Editor: Solitude
======
Tinh tặc đã điều tra qua tầng này, xác nhận không có một bóng người, cũng không phái người ở lại canh gác.
Trợ lý Kim nấp trong khoang ẩn chắc chắn không nghe được bất cứ tiếng bước chân hay nói chuyện nào, y thật cẩn thận dời tấm kim loại ra, để lộ đôi mắt xem xem xung quanh còn tinh tặc hay không, rồi mới túng lúng khép tấm kim loại lại.
Trợ lý Kim vẫn còn hoảng, y chỉ là một trợ lý văn phòng bình bình thường thường, không có năng lực mạnh mẽ như Bùi tổng, một đấm của tinh tặc thôi cũng có thể đánh bại y.
Trợ lý Kim gõ chữ vào máy tryền tin hỏi: "Hay là chúng ta chờ tiếp đi, có thể sẽ có người tới cứu chúng ta sớm thôi."
Y Lâm: "Không được, tôi vừa nhìn sao trời bên ngoài phi thuyền, báo với Bùi tổng và Ngân Hồ vị trí đại khái của chúng ta, họ phát hiện tuyến đường chúng ta đi không chỉ lệch khỏi quỹ đạo đơn giản như vậy, rất có thể sẽ đi đến điểm chuyển tiếp không gian tiếp theo, mà vị trí chuyển tiếp tới cách Liên Bang rất gần."
Sắc mặt trợ lý Kim thay đổi đáng sợ, nếu phi thuyền chạy tới Liên Bang, đó chính là một sự cố ngoại giao.
Quan hệ giữa Liên Bang và Đế Quốc luôn thù địch, nếu phi thuyền vượt biên, e là không cần chờ tinh tặc giết bọn họ, hạm đội tuần tra biên giới của Liên Bang có thể trực tiếp giết bọn họ luôn, về phương diện này, Đế Quốc cũng vô pháp truy cứu trách nhiệm.
Mấy tên tinh tặc đáng chết kia còn có thể trốn tránh trách nhiệm! Rốt cuộc thì người trên phi thuyền cũng là xâm nhập lãnh thổ Liên Bang mới bị xử quyết, công dân Đế Quốc còn chuyển thù hận lên trên đầu Liên Bang, đúng là một công đôi chuyện ha.
Trợ lý Kim lập tức nghiêm túc lên, nói: "Hết cách rồi, đành phải làm thôi. Y Lâm, cô có chắc rằng phần mềm virus này hữu hiệu trên người máy làm việc trên phi thuyền sao?"
Y Lâm: "Vâng, Ngân Hồ tiên sinh nói nó phát minh dữ liệu virus với Bùi tổng nên anh yên tâm, hơn nữa anh phải nhanh lên, bằng không đợi khi chuyển tiếp đến Liên Bang mà trợ lý Kim chưa đến được nơi đặt khoang cứu hộ, chỉ sợ đã quá muộn."
Đột nhiên trợ lý Kim thầm nghĩ: "Nếu dữ liệu virus có thể lây vào hệ thống điều khiển phi thuyền, liệu nó có thể ngăn cản phi thuyền đi đến Liên Bang không?"
Y Lâm im lặng một lúc, sau đó quay lại nói: "Bùi tổng bảo có thể, nhưng không loại trừ việc tinh tặc có cách khác để phá hư con phi thuyền này, vẫn là khuyên trợ lý Kim rời khỏi chỗ này trước."
Nội tâm trợ lý Kim bỗng chốc cảm động, Bùi tổng thật là ông chủ tốt, thấy cấp dưới bị tinh tặc bắt cóc, dù xa ngàn dặm vẫn tìm cách giúp y, sau này y phải viết tiểu thuyết bá đạo tổng tài dựa trên hình tượng Bùi tổng, nhất định phải cho Bùi tổng một Omega dịu dàng mềm mại dễ thương!
Tư Hoài Tây ở chủ tinh cách rất xa không hiểu sao thấy khó chịu, nhìn Bùi Chiêu Chu đang lo cho cấp dưới, trong lòng cũng dần nặng nề.
Trên phi thuyền không có kẻ thần bí xuất hiện như trong cốt truyện, và Bùi Chiêu Chu, người sẽ phải lên chiếc phi thuyền này lại lâm thời không lên phi thuyền.
Tư Hoài Tây hoàn toàn chắc chắn rằng kẻ thần bí điều khiển cơ giáp trong cốt truyện là Bùi Chiêu Chu, lần hành động lần này của tinh tặc là nhắm vào anh, trợ lý Kim chỉ là vô tội bị cuốn vào âm mưu này.
Ánh mắt Tư Hoài Tây nghiêm trọng nhìn Bùi Chiêu Chu, trong lòng thầm nói.
—— Bùi ca, em sẽ không để anh phải đi đến kết cục trong cốt truyện đâu.
【《Tinh tế vạn nhân mê》 —— Chương cuối】
【Phản diện Bùi Chiêu Chu tập kích quốc vương Kyle Odyssey, bị định tội phản quốc, chết trong một vụ nổ lúc chạy trốn. Cuối cùng nhân vật chính và nhóm công chính đã không còn ai cản trở, sống hạnh phúc bên nhau.】
Kyle Odyssey hiện tại là hoàng tử của Đế Quốc, tương lai sẽ trở thành vị vua vai trị Đế Quốc khổng lồ này, cũng là một trong năm công chính lớn nhất của Bạch Hoài Ngọc, vô cùng sủng sủng ái nhân vật chính Bạch Hoài Ngọc.
Kyle Odyssey là công chính Alpha cấp S duy nhất, cho dù là quyền thế hay thực lực đều là tồn tại có thể làm công chính khác cúi đầu xưng vương. Nhưng không ai hiểu được, tại sao đến cả quốc vương Kyle Odyssey cũng có thể chịu đựng việc thụ chính có nhiều tình nhân như vậy, lại còn tiếp tục sủng ái thụ chính không điểm ngừng như vậy.
Từ trong nguyên tác, Tư Hoài Tây không quan tâm lịch sử tình trường của nhân vật chính nhưng hắn muốn biết rõ manh mối có liên quan đến Bùi ca.
Bùi ca sẽ không vô duyên vô cớ tập kích một người, đặc biệt người kia lại là quốc vương Kyle Odyssey, đây tương đương với việc tuyên bố anh là địch nhân của cả Đế Quốc.
Nhất định là có chân tướng ẩn trong cốt truyện mà hắn không phát hiện, tỷ như ai là người lên kế hoạch cho sự kiện tinh tặc cướp phi thuyền này.
Trợ lý Kim nghe lời Y Lâm nói, chờ một lúc liền ôm người máy quét dọn vào khoang ẩn.
Đưa dữ liệu virus vào trong cơ thể người máy, chỉ trong chốc lát, vòng sáng màu xanh đã chuyển sang màu đỏ, đồng nghĩa với kế hoạch thành công.
Trợ lý Kim thả người máy quét dọn nhỏ đi, vốn tưởng phải đợi một khoảng thời gian dài, ai ngờ rất nhanh đã nghe âm thanh hoảng loạn của tinh tặc.
Lắng nghe thật cẩn thận.
"Chết rồi, lão đại chết rồi."
"Tinh tặc vương Kha Viêm đã chết."
"Sao thế được… Ai giết hắn cơ?!"
"Mau đi tìm!"
Bạch Hoài Ngọc bước đi hấp tấp chạy trốn, con dao được giấu trong ngực từ đầu nhuộm máu đỏ, hô hấp nóng rực làm khoang mũi nóng lên, kịch liệt chạy trốn khiến thân thể Omega nhu nhược của cậu suýt không chịu nổi, lồng ngực điên cuồng phập phồng, đến cả hơi thở cũng như bị lửa thiêu cháy bỏng rát.
——Phải trốn đi,mau trốn đi.
Trong phòng, ngực tinh tặc vương Kha Viêm máu đỏ nhuộm một mảng, trên đó có một cây đao cắm vào trái tim bên phải của hắn.
Không sai, là bên phải.
Tinh tặc vương Kha Viêm trời sinh vị trí của trái tim khác với người bình thường, trái tim của hắn nằm bên phải.
Bây giờ bị người ta phát hiện.
Phó đoàn trưởng đoàn tinh tặc chà lau vết máu trên tay, khi tinh tặc trên thuyền nghe tin tinh tặc vương bị ám sát, bắt đầu lâm vào khủng hoảng, y mới chậm rì rì đi ra.
Phó đoàn trưởng giọng điệu bi phẫn ra lệnh cho thuộc hạ, nói: "Chắc chắn là do Omega vừa mới nãy làm, mau tìm ra hắn, thay tinh tặc vương báo thù!"
- ------------------------------------
Nhị hoàng tử Kyle ánh mắt u án, dung mạo tuấn mỹ u buồn nếu đặt trong giới giải trí thì vẫn là thứ trêu hoa ghẹo nguyệt, y nhìn cung điện sang quý nhất Đế Quốc, nóc nhà sơn vàng tinh mỹ tuyệt luân, xinh đẹp đẹp đẽ, quý giá đến giống một cái… lồng chim.
Vừa vào cửa đại điện.
Người hầu cứng nhắc cung kính không chút cẩu thả hành lễ nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, quốc vương bệ hạ muốn ngài đi tìm hắn."
Ánh mắt nhị hoàng tử Kyle lạnh lùng, lại không thể từ chối mệnh lệnh của quốc vương, y mới vào được bao lâu? Một, hay là hai phút? Kyle mơ hồ nhìn các góc trong cung điện che giấu camera theo dõi, cơn ác mộng thời thơ ấu ám ảnh y lại lần nữa tìm đến.
Kyle cảm thấy có chút buồn nôn, lại cứng rắn nhịn cuống, móng tay tái nhợt ghim vào da thịt, cảm giác đau đớn nhè nhẹ đánh thức hô hấp lạnh băng của y, lại sinh ra khoái cảm quỷ dị.
Người hầu xung quanh đều im lặng gần như hít thở không thông, ánh mắt đan xen theo quán tính tránh camera theo dõi, ngay cả khi lau bình hoa thông thường, ánh mắt của người hầu cũng run lên sợ hãi, cánh tay cứng còng cầm nhung lụa tinh tế mềm mại lau.
Không chỉ vì bình hoa trong tay trị giá ngàn vàng, mà còn bởi vì bất cứ một cái cây, con người hay vật thể trong cung này không lúc nào không bị chủ nhân cung điện nhìn chằm chằm.
Cha y, người thống trị Đế Quốc —— quốc vương Edmund Odyssey, là quốc vương anh minh thần võ của Đế Quốc, dưới sự cai trị của ông, Đế Quốc phồn vinh hưng thịnh, nhận được hết kính yêu sùng bái của người dân.
Đó là hình tượng với ngoại giới, ở nội bộ hoàng cung này, quốc vương Edmund Odyssey là một kẻ cuồng kiểm soát bị mọi người sợ hãi vô cùng, theo sau đó là chứng ám ảnh cưỡng chế, khiết phích và cố chấp khiến người ta nghẹt thở.
Trong cung điện này, không có bí mật.
Quy tắc đầu tiên dành cho người hầu trong cung chính là không được chạm vào đồ vật của quốc vương, bạn có thể nói nhỏ, có thể tùy ý nói chuyện, nhưng mỗi câu bạn nói ra, sau lưng đều có bóng đen âm thầm nhìn chăm chú bạn.
Khi bạn phạm sai lầm, không tiếng động kéo bạn vào đại lao.
Vì vậy, có một quy tắc bất thành văn của người hầu.
—— Im lặng, đừng để bị nghe thấy.
Kyle sắc mặt ảm đạm, đôi mắt xanh lam u ám hơi nhíu lại, trầm mặc đi đến cung điện của cha, móng tay cào vào da thịt trong lòng bàn tay đau đớn, đại não bị kích thích sung sướng, Alpha cấp S có khứu giác nhạy bén vượt mức bình thường, dễ như trở bàn tay ngửi được mùi màu tươi, lồng ngực từ từ bình tĩnh lại, tựa như ngửi được liều thuốc an thần.
"Kyle, dạo này em đang làm gì."
Đại hoàng tử Edward đã không còn là hình tượng hoàng tử cao lớn uy vũ trong lễ duyệt binh, hiện giờ anh suy sút đến giống gã nát rượu bên đường, đôi mắt xanh biển vốn thanh triệt sáng ngời nay bị vẩn đục u tối, gương mặt tuấn mỹ còn lưu lại tiều tụy tái nhợt, cằm cũng hõm lại.
Nhị hoàng tử Kyle lạnh mặt nhìn chăm chú đại hoàng tử Edward ngăn y lại, ngày còn nhỏ y ngây thơ sùng bái người anh trai cùng cha khác mẹ này, khi xé xuống lớp da hoàng tộc, thứ gọi là đại hoàng tử cũng chỉ là một gã nhu nhược xuất thân từ gia tộc tâm thần.
Nhị hoàng tử Kyle phiền chán nói: "Anh đứng đây làm gì?"
Đại hoàng tử Edward chân thành tha thiết nói: "Anh quan tâm em, em trai của anh."
Nhị hoàng tử Kyle vẫn cay nghiệt nói: "Vẫn nên quan tâm bà mẹ thần kinh yếu ớt của anh đi."
Đôi mắt đại hoàng tử Edward ảm đạm vài phần, phức tạp nhìn em trai anh từng yêu thương, cho dù không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng vẫn là em trai ruột thịt cùng anh lớn lên, nói: "Mẫu hậu, vương hậu Vanessa vẫn luôn nhớ tới em."
Nhị hoàng tử Kyle ánh mắt lóe lên, lại rất nhanh dâng lên mỉa mai, cười lạnh nói: "Nhớ tới tôi? Không bằng mau mau tìm hoàng tử phi cho anh, giúp gia tộc ta sinh thêm mấy quái thai đi."
Đại hoàng tử Edward đôi mắt bi thương, thân thiết bao dung nhìn em trai Kyle như lưỡi dao bén nhọn: "Em không cần như thế, chúng ta là người một nhà, phụ hoàng cũng hy vọng em sẽ ngoan."
Kyle do dự, đôi mắt xanh biển u ám nổi lên tơ máu, lạnh băng nhìn đại hoàng tử Edward trước mắt.
Có bệnh.
======
Lời editor: Oh shits, hôm nay có nhiều lời để nói lại như chả có gì để nói nên lời.
Đầu tiên, khá là bất ngờ, nhân vật chính chết thiệc, không phải giả. Anh trai tinh tặc vương được cái danh chứ chưa làm gì hết đã tèo.
Vẫn chưa enjoy được cái moment này nữa.
Mặc dù anh chỉ xuất hiện có mấy chương nhưng cũng từng là nhân vật chính mà anh (công chính trong nguyên tác + nhân vật chính trong chương đó), ít nhất anh cũng phải làm màu mè gì đó để chiếm spotlights chứ anh! Lên sân chỉ để bị lừa rồi nổi giận là xong à?!
Ít nhất cũng phải lên kế hoạch báo thù gì đó chứ! 🤦♀️
Kế đó, cốt truyện thì cũng khá dễ đoán, được cái mình (hiện tại) không quá ghét nhân vật nào quá (trừ thằng ảnh đế ra).
Phần đen tối của truyện tập trung chủ yếu vào phân cảnh tại hoàng cung, anh nhị hoàng tử tính cách xây dựng là xấu toàn phần nên tác giả không tẩy trắng, mình lại càng không. Nhưng mình lại thích kiểu nhân vật như này, kiểu nửa xấu nửa tốt nó quá phổ biến(?), muốn bênh không được mà chán ghét thì cũng không được á.
À, tất nhiên nhị hoàng tử tốt đó, điểm trừ là anh được sinh ra trên đời.
Không vì gì hết, mình kỵ NP.