Editor: Solitude
======
Mấy ngày không gặp đã nhớ Bùi ca rồi.
Tư Hoài Tây khẽ cau mày, sau khi quay chụp xong ngồi trước một cái bàn, ngón tay thường xuyên ấn vào máy truyền tin, lại yên tĩnh chờ màn hình sáng rồi lại tối, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người ta cảm giác xa cách, mọi người xung quanh cũng không dám làm phiền.
Hắn cũng không biết đang ngồi ở chỗ ai, trên bàn có bình nước với mặt dây hoạt hình màu hồng phấn.
Tư Hoài Tây liếc mặt một cái liền chán nản nhìn chỗ khác, chờ tới thời gian tan tầm của đoàn phim rồi mới phân vân không biết có nên về nhà không.
Đột nhiên màn hình sáng lên.
Tư Hoài Tây không vừa ý liếc qua một cái, nghĩ rằng mình không cần thận ấn vào nhưng trên màn hình lại hiển thị [Bùi ca].
Giống một cái cây buồn tẻ được thắp lên ngọn lửa, âm thầm bắn ra những tia lửa.
Đôi mắt lạnh nhạt của Tư Hoài Tây dịu đi mấy phần, khóe miệng cong lên thành một độ cung, vừa kiêu ngạo vừa có chút đắc ý.
Nếu như bị Bùi ca phát hiện, khẳng định sẽ muốn véo khuôn mặt tuấn tú thiếu đánh này.
Bùi Chiêu Chu: [Ở nhà sao?]
Tư Hoài Tây cảm thấy Bùi ca nhất định muốn ám chỉ anh sắp về nhà, vốn nên cao hứng đáp lại nhưng nhịn không được suy nghĩ sâu xa.
Càng ngày càng khó hiểu.
Phản ứng của Bùi ca khiến hắn có cảm giác đột ngột kỳ quái, nếu để điều trị chứng rối loạn pheromone, Bùi ca mới dùng hôn nhân và lợi ích mượn sức hắn, vậy thì hôn nhân kia cũng chỉ là một trò đùa hoang đường.
Hắn là ai nào?
Trong mắt Bùi ca, là một tiểu minh tinh, là chim hoàng yến được một tấc muốn tiến một thước, là gián điệp ẩn chứa nguy hiểm...
Nhưng không thể là quan hệ bạn đời.
Trong lòng Tư Hoài Tây trống rỗng mà hiểu rõ, Bùi ca sợ ốm đau nên mới cố gắng thỏa hiệp, muốn mượn sức hắn một cách bất cần như vậy.
Nhưng hắn vẫn sẽ ảo tưởng.
Tư Hoài Tây nhìn vào màn hình với ánh mắt mờ mịt, nhớ tới hôm đó hắn dụ dỗ Bùi ca nói ra sự thật...
Bùi ca đã trả lời hắn thế này: [Tôi không biết có thích không, nhưng tôi chỉ muốn cậu...]
Muốn tôi làm gì? Bản thân tôi, tinh thần lực của tôi, năng lực để giúp anh giải quyết chứng rối loạn pheromone nan y?
Chính là không có rõ ràng bày tỏ thích hắn.
Trong phút chốc nghe thấy, bên tai đều là thanh âm 'muốn cậu' trầm thấp của Bùi Chiêu Chu, đắm chìm đến mặt đỏ tai hồng, giống như bị bọc trong lọ mật, hô hấp dồn dập đến tim đập loạn.
Động lòng người đến đầu lưỡi cũng đều vương lại mật ngọt, để rồi khi dư vị dần dần phai nhạt, thanh tỉnh rồi lại càng thêm tàn khốc.
- - Bùi Chiêu Chu, nếu anh muốn em, giống như em muốn chiếm giữ anh vậy thì càng tốt.
Cố tình, trong mắt anh, đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Tư Hoài Tây rũ trán xuống, đôi mắt thâm trầm đờ đẫn xẹt qua một tia u ám.
Nhập trả lời trên máy truyền tin: [Không có, còn ở đoàn phim.]
Rất nhanh, bên kia đã trả lời.
Bùi Chiêu Chu: [À, tôi cũng ở đoàn phim.]
Yết hầu Tư Hoài Tây thắt lại, đôi mắt sáng ngời nhìn mấy chữ trên màn hình kia không rời.
Anh tới, anh tới?
Tới làm gì, muốn từng bước tiếp cận sao?
Bùi Chiêu Chu, anh thật là ghê gớm nha!
Trong nháy mắt, mấy câu hỏi này hiện lên trong đầu Tư Hoài Tây, nhịp tim bị kích động bởi mấy chữ này khiến cho gương mặt đỏ ửng.
Kích động đến mức muốn dội cho mình một gáo nước lạnh, trong lòng bắt đầu giằng co rối rắm...
[Ờ, bây giờ em tới tìm anh.]
Tư Hoài Tây thuận tiện đem máy truyền tin bỏ vào túi, không quản nó có kêu nữa hay không, người kia có đáp lại hay không.
Đứng lên, ánh sáng từ gương trang điểm trước mắt hiện rõ bộ dạng hắn tầm mắt, Tư Hoài Tây liền ngừng trong chốc lát, nhìn bản thân trong gương...
Mắt thâm đen, lens màu vẫn chưa tháo ra.
Vẻ ngoài sắc bén tiêu sái còn kém chút so với kiếp trước của hắn, làn da trên cổ quá trắng thêm vài phần nhu nhược.
Cho dù Tư Hoài Tây biết, sau khi trải qua rèn luyện tinh thần lực, đã rất gần với thời kỳ đỉnh cao của hắn kiếp trước, ít nhất cùng đám thây ma da dày thịt béo đánh bừa cũng không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn không quá vừa lòng.
Cơ thể ngây ngô còn chưa hoàn toàn nẩy nở, ít nhất phải đến 22, 23 tuổi, cơ thể này mới hoàn toàn phát dục xong, chỉ cần cao hơn Bùi ca vài xentimet là an ủi được phần nào.
Tư Hoài Tây không hài lòng liếm môi dưới, làm bộ thờ ơ lạnh nhạt rời đi.
Khi rời khỏi phòng nghỉ, tầm mắt Tư Hoài Tây theo bản năng tìm kiếm, dư quang trong mắt đảo qua đám người trong đoàn phim, lướt qua một vài người quen mắt, sau đó liền thấy Bùi Chiêu Chu đứng bên cạnh trường quay, khí chất lạnh lùng cấm dục ngăn cách anh và những người còn lại.
Khi Tư Hoài Tây nhìn thấy, trung tâm tầm nhìn chỉ còn dư lại mỗi thân ảnh Bùi Chiêu Chu, cảnh tượng xung quanh như bị mờ đi.
Ngón tay đột ngột nắm chặt máy truyền tin, Tư Hoài Tây cụp mắt xuống, bước từng bước nhanh đi tới chỗ Bùi Chiêu Chu.
"Bùi ca."
Dường như đã lâu không nghe được âm thanh này khiến trong lòng Bùi Chiêu Chu chua xót ủy khuất, sau khi mang thai cảm xúc nói đến là đến, nghĩ đến mấy ngày nay ngủ không ngon, còn bị thai nhi trong bụng quậy đến nôn nghén mất ngù, đầu sỏ gây tội trước mắt này còn không thèm để ý đến anh, trốn trong đoàn phim đến nhà cũng không về.
Nếu anh thật sự không đi tìm hắn, có phải hắn sẽ hoàn toàn biến mất xung quanh anh không.
Ở chung với anh làm khó hắn như vậy sao?
Bùi Chiêu Chu giấu đi ánh mắt mất mát, giọng điệu trầm thấp nói: "Cậu không cần như thế, nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không nói gì, cậu có thể về nhà."
Bùi Chiêu Chu lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Tư Hoài Tây, nói: "Chìa khóa trả cho cậu, sau này chúng ta gặp nhau đúng hạn là được rồi, như thế cậu sẽ không phải chịu áp lực nữa."
"Tôi đi đây, liên lạc sau."
Bùi Chiêu Chu miễn cưỡng cười một cái, dường như nhận ra tâm trạng có chút ảm đạm, vội vàng thu lại nụ cười, đôi mắt lãnh đạm phủ lên một tầng khói mù, muốn quay người rời đi.
"Chờ đã." Tư Hoài Tây ngây người nhận lấy chìa khóa, chợt nhận ra Bùi Chiêu Chu đang rời đi, nháy mắt hoảng sợ ngăn lại.
Tư Hoài Tây kiên định bước tới kéo Bùi Chiêu Chu lại, đôi mắt sáng lên hy vọng nói: "Bây giờ chúng ta gặp nhau đi, Bùi ca, em muốn gặp anh."
Hai mắt Bùi Chiêu Chu ngưng lại, giống như đang dò xét lại, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng nhụt chí đáp ứng.
- - Không đáp ứng cũng không còn biện pháp khác.
- - Cho dù là anh hay là thai nhi trong bụng cũng không thể rời khỏi Tư Hoài Tây.
"Ừ." Bùi Chiêu Chu nhắm mắt trả lời lại.
"Nếu không chúng ra đi dạo công viên đi, gần chỗ này có công viên trung tâm, nghe nói cảnh quan rất đẹp, tập trung không ít thực vật hoa cỏ đặc thù trên các hành tinh... Em muốn đi xem với anh."
Trên mặt Tư Hoài Tây lặng lẽ ửng hồng, âm thầm quan sát nét mặt của Bùi Chiêu Chu, dường như nhận thấy tâm trạng Bùi Chiêu Chu không được tốt, lại khẩn trương nhíu chặt mày.
Rõ ràng là chuyện thân mật hơn cũng làm rồi nhưng khi Tư Hoài Tây nói những lời này, lông mi run lên vì lo lắng, khuôn mặt đỏ lên lộ ra lông tơ hồng nhạt, ngây thơ thẹn thùng chẳng giống đã bị thất thân với kim chủ, càng giống đứa nhỏ sắp có móng heo lớn.
Trong lòng còn nghĩ đi nghĩ lại.
Đi dạo ở công viên một vòng có được xem như hẹn hò không?
Đây có phải lần đầy hắn với Bùi ca hẹn hò?!
Bùi Chiêu Chu thực sự không hiểu vì sao lại đột nhiên muốn đi chơi công viên, nhưng vừa hay anh định xoa dịu bầu không khí, không muốn làm căng với Tư Hoài Tây.
Hơn nữa lâu rồi anh chưa được thả lỏng tâm tình, đi hít thở không khí tự nhiên mát mẻ, cũng nhân cơ hội cho thai nhi hít thở, miễn cho mỗi ngày phải cùng anh xử lý các loại công tác, các loại tâm sự phiền lòng, và người cha ruột làm người ta phiền lòng.
"Vậy đi thôi."
======