Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 439: NƠI ẨN NẤP

Tuy rằng tạm thời đã tự do, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn chưa được an toàn. Ngược lại, cô có thể bị Tịch Song bắt về bất cứ lúc nào.

Cô chạy như điên để thoát khỏi sự truy đuổi của hắn. Nhưng cô càng chạy càng thấy cảnh vật xung quanh hoang vắng hơn.

Không thể thế này được, phải đến chỗ nhiều người thì mới tiện ẩn thân. Cứ chạy loanh quanh ở nơi hoang vu như vậy rất dễ bị bại lộ.

Đường Tinh Khanh dừng bước, thở hồng hộc nhìn con đường trước mặt.

Đúng lúc này, một chiếc xe dán hình hoạt hình màu vàng cam từ xa đi đến khiến ánh mắt cô sáng lên ngay tắp lự.

Cô gắng sức trèo lên đường quốc lộ, không hề để ý đến sự an nguy của bản thân, lập tức chạy đến chặn ngay phía trước đầu xe.

Két két…

Khó khăn lắm chiếc xe mới có thể phanh kịp lại. Tài xế xe cũng ló đầu ra mắng cô: “Chán sống rồi à?”

Tuy Đường Tinh Khanh còn mệt mỏi, nhưng vẫn chạy ngay đến chỗ cửa xe, không ngừng vỗ vỗ vào cửa kính: “Anh bạn nhỏ à, cô đang bị một con sói xám đuổi theo. Các con cho cô đi nhờ một đoạn để đến nơi an toàn có được không?”

Hóa ra đây là xe đưa đón học sinh của nhà trẻ, đang trên đường đưa mấy cô cậu bé về nhà.

Mấy đứa trẻ thấy vậy, liền túm tụm lại trước cửa xe, bảo: “Cô bị sói xám đuổi theo ạ? Đáng thương quá! Cô ơi, cô để cô ấy lên xe đi ạ.”

Cô bảo mẫu cảnh giác nhìn Đường Tinh Khanh, sau đó lập tức từ chối: “Không được, cô ấy không phải người của nhà trẻ chúng ta. Không thể cho cô ấy lên xe được.”

“Nhưng cô ấy đang gặp khó khăn mà. Không phải cô đã dạy chúng con phải giúp đỡ người gặp hoạn nạn sao?”

“Nhưng…”

Đường Tinh Khanh ngay lúc ấy hướng ánh mặt về phía cô giáo với vẻ cầu khẩn. Cô chắp tay nói với đối phương: “Tôi xin cô đấy, hôm nay tôi xui xẻo quá, để rơi hết ví tiền trên xe rồi, giờ không quay lại được. Cô giúp tôi với, làm ơn.”

Giọng cô thảm thiết vô cùng, sắc mặt có vẻ thành khẩn, khiến cho người ta không khỏi động lòng thương cảm.

Trong lúc cô giáo vẫn còn do dự, Đường Tinh Khanh bèn tháo luôn chiếc nhẫn trên tay xuống, luồn qua cửa xe nhét vào tay cô ta rồi nói nhỏ: “Tôi tặng cô chiếc nhẫn này để cảm ơn nhé, làm ơn đi.”

Chiếc nhẫn ấy chính là thiết kế mới nhất của Tiffany. Khi mới vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, cô giáo đã vô cùng mong muốn có được nó.

Mà giờ phút này, nhìn thấy thứ mình mong muốn có được đang ở ngay trong lòng bàn tay, cô ta cảm thấy vô cùng khó xử.

“Cô ơi…”

Cô giáo vốn hơi xuôi xuôi rồi, lại thêm ánh mắt vô cùng tha thiết của đám trẻ, cuối cùng cũng đồng ý: “Thôi được, cô lên xe đi.”

“Yeah!”

Giữa những tiếng hoan hô của bọn trẻ, Đường Tinh Khanh bước vào ngồi trong xe.

Dựa vào ghế một cách mệt mỏi, cô có thể thấy phong cảnh bên ngoài đều trôi về phía xa, mang đến cảm giác xa xăm mờ ảo.

Lúc này, những đứa trẻ cũng không còn vây quanh cô nữa. Chúng đang cười đùa, vui vẻ trò chuyện với nhau.

Nhìn những khuôn mặt non nớt đáng yêu ấy, Đường Tinh Khanh lại bất chợt nhớ đến Đường Ngũ Tuấn.

Giờ phút này, cô thực sự rất muốn liên lạc với phía Đông Phùng Lưu. Nhưng bản thân cô cũng hiểu, nước xa không cứu được lửa gần. Đây là địa bàn của Tịch Song. Nếu không cẩn thận, chẳng những không đợi được đến khi Đông Phùng Lưu đến cứu, mà còn làm lộ vị trí của cô.

Xem ra, hiện tại cô chỉ đành dựa vào chính bản thân mà thôi. Đầu tiên cứ trốn đi hai ngày, tránh nguy hiểm tồn tại trước mắt đã.

Đường Tinh Khanh vừa đến thành phố B nên không có bạn bè ở nơi này. Giờ cô biết nhờ vả ai đây?

Cô suy nghĩ rất lâu. Đột nhiên hình ảnh một người đàn ông chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Phải rồi!

Đôi mắt Đường Tinh Khanh sáng lên, cô quay lại bảo với cô giáo: “À, cô cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại được không?”

“Được.”

“Cảm ơn nhé.”

May mà trí nhớ của cô rất tốt, suy nghĩ một lúc đã nhớ ra số điện thoại của người đàn ông kia, sau đó lập tức bấm số gọi.

Điện thoại mới đổ ba tiếng chuông, đã có người nhấc máy. Người ở bên kia đầu dây lễ phép nói: “Alo.”

“Chào anh.” Cầm điện thoại trong tay, Đường Tinh Khanh bắt đầu thấy lo lắng.

Người mà cô đang liên lạc chính là người chuyên săn ngôi sao mà cô đụng phải ngày hôm đó.

Cô và anh ta chỉ có duyên gặp mặt một lần. Vì lúc ấy cô còn từ chối người ta nên giờ có mặt dày liên lạc cũng không dám ôm hy vọng xa vời.

Nhưng cô đã cùng đường rồi, Đường Tinh Khanh cắn môi dưới, nói: “Tôi là Đường Tinh Khanh, là người hôm trước đụng vào anh trên phố.”

Nghe thấy tên Đường Tinh Khanh, anh đã nhớ ngay ra cô. Anh cười cười, bảo: “Tôi nhớ rồi. Sao? Cô quan tâm đến đề nghị của tôi rồi à?”

Thấy thái độ của đối phương có vẻ nhẹ nhàng hòa nhã, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: “Đúng vậy, tôi muốn thử một chút. Không biết giờ tôi có còn cơ hội không.”

“Đương nhiên là còn. Lần trước tôi cũng bảo với cô rồi, cô là ngôi sao tương lai hiếm có đấy. Dưới sự mài dũa của tôi, nhất định cô có thể tỏa sáng khắp cả bầu trời.”

Thực chất Đường Tinh Khanh không muốn tỏa sáng khắp trời gì cả. Chẳng qua cô chỉ đang dùng kế hoãn binh, mong bản thân có thể được an toàn trong vài ngày sắp tới thôi.

“Nếu có thời gian thì cô đến tòa nhà MG ngay nhé. Tôi sẽ chờ cô.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Đường Tinh Khanh khẽ cười.

Mới qua có nửa tiếng ngắn ngủi mà cô đã thót tim mấy lần. Trước đó cô còn nghĩ bản thân chết chắc rồi, vậy mà chỉ trong nháy mắt hi vọng lại mỉm cười với cô.

Dù Tịch Song có tài giỏi đến mức nào, hẳn cũng không thể nghĩ được rằng Đường Tinh Khanh sẽ đi làm minh tinh.

Lúc này, Tịch Song đang cho người lùng sục Đường Tinh Khanh.

Thành phố B là địa bàn của Tịch Song. Dù Đường Tinh Khanh có khôn ngoan đến mức nào, cô cũng không thể trốn khỏi địa bàn của hắn được. Hắn rất tin tưởng điều ấy.

Thực chất, điều hắn lo lắng vào lúc này là tình trạng sức khỏe của cô.

Bởi vậy, Tịch Song hạ lệnh cho thuộc hạ của mình, nhất định phải tìm được cô trước khi trời tối.

Gặp lại Đường Tinh Khanh, người chuyên săn ngôi sao không khỏi hoảng hốt.

“Trông sắc mặt của cô không tốt.”

Sờ nhẹ lên mặt mình, Đường Tinh Khanh cười buồn, nói: “Tôi vừa trải qua vài khó khăn, cũng may giờ tất cả đã kết thúc rồi.”

“Kết thúc rồi thì tốt. Từ giờ trở đi, cô sẽ được trải nghiệm một cuộc sống mới. Chúng ta đi gặp giám đốc thôi.”

“Gặp giám đốc ư?”

“Đúng vậy, tôi chỉ là người tìm ra được cô và đề cử cô thôi. Còn phải xem giám đốc có đồng ý giữ cô lại không đã.”

Đường Tinh Khanh lớ ngớ gật đầu. Cô thầm thấy mình đã nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, thực ra mình có được giữ lại hay không vẫn còn là ẩn số.

Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh hối hận vô cùng về việc mình chẳng trang điểm sửa sang gì mà đến chỗ hẹn ngay. Chắc chắn sắc mặt hiện giờ của cô tái nhợt như ma đói.

Như cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, anh ta cười bảo: “Đừng sợ. Tuy bây giờ cô có vẻ mệt mỏi, nhưng trông vẫn xinh đẹp vô cùng. Huống hồ, phỏng vấn ấy mà, quan trọng nhất vẫn là yếu tố nhan sắc, cô như vậy càng khẳng định được vị trí của mình.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta đã dẫn Tinh Khanh lên đến tầng mười của công ty đó. Hai người họ đi đến trước một căn phòng làm việc rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Đường Tinh Khanh đi theo người săn sao vào phòng làm việc, lúc ngước mắt lên lập tức trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi trước bàn.

Đôi mắt người phụ nữ ấy sáng như sao, cô ta ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếc nhìn Đường Tinh Khanh.

“Giám đốc, đây chính là người mà tôi đã nhắc đến.”

Người phụ nữ kia nghe vậy bèn gật đầu hỏi: “Cô biết hát không?”

Ngũ âm của Đường Tinh Khanh không thực sự tốt nên đành lúng túng lắc đầu.

“Nhảy thì sao?”

Cô cũng không giỏi phối hợp chân tay, lại lắc đầu tiếp.

Thấy câu trả lời như vậy, giám đốc nhìn cấp dưới với vẻ khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK