Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 464: GẶP LẠI

“Lần này chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Rời khỏi đây, tới thành phố D. Phong cảnh ở nơi ấy rất đẹp, lại còn gần biển nữa. Chúng ta sẽ đến đó thư giãn.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Lời đến bên miệng rồi Đường Tinh Khanh lại chuyển đề tài, nói tiếp: “Tịch Song có tai mắt ở khắp thành phố B này, chúng ta muốn rời đi e là rất khó.”

“Cậu cũng đã nói Tịch Song có tai mắt ở khắp thành phố B nhưng không phải cậu vẫn đang bình yên vô sự ở ngay dưới mí mắt hắn ta hay sao? Thế nên mới nói, chuyện như thế nào là do người làm, đừng suy nghĩ mọi thứ bi quan đến như vậy.”

Đường Tinh Khanh nói không lại Lam Tuyết, cô chỉ có thể yên lặng ăn mì, trong lòng lại tính toán những điều khác.

Biểu hiện của Lam Tuyết thật sự rất kỳ lạ, lời vừa rồi cô ấy nói còn kỳ lạ hơn. Hiện giờ còn muốn đưa mình tới thành phố D, mình… có thể tin tưởng cô ấy sao?

Nhưng dù thế nào thì ở cùng với Lam Tuyết nhất định sẽ an toàn hơn ở cùng với Tịch Song. Huống hồ, rời khỏi đây thì mình có thể liên lạc với Lưu, Lưu nhất định sẽ tới tìm mình.

Nghĩ tới những điều này trong lòng Đường Tinh Khanh thấy thoải mái hơn nên đẩy nhanh tốc độ dùng bữa, định sẽ xuất phát sớm hơn một chút.

Thấy vẻ mặt lo lắng hoảng sợ của cấp dưới, Đông Phùng Lưu mím chặt môi.

“Không đuổi kịp?”

“Tín hiệu để lần theo đã bị đứt đoạn rồi nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không chạy đi xa được, tôi đã tìm được xe của bọn họ.”

“Dừng ở đâu?”

“Ở ngay phía trước.”

“Qua xem thử xem.”

“Vâng.”

Cấp dưới đưa Đông Phùng Lưu tới ven đường, giơ tay chỉ vào chiếc xe Lam Tuyết đã vứt bỏ, nói: “Chính là chiếc xe kia.”

Lúc này trời đã sáng, trên đường có mấy nhóm người đi ngang qua, khi nhìn thấy đám người Đông Phùng Lưu thì đều nghiêng đầu qua tò mò đánh giá.

Đông Phùng Lưu không để ý tới những ánh mắt đang đó mà chỉ quan sát khắp xung quanh, nói: “Nhất định bọn họ đang ở gần đây, chưa chạy xa đâu. Phái thêm người trông giữ ở các lối ra vào thị trấn, nhìn thấy người thì lập tức bắt lại.”

“Vâng.”

“Nhớ kỹ, người phụ nữ kia có súng, đừng để cô ta làm Tinh Khanh bị thương.”

“Đã rõ.”

“Đi làm đi.”

Vừa phân bố mệnh lệnh xong thì điện thoại di động của Đông Phùng Lưu vang lên.

Là Đường Ngũ Tuấn gọi tới.

Anh nhanh chóng nhấn nút nhận, bên tai truyền tới giọng nói gấp gáp của Đường Ngũ Tuấn.

“Bố, con lại phát hiện ra một manh mối quan trọng!”

Ánh mắt Đông Phùng Lưu sáng lên, vội hỏi: “Manh mối gì?”

“Ở thị trấn này, Lam Tuyết có một đồng lõa, thường phụ trách truyền tin tức. Con đoán, rất có thể cô ta đã chạy tới chỗ của người đó.”

“Cho bố thông tin về tên đồng lõa kia.”

“Đã gửi vào điện thoại di động của bố rồi.”

“Tốt lắm!”

Cúp điện thoại xong Đông Phùng Lưu đọc tin nhắn, sau đó gọi cấp dưới tới ra lệnh: “Gọi tất cả mọi người quay lại, tới nhà nghỉ này.”

Đường Tinh Khanh ở trong nhà nghỉ còn không biết người mà mình vẫn luôn mong nhớ đang ở ngay trong thị trấn, còn cách cô càng lúc càng gần.

Dọn dẹp đồ đạc xong Đường Tinh Khanh xuống tầng gặp Lam Tuyết.

Lam Tuyết lại thuê một chiếc xe việt dã, cô ấy đang di chuyển hai cái thùng màu đen lên trên đó.

Đường Tinh Khanh tò mò đi tới, nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Thứ gì vậy, trông có vẻ rất nặng.”

“Đây chính là thứ có thể bảo vệ mạng sống trong thời khắc mấu chốt.” Xếp thùng vào chỗ ngồi phía sau, Lam Tuyết vỗ vỗ tay rồi hỏi: “Đã thu dọn xong rồi sao?”

“Ừm, xong rồi.”

“Vậy chúng ta lên đường thôi.” Nói xong, Lam Tuyết vẫy vẫy tay với tên mập, nói: “Lần này cảm ơn nhiều nhé. Mấy thứ kia anh cứ ghi sổ trước đi, lần sau sẽ đền bù cho anh.”

Tên mập lườm Lam Tuyết đến trắng cả mắt, nói: “Thôi đừng có cơ hội để mà đền bù cho tôi, xúi quẩy!”

Lam Tuyết cười khẽ, không nói tiếp mà ngồi lên xe, tiện tay đóng cửa lại.

“Này, đi đường cẩn thận.”

Lam Tuyết đưa cánh tay ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy với tên mập rồi từ từ lái xe rời đi.

Xe đi càng lúc càng xa, tên mập khẽ thở dài, nói: “Hy vọng còn có thể nhìn thấy cô ở tổng bộ.”

Thị trấn vào ban ngày náo nhiệt hơn rất nhiều so với buổi tối. Trên đường, dòng người chậm rãi đi lại, trông dáng vẻ rất ung dung, nhàn nhã.

Nhưng Đường Tinh Khanh lại không thể thoải mái nổi, cô nhoài người trên cửa sổ xe, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

“Tại sao không nói gì?”

“Tối hôm qua ngủ không ngon nên hơi mệt.”

“Vậy thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, khi nào tới nơi thì tớ sẽ gọi cậu.”

Đường Tinh Khanh lắc lắc đầu, đáp lời: “Không được, không ngủ được, còn không biết người của Tịch Song sẽ đột ngột xuất hiện ở chỗ nào đâu, tớ phải duy trì sự tỉnh táo.”

Lam Tuyết nở nụ cười, nói: “Dù cho cậu có tỉnh táo thì có thể làm cái gì chứ?”

Lời này Đường Tinh Khanh không thích nghe, cô duỗi eo: “Dù tớ không lợi hại bằng cậu nhưng cũng xem như có thêm một đôi tay, vẫn có thể giúp cậu chuyển đồ vật gì đó mà.”

“Chuyện này thì… tớ thật sự không cần.”

Cái cô này, không thể để ý tới tâm trạng của người khác một chút được à!

Phát hiện Đường Tinh Khanh lại không nói lời nào, Lam Tuyết nghiêng đầu qua nhìn cô một cái, cười hỏi: “Sao vậy, giận rồi hả?”

Đường Tinh Khanh không để ý tới Lam Tuyết, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.

“Được rồi, đừng giận mà. Nghe lời tớ, cố gắng nghỉ ngơi một lúc. Có nghỉ ngơi dưỡng sức thì cậu mới có cơ hội giúp đỡ chứ.”

“Hừ, ai cần giúp, tớ cũng không muốn bị nghi ngờ…”

Đường Tinh Khanh không nói hết câu, bởi vì hình như cô đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Đường Tinh Khanh dụi dụi mắt rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, mắt trợn tròn lên.

Trên chiếc xe ở bên cạnh làn xe chạy có một người đàn ông đang ngồi trên đó, khuôn mặt góc cạnh trông như tượng tạc vậy. Người đàn ông đó mang theo khí thế vương giả trời sinh, chỉ bằng một ánh mắt cũng có thể khiến người ta cúi đầu xưng thần.

Mà, người này không phải ai khác, chính là Đông Phùng Lưu.

Trên khuôn mặt, nụ cười từ cười mỉm dần dần trở nên rạng rỡ hơn, Đường Tinh Khanh lẩm bẩm nói: “Không phải mình đang nằm mơ chứ. Người kia thật sự là Lưu sao?”

Đường Tinh Khanh nói rồi đưa tay lên véo mình một cái.

“Đau quá!”

Tuy bị đau nhưng Đường Tinh Khanh cười càng rạng rỡ hơn.

“Đây không phải là mơ, anh ấy đúng là Lưu rồi!” Quay đầu lại nhìn Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh hào hứng nói: “Ông xã của tớ đến rồi. Anh ấy tới đón tôi rồi! Lam Tuyết, đỗ xe nhanh, tớ muốn đi tìm Lưu!”

Đường Tinh Khanh nói rất to, nhưng Lam Tuyết hình như không hề nghe thấy nên lái xe càng lúc càng nhanh hơn.

“Lam Tuyết, cậu sao vậy, không nghe thấy tớ đang nói gì sao?”

Lam Tuyết đương nhiên nghe thấy, mà càng như vậy thì cô ta lại càng phải lái nhanh hơn thì mới ngắt đuôi được Đông Phùng Lưu.

Ngay lúc Đường Tinh Khanh không biết phải làm sao thì Đông Phùng Lưu cũng đã nhìn thấy cô.

Người thương đang ở trước mắt nhưng anh không dám quá vội vàng, anh lo nếu làm Lam Tuyết tức giận, cô ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng.

“Tinh Khanh…”

Dường như nghe thấy tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.

Mấy ngày rồi, giờ mới lại được nhìn thấy Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh kích động tới mức muốn khóc.

Thấy anh vẫn bình yên vô sự, cô vui mừng cười khẽ. Cô muốn nói với Đông Phùng Lưu điều gì đó, nhưng mấp máy môi rồi lại phát hiện mình không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Chuyện gì vậy, tại sao lại thấy mệt quá, rất muốn ngủ?

Nhưng hiện giờ không thể ngủ được, Lưu ở ngay đây, mình còn muốn về nhà với anh ấy mà.

Cố gắng mở mắt ra, cả người Đường Tinh Khanh dựa vào cửa sổ xe, cuối cùng, cô vẫn khó có thể chống lại cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Đáng chết, Tinh Khanh làm sao rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK