Đây là lần đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đến
bệnh viện cùng Hoắc Minh Dương, cho nên
cô tìm khắp nơi cũng không tìm được nơi
cần đến, cũng may là Hoắc Minh Dương có
thể tự mình tìm được.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn đọc một
đống tài liệu về bệnh của mình mà Diệp Tĩnh
Gia vừa mang đến, thỉnh thoảng ngẩng đầu
hướng dẫn nên đi như thế nào.
Lúc đang đứng ngoài cửa để chờ chụp X
quang, Hoäc Minh Dương lo lắng cho Diệp
Tĩnh Gia, không biết cô có chịu nổi hay
không.
“Không có việc gì đâu, đừng khẩn trương,
chỉ là chụp X quang thôi mà.” Nhìn thấy anh
xem tài liệu mãi, cô còn tưởng rằng Hoắc
Minh Dương lo lắng cho đôi chân của mình.
“Tôi cũng chỉ nhìn xem rốt cuộc có
nghiêm trọng hay không.” Tuy rằng anh
không học y nhưng chữ viết trên tài liệu anh
vẫn đọc hiểu được.
Bên kia, sau khi đưa bọn họ đến bệnh
viện, Hoắc Minh Vũ lập tức chạy đến nhà Từ
Thanh Lam.
Từ Thanh Lam tỉ mỉ trang điểm, sợ Hoắc
Minh Vũ không hài lòng nên đã cẩn thận soi
gương lại một lượt.
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô ta
đứng ở cửa rồi nhưng không lập tức mở cửa
mà đứng chờ Hoặc Minh Vũ gõ cửa ba lần
rồi thì Từ Thanh Lam mới mở cửa ra, lười
biếng nói: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”
Hoắc Minh Vũ đưa bó hoa hồng từ sau
lưng ra trước mặt Từ Thanh Lam: “Anh nhớ
em mà”.
“Anh chỉ được cái dẻo miệng”. Hành
động và lời nói của Hoắc Minh Vũ khiến cô ta
rất vừa lòng, tất cả mọi người đều nói Từ
Thanh Lam cô tu phúc tám đời mới có thể
tìm được người đàn ông tốt như vậy, nhưng
mà chính cô lại không cảm nhận được điều
này.
“Em đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù mẹ anh
không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau
nhưng em vẫn muốn được ở cạnh anh.” Từ
Thanh Lam ôm Hoắc Minh Vũ, hai châm
vòng quanh hông anh ta, Hoắc Minh Vũ vội
đỡ mông cô ta, sợ cô ta rơi xuống đất.
Nếu cô ấy chẳng may rơi xuống, không
phải mình sẽ đau lòng chết mất sao?
“Em cẩn thận kẻo bị rơi xuống đấy”.
“Anh sẽ bảo vệ em mà”.
Người phụ nữ này luôn dùng cách này để
nói cho anh ta, rằng cô yêu và ỷ lại anh ta
nhiều như thế nào.
“Sao Diệp Tĩnh Gia không đến đây cùng
anh?” Cô ta ôm Hoäc Minh Vũ, trong lòng
nhớ đến Diệp Tĩnh Gia, gần đây cô ta và Diệp
Tĩnh Gia rất hay nói chuyện điện thoại với
nhau, hai người trở thành bạn tốt, đương
nhiên là phải hỏi chút tình huống hiện tại của
Diệp Tĩnh Gia.
“Em nhắc đến cô ấy làm gì, không cần để
ý đến cô ấy, anh đến chơi cùng em thôi”.
Hoắc Minh Vũ nói chơi thì thật sự là đến
chơi.
Từ Thanh Lam chưa kịp tiêu hóa thì đã bị
Hoắc Minh Vũ đưa đến công viên trò chơi rồi.
“Sao anh lại đưa em đến nơi như thế
này?” Ở trong suy nghĩ của cô ta, công viên
trò chơi chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng vì
đón hùa ý của Hoặc Minh Vũ nên cô ta
không nói gì cả.
“Con gái đều thích nơi này nên anh nghĩ
em cũng sẽ thích”. Lúc ở trên xe, anh ta đã cố
ý hỏi Diệp Tĩnh Gia, kết quả là được anh cả
lườm một cái.
Từ Thanh Lam lập tức không còn nơi nào
để nói, có lẽ chính anh cảm thấy nơi này thật
sự không tồi.
Suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn kéo anh
ta ra khỏi công viên.
Từ Thanh Lam lắc lắc tay anh ta, làm
nũng dậm chân: “Chúng ta có thể đi dạo phố,
mua đồ gì đó xinh đẹp, vì sao phải đến công
viên trò chơi chứ, em mặc váy thì chơi sao
được?”
“Đến đây rồi vì phải chơi cái gì đó chứ”.
Mất công lúc trước anh ta chuẩn bị tốt như
vậy, dặn dò nhân viên công tác rải đầy hoa
hồng trên bánh xe khổng lồ, anh nghĩ tuy
rằng mình không có cách nào để có thể kết
hôn với cô nhưng vẫn có thể cầu hôn cô
được.
“Em mặc kệ, dù sao em cũng không
thích. Đi chỗ khác được không?” Cô ta là
người nổi tiếng, đi ra ngoài là phải đeo kính
râm, giờ phút này cũng cố gắng nhỏ giọng
nói chuyện vì sợ người khác nghe thấy.
Tâm trạng hơi thất vọng, anh ta nhìn
bánh xe khổng lồ quay trên trên không kia.
Đôi khi anh ta luôn suy nghĩ một số việc
với viên cảnh thật tốt đẹp nhưng thực tế thì
không được tốt như vậy.
“Vậy cũng được, chúng ta đi về trước”.
Anh ta cũng khá kiêng kị, nói thế nào thì Từ
Thanh Lam cũng là người nổi tiếng, vẫn
không nên xuất hiện ở nơi có nhiều người
như thế này.
“Vâng”.
Hoắc Mĩnh Vũ rời đi với bao nhiêu lưu
luyến trong lòng, cuối cùng tâm trạng của cô
ấy cũng tốt hơn, rốt cuộc mình đã nghĩ như
thế nào mà lại đưa cô ấy đến nơi này cơ chứ?
“Lần trước ở trung tâm thương mại em
có thấy một bộ quần áo đặc biệt hợp với anh,
nhưng em không biết số đo của anh nên
không mua, hay bây giờ chúng ta đi xem luôn
nhé?”
Lần trước lúc đi dạo phố cô đã nhìn thấy
một bộ đồ rất hợp với mình, nhưng sau khi
nhìn loạt giá cả đến tám chữ số, cô chỉ có
thể từ bỏ trong luyến tiếc, phụ nữ không nên
tiêu quá nhiều tiền cho thứ này, nghĩ chờ cơ
hội đưa Hoắc Minh Vũ đến đây mua cho
mình, hiện tại vừa lúc cơ hội đến rồi.
“Ừ, lâu rồi chưa đi cùng em, em vui vẻ là
được”. Bàn tay cầm nhẫn cầu hôn ở trong túi
quần chậm rãi siết chặt.
Chuyện này chờ lần nào có cơ hội lại nói,
hiện tại không phải cơ hội thích hợp để cầu
hôn cô ấy.
“Anh yêu, anh là tốt nhất, em biết anh
hiểu em rõ nhất mà”. Nói xong, cô ta nháy
mắt với Hoắc Minh Vũ, anh ta không chỉ là
cây rụng tiền cho sự nghiệp của cô ta mà
còn là máy rút tiên trong cuộc đời cô ta nữa.
Từ Thanh Lam ra sức mua, Hoắc Minh
Vũ không nói gì cả, chỉ biết đi theo quẹt thẻ.
Trước đây, khi bà Hoắc kiểm tra biên lai
tiêu tiền của anh ta, chỉ cần là mua Từ Thanh
Lam, trên cơ bản anh ta đều nói mình mua
tặng, rất ít khi nói là cho Từ Thanh Lam mua
đồ.
Nghĩ đến gần đây bà Hoắc không kiểm
tra biên lai nữa, qua một thời gian có lẽ bà
cũng không nhớ hôm nay mình có đi ra ngoài
hay không.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Không biết mình tiêu tiền cho ai, nghĩ
đến đây anh ta mới yên tâm hơn đôi chút,
anh ta rất sợ bà Hoäc có ấn tượng không tốt
về Từ Thanh Lam.
Một cái váy đơn giản anh ta cũng không
thấy tốt ở chỗ nào, nhưng vì Từ Thanh Lam
thích nên mấy trăm triệu anh ta cũng mua.
Diệp Tĩnh Gia mua mười, hai mươi cái
váy cũng không đắt bằng một cái của cô ta.
Dường như phát hiện ra suy nghĩ của
mình đã chạy đến trên người Diệp Tĩnh Gia,
như vậy rất không tốt, anh ta vội chạy đến
bên cạnh Từ Thanh Lam, giúp cô ta xem bộ
đồ nào phù hợp.
Lúc này, Diệp Tĩnh Gia đang ở bên ngoài
chờ Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung
nói chuyện.
Không biết hai người họ nói chuyện gì,
dù sao hai người họ cũng kêu cô đi ra ngoài,
cô chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài thôi.
Thậm chí cô cũng không nghĩ tới, dù là
Lữ Hoàng Trung hay em gái của anh ta đều
che chở Tô Thanh Anh như vậy, người Hoắc
Minh Dương nói sau lưng cô cũng chỉ có
người này.
Rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào đây?
Cô đã đặt vé rồi, Hoắc Minh Vũ cũng
chuẩn bị tốt, đến lúc đó chỉ cần gọi Hoắc
Minh Dương là được.
Nhưng mà làm thế nào để có thể đưa
Hoắc Minh Dương đi mới là quan trọng.
Cô đi qua đi lại, tự hỏi phải làm như thế
nào mới có thể để Hoắc Minh Dương tự
nguyện đi gặp Tô Thanh Anh.
Theo lời của Hoắc Minh Vũ, nếu Tô
Thanh Anh bằng lòng để tâm đến Hoắc Minh
Dương thì hiện tại chân anh đã không xấu
đến mức này.
Cô tuyệt đối không phải người đầu tiên
rối rắm chuyện làm thế nào để Hoắc Minh
Dương chủ động.
Hoắc Minh Dương bị thương ở chân đều
là người phụ nữ kia ban tặng, là tình yêu sâm
đậm như thế nào mới có thể dễ dàng tha thứ
chuyện như vậy.
Diệp Tĩnh Gia ở bên ngoài suy nghĩ
chuyện đời, ở bên trong, hai người đàn ông
một đứng một ngồi, giằng co nhau, ai cũng
không chịu nói trước.
Lữ Hoàng Trung đợi một lát, anh ta còn
phải khám cho bệnh nhân khác cho nên chỉ
có thể mở miệng trước: “Minh Dương, Tô
Thanh Anh sắp về, cậu định làm sao bây
giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ?”
Mỗi ngày Hoắc Minh Dương đều tính thời
gian, trong lòng nhớ còn có vài ngày, nhưng
ngày hôm sau trước khi lên giường đi ngủ,
anh vẫn muốn xem lại ngày, để chắc rằng
mình không nhớ lầm.
Mong chờ đến như vậy, hiện tại đợi được
đến ngày cô ấy trở về, thế nhưng chính Hoắc
Minh Dương lại không thể nói ra được cảm
thụ trong lòng.
“Cậu định không đi gặp cô ấy à? Hay là
sẽ giữ cô ấy ở lại?” Đây mới là vấn đề anh ta
lo lắng, nếu Tô Thanh Anh trở về vậy Diệp
Tĩnh Gia ở nhà họ Hoắc sẽ ra sao? Nếu Tô
Thanh Anh thật sự trở về, vậy Tô Thanh Anh
ở nhà họ Hoắc được coi là gì?
“Chờ cô ấy đến tìm tôi, nếu cô ấy không
trở lại, tôi sẽ tiếp tục chờ, nếu cô ấy không có
công việc thì kiểu gì cũng sẽ trở về.” Dường
như Hoäc Minh Dương đã hạ quyết tâm, anh
cũng không biết mình đang chờ cái gì, nhưng
chỉ cần có tin tức về Tô Thanh Anh, anh sẽ
không nhịn được mà muốn đợi, dường như
lâu như vậy, anh đã quen với những điều này
của Tô Thanh Anh, cũng đã quen với việc
chờ đợi.
Ngoại trừ việc chờ đợi, anh cũng không
biết mình có thể làm cái gì.
Yêu sâu đậm như vậy…
Lữ Hoàng Trung thở dài một hơi, em gái
anh cũng nói là Tô Thanh Anh sẽ trở về.
Với tính cách của Hoäc Minh Dương, cậu
ta nhất định sẽ không muốn thiếu nợ Diệp
Tĩnh Gia, rất nhiều chuyện đã nằm ngoài tâm
kiểm soát, cô ấy không muốn nghĩ tới, cũng
không muốn đi suy đoán.
“Hiện tại điều tôi lo lắng nhất chính là
Diệp Tĩnh Gia, nếu Tô Thanh Anh trở về, vậy
cậu định làm thế nào với Diệp Tĩnh Gia?”
Lữ Hoàng Trung suy nghĩ một lát, cuối
cùng vẫn nói thắc mắc trong nội tâm ra.
Diệp Tĩnh Gia là cô gái tốt, Hoắc Minh
Dương không nên tổn thương cô ấy như vậy.
Hoäc Minh Dương không nói gì, anh căn
bản không để ý chuyện Diệp Tĩnh Gia vui vẻ
hay khổ sở, anh cũng không bằng lòng cưới
cô, là do mẹ cố tình ép anh phải cưới, có
trách cũng chỉ trách người cô lấy không phải
người yêu cô.
“Thế giới này không có ai là có thể có
được hạnh phúc một cách đơn giản”. Lời này
của Hoắc Minh Dương chính là câu nói rất
nổi tiếng của Tô Thanh Anh gần đây.
Những lời này cũng đồng thời chứng tỏ
rằng Hoắc Minh Dương vấn luôn chú ý đến
Tô Thanh Anh chứ không hề giảm bớt.
Trong lòng Lữ Hoàng Trung hiểu rõ, biết
mình không có lời nào có thể khuyên bảo
Hoắc Minh Dương được.
Đối với người đàn ông như Hoắc Minh
Dương, đã trôi qua lâu như vậy, dù Tô Thanh
Anh không cần đến sự chú ý của Hoắc Minh
Dương, nhưng anh vẫn chưa từng từ bỏ.
“Gần đây cô ấy có gọi điện thoại cho cậu
không?” Lữ Hoàng Trung nhớ đến chuyện
mấy ngày trước Tô Thanh Anh trở về, còn gọi
điện thoại cho em gái mình, không biết Hoäc
Minh Dương có nhận được điện thoại hay
không.
Hoắc Minh Dương không nói gì, nhưng
vẻ mặt của anh đã nói rằng có lẽ Tô Thanh
Anh thật sự đã gọi điện thoại cho anh.
“Gọi cho cậu rồi?” Ngay cả việc Hoắc
Minh Dương bị thương nặng như thế mà
cũng không thèm quan tâm, hiện tại lại gọi
điện thoại để làm gì? “Đừng trách tôi không
nhắc nhở cậu, hiện tại cậu là người đã có gia
đình, cậu có vợ rồi.”
Hoắc Minh Dương nhìn Lữ Hoàng Trung,
trong lòng nghĩ vợ là cái gì?
Anh rất không muốn thừa nhận mình quả
thật có một người vợ: “Tôi và Diệp Tĩnh Gia?
Chúng tôi chưa từng thật sự ở bên nhau”.
Lữ Hoàng Trung lập tức không biết nên
nói gì, anh ta đoán được chuyện này, hiện tại
dáng vẻ của Hoắc Minh Dương thật giống
như đang đánh bạc.
Anh dùng hạnh phúc và sức khỏe cả đời
của mình để làm tiền cược với Tô Thanh Anh,
cược Tô Thanh Anh có đồng ý trở về hay
không.
“Cậu hy sinh nhiều như vậy chỉ vì chờ cô
ấy, hơn nữa cậu còn không biết liệu cô ấy có
trở về hay không?”
Hiện tại anh ta cảm thấy Hoắc Minh
Dương như bị điên rồi, hoặc là cậu ta vốn
chính là người điên, người bình thường tuyệt
đối sẽ không làm như vậy, làm gì có ai sẽ để
một người phụ nữ tra tấn mình đến mức này.
“Cậu như thế này đã từng hỏi ý kiến bà
Hoắc chưa?”
Người nghiêm khắc muốn mọi người
nghe theo ý của mình như bà Hoắc tuyệt đối
sẽ không cho phép Hoắc Minh Dương đi
bước đi sai lầm như vậy.
“Tôi làm việc không cần có sự đồng ý
của bất kỳ người nào cả”.
Biết có nói tiếp cũng không có tác dụng
gì, anh ta đành chuyển chủ đề: “Trạng thái
của chân cậu hiện tại có lẽ chính cậu cũng
biết”. Nói xong, anh ta viết đơn thuốc lên
giấy, sau đó thuận miệng nói với Hoắc Minh
Dương: “Buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm đi,
lâu rồi em tôi chưa gặp cậu”.
Em gái Lữ Hoàng Trung rất để ý đến
Hoắc Minh Dương, thậm chí sự để ý đấy còn
không kém anh trai mình chút nào.
“Cô ấy nhờ cậu nói như vậy?” Anh hoài
nghỉ nhìn Lữ Hoàng Trung, đã lâu rồi anh
chưa gặp em gái Lữ Hoàng Trung, lúc này
nói muốn gặp anh, quả thật có chút không
thích hợp.