CHƯƠNG 477: VẤN ĐỀ NGHIÊM TRỌNG RỒI
Cười gượng vài tiếng, Đường Tinh Khanh rút cành hoa ra, vứt nó vào thùng rác, “Lúc khác tớ mang ít hoa tươi qua đây cho cậu.”
“Không cần đâu, dù sao tớ cũng không có thói quen ngắm hoa.” Một tay vòng qua đầu gối, Lam Tuyết hỏi, “Cậu có tâm sự gì à?”
“Cũng không hẳn là tâm sự, thì là chuyện tớ hứa với cậu mãi mà không có tăm tích gì, tớ cảm thấy rất ngại.”
“Sự việc tiến triển không thuận lợi?”
Đường Tinh Khanh gật gật đầu.
“Tinh Khanh, với thân phận của cậu mà cậu có thể giúp tớ, tớ đã rất cảm kích rồi, cho dù không làm được cũng không sao, dù sao người kia là Đông Phùng Lưu, bó tay chịu chết cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Việc này không liên quan đến chuyện đối phương là ai, chuyện tớ đã hứa với cậu, chắc chắn tớ sẽ cố gắng thực hiện.” Đường Tinh Khanh hứa chắc như đinh đóng cột, “Tớ đã có cách mới rồi, cậu cho tớ thêm chút thời gian nữa.”
“Đừng cố ép bản thân mình, tớ có thể tự xử lý chuyện này.”
“Không có gì gượng ép cả, vốn dĩ cũng không phải chuyện quá lớn. Chỉ có điều tớ nghĩ mãi không thông suốt được, tại sao Lưu lại cứng nhắc như vậy, rõ ràng không liên quan gì lắm đến anh ấy. Đưa chứng cứ ra sớm thì mọi người đều vui vẻ, tốt hơn bao nhiêu.”
Ánh mắt Lam Tuyết lóe lên, cô nói, “Có lẽ, Đông Phùng Lưu đang tức giận với cậu.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy, ngoài lí do này ra, tớ không nghĩ được cái nào khác.” Đường Tinh Khanh phừng phừng lửa giận, “Đông Phùng Lưu này cũng thật là, rõ ràng anh ấy sai rành rành, chẳng những không tự nhận thức được cái sai của bản thân mình, lại còn khiến mọi thứ trầm trọng hơn, đúng là quá đáng.”
Ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết nói, “Tinh Khanh, đừng để chuyện của tớ ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người.”
“Không được, tớ nhất định phải để Lưu ý thức được sai lầm của bản thân, không thể tùy hứng mãi thế được.” Đường Tinh Khanh cũng rất kiên quyết, “Thế giới này không thể suốt ngày quay xung quanh anh ấy được, nếu như anh ấy không ý thức được vấn đề này, giữa chúng tớ vẫn sẽ tồn tại mâu thuẫn thôi.”
“Tớ hiểu rồi, giá trị quan của hai người không đồng nhất, đúng không?”
Đường Tinh Khanh gãi gãi đầu, do dự đáp, “Chắc vậy, có thể nói như thế.”
“Nếu là như vậy thật, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi. Thói quen sinh hoạt của hai người có thể khác nhau, sở thích cá nhân có thể khác nhau, chỉ có giá trị quan là không như vậy, nó rất dễ châm ngòi mâu thuẫn.”
Câu nói này khiến Đường Tinh Khanh thấy căng thẳng, vội vàng hỏi lại, “Tại sao lại nói thế?”
“Lấy một ví dụ nhé. Tớ là cảnh sát, trách nhiệm của tớ là lùng bắt kẻ xấu, ngăn chặn họ thực hiện tội ác đe dọa đến bình yên của xã hội. Cho nên, tớ tuyệt đối sẽ không làm bạn với kẻ xấu, thậm chí là sống cùng nhau.”
“Nhưng tớ không phải cảnh sát, mà Lưu cũng đâu phải kẻ xấu.”
“Tớ chỉ lấy ví dụ thôi, cậu không nhất thiết phải đặt mình vào đó.”
Hai mắt nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết nói thêm, “Thực ra về phương diện giá trị quan nay, cậu nên nhận ra từ lâu rồi. Ví dụ như cậu cảm thấy có vài người rất vô tội, nhng Đông Phùng Lưu lại cho rằng họ mang tội ác tày trời, thậm chí cần trừng trị không tiếc tay.”
Đường Tinh Khanh gật đầu, tỏ ý rất đồng tình với câu này.
Lam Tuyết khẽ thở dài, nhìn Đường Tinh Khanh với vẻ thương cảm, “Cô ấy mà, những ngày tháng khổ sở vẫn còn ở phía trước.”
Mặt mũi Đường Tinh Khanh căng lên, cô vội vàng hỏi, “Tại sao lại nói như vậy?”
“Thời gian càng lâu thì những mâu thuẫn giữa hai người càng nhiều, cậu sẽ càng cảm thấy giày vò. Tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng không chống lại được sự giày vò này. Sau cùng tài tử giai nhân biến thành vợ chồng bất hòa, tình nhân bên gối trở thành người dưng ngược lối.”
“Đáng sợ vậy sao?”
Ban đầu Lam Tuyết gật gật, nhưng về sau lại lắc lắc, “Ôi chao, nhìn tớ nói gì này, cứ như tớ đang chia rẽ quan hệ của hai người vậy. À thì, cậu đừng để trong lòng nhé, cứ coi như tớ nói nhăng nói cuội đi.”
Vỗ vỗ bàn tay Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh cười cười, “Không sao đâu, cậu chỉ đưa ra ý kiến cho tớ, có nghe và tin tưởng hay không hoàn toàn do tớ quyết định.”
“Cậu sẽ không nghĩ nhiều chứ?”
Đường Tinh Khanh lắc đầu không để tâm và nói, “Không đâu không đâu, giữa tớ và Lưu có mâu thuẫn thật, nhưng không nghiêm trọng như cậu nói đâu, tớ nghe thôi là được.”
Lam Tuyết thở phào một hơi như trút được gánh nặng, “Vậy thì tốt.”
“Ừm, tớ ra vườn hoa ngắt thêm ít hoa tươi nhé.”
“Được.”
Đường Tinh Khanh mỉm cười đi ra khỏi phòng, nhưng vừa qua chỗ ngoặt, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Dựa người vào tường, Đường Tinh Khanh nhíu mày, thầm nghĩ, giữa mình và Đông Phùng Lưu thực sự có vấn đề nghiêm trọng đến mức ấy sao?
…
Đường Ngũ Tuấn nghịch ngợm mô hình trên tay, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra cửa.
5, 4, 3, 2, 1…
Đếm ngược đến năm, trước cửa xuất hiện một bóng người, nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn, nở nụ cười sáng láng.
“Ngũ Tuấn, con có khát không, mẹ vừa đun nước mơ, con có muốn uống một ít không?”
“Ừm, được ạ.”
Vừa dứt lời, một cốc nước mơ đã được đặt bên cạnh Đường Ngũ Tuấn.
“Ngũ Tuấn, con có đói không, mẹ nướng cho con ít bánh quy nhé? Con muốn ăn vị gì, sô cô la hay nhân dâu tay? Hay là mỗi loại một ít nhé.”
Đường Tinh Khanh nói rồi quay người định đi.
Vội vàng ngăn Đường Tinh Khanh lại, Đường Ngũ Tuấn nói, “Mẹ, hôm nay mẹ rảnh lắm hả, sao cứ hai mươi phút lại chạy tới một lần thế?”
“Ờm, mẹ quan tâm con mà, sợ con bị đói thôi.”
“Bây giờ không phải là bị đói, mà là bị bội thực. Mẹ rốt cuộc có việc gì, mẹ nói thẳng ra được.”
Đường Tinh Khanh khẽ mím môi và nói, “Ngũ Tuấn, mẹ có thể nhờ con một việc được không.”
Nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, Đường Ngũ Tuấn lại thở phào một hơi, ngả người tựa lên lưng ghế, “Coi mẹ nói kìa, chỉ cần mẹ hạ lệnh, chắc chắn cái gì con cũng làm cho mẹ, cho dù là hái sao trên trời.”
“Thằng lỏi con này, khéo miệng thế cơ chứ.” Đường Tinh Khanh cười cười, “Thực ra cũng không khó khăn lắm, chỉ là giúp mẹ điều tra vài thứ, tốt nhất là có thể copy ra.”
Đường Ngũ Tuấn nheo mắt và hỏi, “Mẹ, mẹ không định nhờ con giúp mẹ tìm chứng cứ phạm tội của ngài Đường chứ.”
Đường Tinh Khanh búng tay, cười cười, “Không hổ là con trai mẹ, thông minh lắm!”
“Mẹ ơi, chuyện này sợ là không được đâu.”
Nụ cười cứng ngắc lại, Đường Tinh Khanh bất mãn chất vấn lại, “Ban nãy con còn nói giúp mẹ hái sao trên trời được cơ mà, bây giờ lại lật lọng hả?”
“Con hái sao không gây ra xung đột lợi ích gì với bố nha.”
“Copy chứng cứ phạm tội cũng đâu có xung đột lợi ích gì với bố con đâu.”
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, “Cái đó thì chưa chắc. Con biết mẹ muốn giúp cô Lam Tuyết, nhưng mẹ nghĩ đi, nếu như bố có thể cho mẹ, bố sẽ không giấu giếm gì đâu, càng không kéo dài đến tận bây giờ, khiến hai người phải chiến tranh lạnh.”
“Đây mới là điều khiến mẹ tức giận”, Đường Tinh Khanh phừng phừng nóng nảy, “Cảm thấy mẹ quan tâm Lam Tuyết nhiều hơn bố con, thế là cố ý đối đầu với mẹ và cô ấy, ấu trĩ hơn cả trẻ con, đúng là đáng ghét!”
Nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh chằm chằm, Đường Ngũ Tuấn hỏi, “Mẹ nghĩ như vậy thật sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?”
“Cái này…”
“Được rồi được rồi, con đừng lên lớp mẹ nữa, một câu thôi, con giúp mẹ hay giúp bố con đây?”
Đường Ngũ Tuấn gãi gãi đầu đầy khó xử, “Con không muốn chọn đâu.”