Editor: Solitude
======
Người đại diện Bạch Úc Tế âm dương quái khí nói: "Khó trách làm sao cũng không hạ được Tư Hoài Tây, thì ra là cậu ta thông đồng được với Bùi tổng, những thủ đoạn đó của cậu xem như vô dụng rồi, người khác đều chạy theo Bùi tổng."
Bạch Hoài Ngọc biết người đại diện Bạch Úc Tế đang trào phúng cậu, nhìn thấy Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây rời đi, vốn nên ngăn cản nhưng hiện giờ toàn bộ tâm trí cậu đều đặt vào phòng nghỉ công cộng kia.
Nếu Tư Hoài Tây bình an vô sự rời đi, hoặc là hắn không uống nước, hoặc là trợ lý Tiểu Lý ngu xuẩn bỏ thuốc sai.
Bình nước kia đến tột cùng là của ai?
Người đại diện Bạch Úc Tế còn muốn chèn ép xúi giục Bạch Hoài Ngọc tiếp cận Bùi tổng, nhưng Bạch Hoài Ngọc đã giành trước bước đi, không nói gì với y mà đi vào phòng nghỉ công cộng.
Người đại diện Bạch Úc Tế chau mày nhưng cũng không quan tâm lắm, dù sao đường đệ tiểu thiếu gia Bạch gia này của y, y cũng không quản được. . Truyện Lịch Sử
Khi Ứng Dao vào phòng nghỉ công cộng, vẻ mát tươi tắn xán lạn đến giống một bông hoa hướng dương, trong lòng vừa vui mừng lại có chút phấn khích.
- - Bạch lão sư nói chuyện với cô nhiều như vậy, thật quá may mắn, chuyện lạc đường hôm nay thật tuyệt vời!
Hy vọng Bạch lão sư sẽ không ghét cô nhiều lời ồn ào, nhưng cô vẫn không kìm được cảm xúc phấn khích kích động!
Làn da Bạch lão sư thật trắng, khi yên lặng nghe cô nói chuyện, đôi mắt hạnh trong veo dịu dàng in sâu trong lòng cô, cô rất thích Bạch lão sư như vậy!
Khuôn mặt Ứng Dao đỏ ửng một mảng, hai tay ôm khuôn mặt nóng lên, trong lòng không khỏi nói nhiều hơn!
Bạch lão sư nhìn qua thật ngoan ngoãn, ngay cả bộ dạng tức giận trước kia cũng giống một chú hamster trắng trẻo mập mạp, làm cô muốn ôm xoa xoa trong tay, sau đó mạnh mẽ cắn một ngụm, sau đó chăm sóc cậu thật tốt, khiến cậu trở thành hamster trắng xinh đẹp nhất!
Nhưng đáng tiếc là cô là một Alpha có khứu giác kém, ngửi không được mùi pheromone hương hoa hồng trắng ưu nhã trong truyền thuyết của Bạch lão sư.
Nhưng nhớ đến lúc trước Bạch lão sư ái muội ám chỉ cô, hỏi cô về mùi pheromone, Ứng Dao nhịn không được chút mừng thầm cùng ngượng ngùng.
- - Chắc không phải là Bạch lão sư có cảm tình với cô đi, cô thật đúng là một Alpha nữ nghiệp chướng nặng nề mà!
Không ngờ sau khi cô lớn lên, giá thị trường bỗng nhiên tốt như vậy, nhớ trước đây một phú nhị đại Alpha nữ như cô, tự nhận diện mạo không tồi nhưng trong trường học lại chẳng có mảnh hoa đào nào.
Những Omega và Beta xinh đẹp đó đều thích Alpha cường tráng khỏe mạnh của câu lạc bộ bóng rổ, Alpha nữ có tư chất ưu tú, phẩm cách đoan chính như cô, nhưng lại thiếu vóc dáng chút chỉ có thể ngoan ngoãn học tập, ý đồ dùng ánh sáng học bá hấp dẫn người ngưỡng mộ cô.
Kết quả là hấp dẫn tới hấp dẫn lui, các bạn học khác đều có đôi có cặp, còn cô lại học đến cận thị mắt!
Ứng Dao đau khổ nhớ lại, nhưng đột nhiên một nụ cười xán lạn tràn vào, mắt đen sáng ngời tràn đầy mong đợi ấm áp.
Nhưng cô gặp được Bạch lão sư nha!
Thế là đủ rồi!
Nếu không phải nhất kiến chung tình với Bạch lão sư, cô cũng không vứt bỏ hết mọi lo lắng, chạy tới giới giải trí làm một diễn viên nhỏ không hiểu cái gì, để không bị đạo diễn ghét bỏ kỹ thuật diễn của mình, cô nỗ lực học thuộc kịch bản, muốn đuổi theo sau Bạch lão sư, hiện tại về phương diện kỹ thuật diễn, ít nhất số lần đạo diễn báo NG giảm thiểu đi rất nhiều.
Vốn dĩ Ứng Dao lấy tâm lý fan nhỏ thích 'cây non' Bạch Hoài Ngọc, như thể một chiếc lá nhỏ bé hồng nhạt mọc lên từ thân cây, dưới đáy lòng dâng yên lặng lên tình cảm ghê tởm.
"Nước đâu? Nước đâu rồi?"
Ứng Dao vào phòng nghỉ công cộng tìm bình nước của mình, có một mặt dây hoạt hình màu hồng phấn, bên trong bình nước là trà hoa do quản gia pha cho cô, bình thường cô hay uống sau khi quay chụp xong, theo lý thì cô đặt ở trên bàn, là sao lại đột nhiên biến mất...
Ứng Dao tới tới lui lui tìm trên mấy cái bàn dài, trên mặt bạn đều là đạo cụ và đồ lặt vặt của đoàn phim, mà cô cũng thấy được bình của mình ở trên bàn trước mặt Tư Hoài Tây từ rất xa, nhưng cô có chút lúng túng không dám đi qua, trực giác động vật nhỏ không thể giải thích khiến cô cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Giống như hải ly sẽ hét chói tai khi bị nhìn thấy!
* Nguyên văn là 土拨鼠, lên search gg thì ra meme con hải ly hét ý.
Ứng Dao cúi đầu, dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, vẽ đến lần thứ hai mươi ba, Tư Hoài Tây đột ngột đứng dậy rời đi, cô mới lập tức nhẹ nhàng thở ra chạy tới lấy nước uống.
Sau khi uống vài ngụm liên tục, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn.
"Đừng uống!"
Bốp --
Bình nước rơi xuống mặt đất, chất lỏng bắn tung tóe khắp sàn.
Bàn tay Ứng Dao lập tức bị đánh đỏ bừng, ánh mắt sững sờ nhìn Bạch Hoài Ngọc, trên miệng còn có vệt nước.
"Bạch lão sư?" Ứng Dao có chút khiếp sợ, tâm trạng Bạch lão sư bây giờ không giống bình thường.
Bạch Hoài Ngọc hai mắt đỏ lên, thở hổn hển, liếc mắt thấy trên tay còn dính một giọt chất lỏng, kìm chế tức giận vung vẩy, hung tợn thô lỗ chà xát vào quần áo, trong nháy mắt làn da trở nên nóng đến phát ngứa.
Không cần hỏi cậu cũng biết trong bình nước này có chứa nhựa cây 'lai cây đước', độc tính yếu, khi chạm vào da hay là uống vào sẽ nổi lên dị ứng mẫn đỏ.
Trong lòng Bạch Hoài Ngọc cảm thấy bực bội, che lại bàn tay nóng lên nổi mẫn đỏ, giận đỏ mắt nhìn thấy Ứng Dao còn đang ngây ngốc, hạ giọng nói: "Đi, tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Ứng Dao bị Bạch Hoài Ngọc lôi ra khỏi phòng nghỉ, đầu óc rối bời mờ mịt, vừa đi vừa hỏi: "Bạch lão sư, hôm nay cậu sao vậy?"
Vừa quăng rớt bình nước, vừa tức giận, không phải hôm nay Bạch lão sư tới kỳ mẫn cảm đi, nghe nói Omega lúc này tính tình dễ cáu gắt hơn so với người thường.
Bạch Hoài Ngọc chán ghét cau mày nói: "Đi bệnh viện, cô uống nước rồi đúng không."
Ứng Dao bị làm cho chóng mặt, uống nước thì sao phải đến bệnh viện?
Cô vội vàng giữ chặt Bạch Hoài Ngọc, nói: "Bạch lão sư, đúng là tôi đã uống nước nhưng tôi không cần đi bệnh viện đâu! Vừa rồi nước nóng bỏng tay, Bạch lão sư xem tay cậu có bị bỏng hay không, nếu nổi bọt nước thì tôi mới là người nên đưa cậu đến bệnh viện!"
Bộ dạng hoạt bát náo loạn của Ứng Dao căn bản không giống đã uống thuốc chút nào, ngược lại trên tay Bạch Hoài Ngọc nổi mẫn đỏ phát ngứa.
Bạch Hoài Ngọc không lo về vấn đề của mình, độc tính của nhựa cây lai cây đước đã được pha loãng ra, hơn nữa lượng nước dính trên tay cậu rất ít, cùng lắm qua vài ngày nổi mẩn đỏ là hết.
Nhưng khi nãy Ứng Dao uống không ít nước, sau khi vào dạ dày, tác dụng sẽ còn lớn hơn, Bạch gia đã thí nghiệm trên khỉ, nếu uống hai mươi mililit nhựa cây lai cây đước sẽ lập tức xuất hiện phản ứng như dị ứng, toàn thân sưng đỏ, nghiêm trọng hơn sẽ gây sốt ngất đi.
Nhưng trạng thái của Ứng Dao thực tốt, khuôn mặt hồng nhuận có sức sống, Bạch Hoài Ngọc trong lòng nghi ngờ, bỗng nhiên nhớ tới Ứng Dao không có phản ứng với pheromone của cậu, cô có nói qua mình tương đối trì độn, rất có khả năng là do thể chất trì độn, nói cách khác chính là Ứng Dao trời sinh có khả năng kháng thuốc.
Ánh mắt Bạch Hoài Ngọc ngưng lại, cẩn thận hỏi: "Cô không cảm thấy khó chịu sao?"
Ứng Dao ngây thơ đáp: "Không có, vì sao tôi phải cảm thấy khó chịu?"
Bạch Hoài Ngọc đổi câu hỏi, nói: "Vậy bình thường cô bị bệnh uống thuốc xong rồi sao?"
Tuy rằng Ứng Dao không hiểu gì sao Bạch Hoài Ngọc lại hỏi vậy nhưng nếu là chuyện Bạch lão sư hỏi, cô liền thành thật trả lời, đôi mắt trong trẻo nói: "Uống rồi, chỉ là khi còn nhỏ tôi bị sốt, uống thuốc hạ sốt cũng không có hiệu quả gì, mỗi lần đều phải chịu đựng rất lâu, về sau dù tôi có mắc bệnh gì cũng không cần uống thuốc, đều tự mình khỏe lại."
Bạch Hoài Ngọc thấp giọng cười vài tiếng, con ngươi đen nhánh thâm sâu có chút không giải thích được.
- - Kháng thuốc, đây thực sự là thiên địch của Bạch gia.
Khi Bạch Hoài Ngọc nhìn Ứng Dao lần nữa, đôi mắt đen thêm vài phần thâm ý và tính kế, cười nói: "Ứng Dao, cô cảm thấy Bạch lão sư tôi thế nào?"
Ứng Dao bị câu hỏi là giật mình, mặt đỏ hồng ngượng ngùng nhỏ giọng thì thầm: "Bạch lão sư rất tốt."
Đáy mắt Bạch Hoài Ngọc rõ ràng nhìn thấy tình yêu ngây ngô của Ứng Dao đối với cậu, ái muội, thuần khiết, yêu thầm không có tâm tư khác...
Không hiểu sao khiến cậu cảm thấy không khỏe, thậm chí có chút bực bội.
Kỳ lạ là càng làm cậu phiền lòng so với những Alpha bị cậu mê hoặc, si mê điên cuồng nhìn về phía cậu.
"Vậy làm bạn tốt của tôi đi, giúp đỡ tôi khi tôi yêu cầu được không?"
Dung mạo bên người của Bạch Hoài Ngọc rất có sức dỗ dành, thật sự giống một Omega thiện lương ưu nhã, đôi mắt hạnh đen tuyền thuần khiết chân thành nhìn Ứng Dao, khiến cô không thể nói được lời từ chối.
Mà Ứng Dao căn bản cũng sẽ không từ chối, đôi mắt ướt sáng người, ngọt ngào cười nói: "Được!"
======
Tác giả có lời muốn nói: Chậc chậc chậc, ngày nào đó tôi có thể trở thành quái vật xúc tua tốc độ 8000, tôi cũng muốn có đầy những bông hồng nhỏ nha --ヽ(≧Д≦)ノ