mình: “Vì thành công, hi sinh là chuyện không thể tránh khỏi.”

“Em nhìn thấy chưa, đây là người mà em gọi một tiếng bạn bè đấy, không hề do dự hi sinh em, tiện thể hại luôn chồng em, còn có ý đồ khiến em tan cửa nát nhà. Nói năng tử tế khuyên bảo nhẹ nhàng thì em không nghe, cứ phải chính tai nghe thấy mới chịu tuyệt vọng đúng không?”

Đường Tinh Khanh mím chặt môi, hai mắt đỏ nhừ, nhìn chằm chằm về phía Lam Tuyết.

Nhưng từ đầu đến cuối, Lam Tuyết không hề nhìn về phía Đường Tinh Khanh.

Có lẽ là thấy áy náy, cũng có thể là thấy chẳng đáng kể gì.

Vẻ phẫn nộ trong ánh mắt cô nhạt dần, sau cùng, trầm lắng như đã chết.

“Để cô ấy đi đi.”

Câu nói này không chỉ khiến Đông Phùng Lưu kinh ngạc mà còn khiến Lam Tuyết phải ngẩng đầu lên.

“Đến giờ phút này rồi, em vẫn còn coi cô ta như bạn bè?”

Đường Tinh Khanh lắc đầu, mặt mũi không có cảm xúc gì: “Không, anh thực sự đã hại bạn bè của cô ấy, những chứng cứ kia cũng chẳng phải đặt điều, cho dù không có Lam Tuyết, chân tướng cũng không thể nào xóa bỏ được, sớm muộn gì cũng có một ngày, có người vạch trần tất cả.”

“Em nói cũng đúng, vậy thì cả cô ta ra là được. Người đâu, chuẩn bị xe, đưa cô ta rời khỏi đây.”

Lam Tuyết liếc Đường Tinh Khanh một cái như có như không, sau đó lập tức thu về, lạnh giọng bảo: “Biểu hiện thì ra cái vẻ độ lượng như thế, nhưng trên thực tế, cô đã chuẩn bị sẵn sát thủ rồi đúng không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK