Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 447: HAY CHO MỘT “BÔNG SEN TRẮNG”

Bạch Đóa Đóa khựng lại, ngẩng đầu trừng mắt cô gái mặt trẻ con.

Nhận ra là mình nói sai, cô ta cúi đầu xuống.

“Cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi mới là người ưu tú nhất, không ai có thể cưỡi lên đầu tôi được!”

Nói xong, Bạch Đóa Đóa đứng dậy rời đi, bỏ luôn bữa trưa.

Nhìn bóng lưng Bạch Đóa Đóa, lại nhìn Đường Tinh Khanh phía bên kia, cô gái mặt trẻ con hừ lạnh một tiếng.

Ra khỏi nhà ăn, Bạch Đóa Đóa không trở lại ký túc xá mà đi tới phòng làm việc của huấn luyện viên ở tầng mười.

Ting ting!

“Mời vào.”

Vừa bước vào cửa, Bạch Đóa Đóa đã đeo lên vẻ mặt như sắp khóc tới nơi, nói: “Quản lý Trương, em có mấy lời muốn nói với anh.”

Thấy Bạch Đóa Đóa, quản lý Trương vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh, ôm lấy bả vai cô ta, dìu cô ta ngồi xuống ghế sô pha, sau đó hỏi với vẻ mặt quan tâm: “Đừng khóc vội, nói cho anh biết là có chuyện gì, người không khỏe à?”

Bạch Đóa Đóa gật đầu, nói: “Vâng, ngực của người ta cứ nghẹn nghẹn sao ấy, khó chịu lắm ý.”

Nói xong, Bạch Đóa Đóa cầm tay quản lý Trương ấn lên ngực mình, cứ như là Lâm Đại Ngọc.

Cảm xúc mềm mại bên dưới tay khiến quản lý Trương cảm thấy thích thú không thôi.

Tới vị trí này rồi, luôn có mấy cô nàng chạy tới lấy lòng gã ta với mục đích đen tối, nên quản lý Trương thấy quá bình thường.

Vờ ra vẻ chính trực, quản lý Trương nói: “Vậy để gọi bác sĩ khám cho em xem sao nhé.”

“Em không bị bệnh, là bị tức đó.”

Thuận thế tựa vào vai quản lý Trương, Bạch Đóa Đóa khe khẽ nói: “Quản lý à, em bị người ta bắt nạt.”

Tuy quản lý Trương muốn ra vẻ đạo mạo lắm, nhưng Bạch Đóa Đóa với thái độ quyến rũ như vậy khiến gã ta ngứa ngáy trong lòng, tay cũng bắt đầu giở trò.

“Ai dám bắt nạt em, để anh xử cho.”

Vẻ tàn khốc xẹt qua trong đôi mắt, Bạch Đóa Đóa nói: “Chính là Diệp Tiểu San ấy!”

Nhướn mày, quản lý Trương tự dưng kéo giãn khoảng cách ra với Bạch Đóa Đóa.

“Là cô ấy à?”

“Vâng, là cô ta đó. Cô ta ấy à, ngoài thì vờ như thanh cao lắm, nhưng lại hay giở trò sau lưng. Nhiều người bọn em từng bị cô ta hãm hại rồi. À, còn cả người mới tên là Lam Tuyết kia nữa, cô ta đánh học viên sau lưng thầy. Hai người đó rõ ràng là cùng một giuộc với nhau mà!”

Quản lý Trương rụt tay lại, nói với ngữ khí bình thản: “Anh nghĩ chắc là có hiểu nhầm gì đó thôi.”

“Không phải hiểu nhầm gì đâu, là thật đó ạ!”

Quản lý Trương lắc lắc ngón tay, nói: “Với sự hiểu biết anh về Diệp Tiểu San, cô ấy không phải người vô lý, chắc chắn là các em có vấn đề trong việc giao tiếp trao đổi với nhau nên mới tạo ra hiểu lầm thôi. Các em đều là những hạt giống tốt, đừng vì ân oán cá nhân gây ảnh hưởng tới việc huấn luyện. Còn Lam Tuyết ấy…”

Giọng quản lý Trương trầm xuống mấy phần, gã ta cảnh cáo: “Em chớ chọc cô ta, bởi cô ta là người mà cấp trên đã từng chiếu cố. Cho dù cô ta làm cái gì, em cứ mắt nhắm mắt mở cho qua là được rồi.”

Thấy quản lý Trương không tin lời mình, Bạch Đóa Đóa lại tới gần gã ta, hừ một tiếng rồi nói: “Xem ra ngay cả quản lý cũng bị mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Diệp Tiểu San che mắt rồi. Hừ, cô ta diễn hay thật. Em thấy cô ta khỏi cần làm thực tập sinh nữa, cứ ra mắt đi đóng phim luôn cho nhanh.”

Quản lý Trương bứt người ra, hỏi với sắc mặt lạnh lùng: “Em đang trách anh không biết nhìn người à?”

Bạch Đóa Đóa nắm chặt hai tay, nhưng ngữ khí lại càng dịu dàng mềm mại như có thể vắt ra nước vậy.

“Nào có nha, chỉ là em bị người ta ngáng chân nên mới ấm ức trong lòng thôi mà. Em định tới kể khổ với anh xíu cho lòng thoải mái, nào ngờ anh chả chịu giúp người ta gì cả.”

Bạch Đóa Đóa tỏ ra đáng thương, thật sự là khiến người ta thấy mà phải thương yêu.

Nhưng quản lý Trương lại chẳng thèm để tâm, lúc này trong đầu gã ta hiện lên khuôn mặt của Đường Tinh Khanh.

Nếu Đường Tinh Khanh chủ động nhào vào lòng mình thì tốt quá…

Quay đầu nhìn cô gái trên sô pha, quản lý Trương đột nhiên thấy chán ngán, giọng điệu cũng lạnh nhạt thêm vài phần.

“Nếu để tôi nói ấy, đây là do huấn luyện còn ít quá nên cô vẫn có thời gian suy nghĩ lung tung. Cô nhìn Diệp Tiểu San xem, người ta chưa bao giờ kêu vất vả hay trách cứ ai, còn chủ động kéo dài thời gian huấn luyện, đó mới là dáng vẻ mà một ngôi sao tương lai nên có chứ.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, được rồi. Tôi còn bận việc, cô về trước đi.”

Nói xong, quản lý Trương lại ngồi xuống trước bàn làm việc, bắt đầu lật giở tài liệu ra xem.

Bạch Đóa Đóa cắn môi, rũ mắt xuống, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi đóng cửa xong, Bạch Đóa Đóa lập tức sầm mặt xuống, tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Chết tiệt, chắc chắn là Diệp Tiểu San đã bò lên giường của tên quỷ háo sắc này rồi, không thì làm gì có chuyện quản lý Trương lại đứng về phía cô ta!

Cô ta giả vờ như bản thân là người thanh cao lắm, mà sau lưng lại làm mấy cái chuyện mờ ám này, xem ra chẳng phải loại sạch sẽ gì!

Bạch Đóa Đóa thầm mắng Đường Tinh Khanh ở trong bụng, nhưng lại quên rằng vừa nãy cô ta cũng định dùng sắp đẹp dụ dỗ quản lý Trương.

Sau khi về phòng ngủ, đang có cả một bụng tức giận không nơi để trút, lại thấy cô gái mặt trẻ con đang ngồi tô son trát phấn trước gương, Bạch Đóa Đóa bèn hùng hổ bước tới, bắt đầu bới móc.

“Cậu xem cậu kẻ cái kiểu quái quỷ gì đấy, định ra ngoài dọa ma người khác à?”

“Xấu lắm à?” Cô gái mặt trẻ con nhìn mình trong gương, nói: “Hình như đường kẻ mắt hơi dày thì phải.”

Nói xong, cô ta tiếp tục kẻ lại một lần nữa.

Thấy cô ta chăm chú kẻ kẻ vẽ vẽ, Bạch Đóa Đóa chợt thấy tò mò, bèn hỏi: “Không phải chiều nay còn phải huấn luyện à, cậu trang điểm làm gì vậy?”

“Đóa Đóa, cậu không biết à?” Cô gái mặt trẻ con nói với vẻ kích động: “Lát nữa sẽ có một thương hiệu tới quay quảng cáo, cần người mẫu, nên thầy đề cử mấy học viên chúng mình đi đó.”

“Không phải chỉ là một quảng cáo thôi à, có gì mà phải vui mừng đến thế. Đúng là chưa trải việc đời mà!”

“Ui dồi ôi, lần này khác nha, là thương hiệu quốc tế đó, mà còn hợp tác với cả ngôi sao lớn nữa.”

“Ngôi sao lớn? Ai vậy?”

“Chính là ảnh đế mới ấy!” Cô gái mặt trẻ con giơ tay ôm ngực như thể sắp ngất xỉu tới nơi: “Anh ấy đẹp trai lắm luôn, mắt còn có thể phóng điện. Tớ đang sợ bị anh ấy phóng điện cho ngất đây này!”

Thì ra có chuyện tốt nhường này, thảo nào cô ta lại cười trông ngu ngốc đến thế.

“Đóa Đóa đừng ngẩn ra đó nữa, mau trang điểm đi. Tuy là lát nữa vẫn có thợ trang điểm, nhưng với mấy kẻ vô danh như chúng ta ấy, bọn họ sẽ không trang điểm cẩn thận cho đâu, thà tự mình chuẩn bị trước còn hơn.”

“Chị đây xinh đẹp trời sinh, cho dù có trang điểm qua loa thì vẫn là người xuất chúng nhất trong đám người mẫu thôi.”

Tuy nói như vậy nhưng Bạch Đóa Đóa vẫn lấy bộ đồ trang điểm ra, bắt đầu tô tô trát trát.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người tới nơi ghi hình.

Vì đã ăn diện tỉ mỉ nên trông Bạch Đóa Đóa rất lóa mắt, cô ta lập tức trở thành tiêu điểm trong đám người.

Nhân viên phụ trách quay chụp quảng cáo đã phát hiện Bạch Đóa Đóa, cũng đang quan sát cô ta, dường như cảm thấy rất hứng thú với cô ả.

Bạch Đóa Đóa hếch cằm, không hề phản ứng, tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, khiến mọi người càng có ấn tượng sâu sắc về cô ta hơn.

Nhưng những sự chú ý đặc biệt đó đều biến mất ngay sau khi Đường Tinh Khanh xuất hiện.

“Ồ, cô bé kia cũng là thực tập sinh ở chỗ này à?”

“Hình như là vậy.”

“Mặt cô ta ăn hình đấy, phỏng chừng lên hình sẽ rất đẹp.”

“Người đẹp hiếm có như thế này phải quay đẹp hơn mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK