Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 444: BẠN MỚI CÙNG PHÒNG

Vừa nghe thấy tiếng động, người đang ngồi ở trên ghế bỗng quay lại, nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh rồi cười hỏi: “Cậu biết tớ à?”

Cô gái cười sang sảng, nhưng lại khác xa với Phương Minh.

Mặc dù đối phương không phải là Phương Minh nhưng cũng đã gợi lên cảm giác nhung nhớ trong lòng Đường Tinh Khanh, khiến ánh mắt của cô dành cho cô gái kia cũng dịu dàng thêm đôi chút.

“Không, chẳng qua cậu rất giống một người bạn của tớ mà thôi.”

“Thế thì đúng là vinh hạnh của tớ rồi.” Cô gái đứng lên đưa tay ra với Đường Tinh Khanh rồi nói: “Chính thức làm quen một chút nhé, tớ tên là Lam Tuyết, là bạn cùng phòng của cậu.”

“Cậu cũng là thực tập sinh à?”

“Đúng thế.”

Đường Tinh Khanh không ngờ ở đây còn có một con cá lọt lưới nên tò mò hỏi: “Vậy hôm nay lúc luyện tập sao không thấy cậu đâu?”

“Tôi là thực tập sinh được chiêu mộ ngoài kế hoạch, thời gian gấp rút quá nên lỡ mất buổi luyện tập hôm nay.” Nhìn từ trên xuống dưới Đường Tinh Khanh một lần, Lam Tuyết thấy cô nói chuyện có vẻ uể oải nên vội nói: “Nhìn bộ dạng này của cậu thì xem ra luyện tập ở chỗ này cực lắm nhỉ.”

“Đúng vậy đấy, không phải chuyện người thường gánh được đâu.”

“Nếu đã cực vậy rồi thì chi bằng chúng ta đi thư giãn một chút đi.”

Thư giãn?

Nụ cười của Đường Tinh Khanh cứng ngắc, thầm nghĩ cô gái này không thấy mệt à, còn muốn nghỉ ngơi cái gì nữa chứ?

Ngay lúc Đường Tinh Khanh đang phỉ nhổ thì Lam Tuyết đã gì dắt Đường Tinh Khanh đi chẳng nói chẳng rằng.

“Này này, cậu làm gì thế?”

“Không phải tớ vừa nói rồi sao, đi ra ngoài thư giãn với tớ.”

“Tớ không đi đâu, tớ mệt lắm, muốn nghỉ ngơi thôi.”

“Ôi chao, chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà, không mệt cậu đâu.”

“Nhưng mà tớ không thấy ngon miệng đâu.”

“Vậy thì theo nhìn tớ ăn, chúng ta là bạn cùng phòng đấy, chẳng lẽ không nên thắt chặt quan hệ sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà chiều nay còn phải luyện tập nữa.”

“Ôi chao, chuyện này đơn giản thôi.”

Nói xong, Lam Tuyết lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, chờ đến lúc bên kia nghe máy thì lập tức thay đổi giọng điệu.

“Quản lý Trương, nói cái này cho anh nghe nè, bỗng nhiên em thấy đau bụng nên phải đến bệnh viện. Nhưng em đau đến nỗi không có sức mà đi nên muốn để…”

Nhớ ra bản thân còn chưa biết được tên của Đường Tinh Khanh thì Lam Tuyết dùng khẩu hình hỏi tên Đường Tinh Khanh là gì.

Đường Tinh Khanh rất bất đắc dĩ, nhỏ giọng đáp: “Diệp Tiểu San.”

“À, em muốn để bạn cùng phòng Diệp Tiểu San đưa em đến bệnh viện.”

“Thế à, thế hai cô bé các em cẩn thận nhé, cần giúp gì thì gọi ngay cho anh.”

“Vâng vâng, cảm ơn quản lý Trương.”

Cúp điện thoại, Lam Tuyết lập tức búng tay một cái, cười bảo: “Quyết định vậy nhé!”

Đường Tinh Khanh không nói gì nhìn đối phương, nghĩ thầm người nơi này ai cũng đều thuộc phái biểu diễn kỹ xảo hết à.

Lam Tuyết mỉm cười huých vai Đường Tinh Khanh một cái rồi nói: “Tớ biết tỏng cậu cũng chẳng thích tập luyện chút nào, bây giờ thì không cần lo nữa, bé cưng mau mau đi theo chị nào.”

Lam Tuyết đưa tay lên sờ sờ cằm của Đường Tinh Khanh, cười như một tên côn đồ lưu manh.

Tuy rằng chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng Đường Tinh Khanh không hề thấy ghét điệu bộ ti toét của cô ấy.

Ngược lại, so với các cậu ấm cô chiêu õng ẹo ở trong phòng luyện tập thì Đường Tinh Khanh thích Lam Tuyết chân thật này hơn.

Nói thật, Đường Tinh Khanh cũng bị Lam Tuyết thuyết phục. Thế nhưng một khi rời khỏi chỗ này, mối đe dọa Tịch Song phát hiện ra mình lại ập tới khiến cô không muốn mạo hiểm.

Nghĩ đến chuyện này, Đường Tinh Khanh chỉ muốn hất tay Lam Tuyết ngay.

Nhưng sức lực của cô gái kia lớn đến đáng sợ, Đường Tinh Khanh căn bản không có cách nào nhúc nhích được, trái lại còn bị cô ấy lôi xềnh xệch đi.

Cô gái này rốt cuộc ăn cái gì khỏe vậy!

Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ, thấy bản thân sắp bị cô ấy lôi ra khỏi cửa thì vội nói: “Cậu xem lại bộ dạng hiện tại của cậu đi, có chỗ nào giống bệnh nhân không?”

“À, nói cũng đúng.” Lam Tuyết miễn cưỡng dừng bước lại, sau đó khom người dựa nửa nửa thân trên lên mình Đường Tinh Khanh, hơi thở yếu ớt nói: “Vậy làm phiền bạn Diệp đỡ tớ ra ngoài nhé.”

Đúng là thua cô này mà!

Đường Tinh Khanh bó tay đáp: “Cậu chờ một chút, trước hết để tớ lấy mũ với khẩu trang đã.”

Thật ra nhân cơ hội này đi ra ngoài một chuyến cũng tốt, có thể xem thử tình huống bên ngoài thế nào rồi.

“Lấy mũ với khẩu trang làm gì chứ, ở ngoài nóng lắm, không cần đâu.”

“Ơ kìa, chúng ta là ngôi sao màn bạc tương lai đấy, cẩn thận một chút không có gì là sai cả.” Đường Tinh Khanh che mình lại kín mít, còn hỏi Lam Tuyết rằng: “Cậu có muốn cải trang một chút không?”

Lam Tuyết lắc đầu ghét bỏ: “Tớ không thèm!”

Rời khỏi công ty MG, hai mắt Đường Tinh Khanh như ra đa nhìn chằm chằm xung quanh, chỉ lo người của Tịch Song xuất hiện tóm cô lại.

Thấy Đường Tinh Khanh sợ hãi rụt rè thì Lam Tuyết cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh như thể có điều suy nghĩ.

Địa điểm ăn cơm cách công ty MG rất gần, là quán cơm Thái.

Bởi vì đã qua giờ ăn cơm nên trong quán cũng không đông, chỉ có thưa thớt vài bàn có khách thôi, đang vừa ăn vừa nói chuyện.

Lam Tuyết nhìn một vòng trong quán rồi sau đó háo hức lôi Đường Tinh Khanh đi đến trước một cái bàn bên cạnh cửa sổ.

“Anh đến sớm thật đấy!”

Lam Tuyết cười híp mắt ngồi xuống bàn, mà đối diện cô ấy còn có một người đàn ông nữa.

Người đàn ông đô con cao ráo, làn da ngăm đen, vừa nhìn là biết người phóng khoáng tập thể hình rồi.

Thấy Lam Tuyết thì người đàn ông lộ ra nụ cười hiền lành, lên tiếng đáp: “Anh vừa mới đến thôi.”

Bắt gặp chỗ này còn có người khác, Đường Tinh Khanh lập tức đề phòng nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh ta là ai?”

“Đừng sợ, tớ không bán cậu đâu mà.” Dắt Đường Tinh Khanh đến bên cạnh mình, Lam Tuyết mỉm cười giới thiệu: “Đây là bạn trai của tớ, biệt hiệu là Hắc Tử, các cậu làm quen một chút đi.”

Đáp án này khiến Đường Tinh Khanh phải nhướn mày lên một cái, hỏi: “Cậu có bạn trai à?”

“Đúng vậy đấy.”

“Nhưng trong sổ tay thực tập sinh không cho phép qua lại với bạn trai mà.”

Lam Tuyết với Hắc Tử đối diện khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó lại đưa tay khoác vai Đường Tinh Khanh nói: “Cho tớ xin, cậu là học sinh tiểu học à mà thầy cô nói cái gì là răm rắp nghe theo?”

“Tớ…”

“Cậu đúng là ngây thơ quá, thế rất dễ bị kẻ xấu bắt nạt đấy. Có điều lần này cậu gặp may đó, làm bạn cùng phòng của tớ, tớ sẽ dạy cậu giá trị quan chính xác, bảo đảm sẽ xoay chuyển cuộc đời cậu.”

Đường Tinh Khanh cười gượng hai tiếng, cũng không nói gì.

Gọi xong món ăn, Lam Tuyết tán gẫu với Hắc Tử, mà Đường Tinh Khanh lại tiếp tục ngó nghiêng chung quanh, thỉnh thoảng cũng vểnh tai lên nghe trộm cuộc nói chuyện sát vách.

“Này, nói thật nhé, không phải cậu lỡ gây hấn gì ở đây đấy chứ?”

Bên tai truyền đến giọng nói thỏ thẻ khiến Đường Tinh Khanh sợ hết hồn, suýt nữa đã nhảy dựng lên khỏi ghế.

Đường Tinh Khanh ôm lấy ngực mình, tức giận nói: “Không có.”

“Không có thì sao cậu lại có bộ dạng như thể có tật giật mình vậy, nếu chúng ta là bạn cùng phòng, có chuyện phiền phức gì thì cứ tìm tớ mà nói, tớ bảo kê cho.”

Đường Tinh Khanh nhún vai một cái rồi hất tay Lam Tuyết ra. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu như nói ra tiếng tăm Tịch Song chỉ e khẩu khí của Lam Tuyết sẽ không còn ung dung như vậy nữa.

Hắc Tử nhấp một hớp nước trái cây rồi tò mò hỏi: “Em không ăn cơm sao? Mùi vị thức ăn ở đây ngon lắm đấy.”

Mùi thức ăn ngào ngạt xung quanh đã đủ khiến Đường Tinh Khanh thèm ăn nhỏ dãi. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn camera ở trong quán cơm, cô chỉ đành nuốt nước bọt vào trong rồi nói: “Tôi không đói.”

Theo hướng mắt của Đường Tinh Khanh nhìn qua, Lam Tuyết biết cô đang kiêng dè nên hỏi: “Ối, không phải cậu là tội phạm truy nã đấy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK