Chương 247: Chú là bố của cháu sao?
“Không, chị đừng nhớ đến Lữ Hoàng Trung nữa” Diệp Thiến Nhi chán nản vì không thể luyện sắt thành thép: “Chị còn muốn gây khó dễ cho Lữ Hoàng Trung sao, chị đừng hại anh ta nữa, chị sẽ không thể gả được vào nhà họ Lữ đâu, Lữ Hoàng Tâm sẽ không đồng ý đâu” Lúc trước cũng là bạn bè nên cô cũng biết sơ qua tính khí Lữ Hoàng Tâm là như thế nào, cô ta thật sự không thích Hà Vân Phi. Cũng chẳng hiểu vì sao chỉ cần có người đối xử tốt với Lữ Hoàng Trung một chút thì cô ta cũng kiểm soát.
Cô ta đúng là người cuồng anh trai, điều này đã dọa Diệp Thiến Nhi một phen hết hồn.
“Em không biết chị nghĩ như thế nào, những chuyện khác em không nói, chị chọn ai cũng được, nhưng nếu chị ở cùng Lữ Hoàng Trung thì em thà ủng hộ Hoắc Minh Dương còn hơn. Ít ra trong nhà họ Hoắc anh ta còn có tiếng ị” nói: Diệp Thiến Nhi bỏ một phiếu cho Hoắc Minh Dương, người anh rể cũ này bất cứ ở phương diện nào cũng đều khá tốt.
“Em thật là biết chọc chị cười, Hoắc Minh Dương không còn độc thân một mình nữa đâu, em đừng nghĩ nữa” Cô đập vỡ suy nghĩ hão huyền và những thứ viển vông trong đầu Diệp Thiến Nhi.
Cô muốn Diệp Thiến Nhi nhìn rõ ràng mọi chuyện hơn.
“Em cũng phục chị đấy, nếu chị đã nghĩ xong rồi thì em cũng không còn gì để nói nữa” Diệp Thiến Nhi bỏ cuộc.
Nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia về chuyện này còn khó hơn lúc cô đi đàm phán nữa. Nếu như chuyện tình cảm có thể một hai rõ ràng như vậy thì tốt rồi nhưng không ai có thể nộp đơn kiện tình yêu cả.
“Có rất nhiều chuyện chị không biết phải nói với em thế nào.” Tâm trạng cô rất nặng về, cô nhìn Diệp Thiến Nhi như vậy cô cũng cảm thấy không thoải mái.
“Chị cũng không cần phải nói xin lỗi em, hoặc thể hiện rằng chị rất buồn.
Chuyện gì em cũng suy nghĩ trước sau cho chị, cho dù công việc có nguy hiểm, khó khăn đến đâu thì chị cũng không sợ nhưng đụng đến chuyện tình cảm, là chị lại né tránh. Chị về sau làm sao nuôi được Đại Bảo, lẽ nào chị muốn thằng bé suốt đời này đều không có bố sao?” “Đúng vậy, chị thực sự không biết phải nói gì với em. Chị cảm thấy việc gì cũng rất khó làm” Cô sắp thổ huyết đến nơi ra rồi, lúc trước cô thấy nuôi con cũng không có gì nhưng bây giờ Diệp Thiến Nhi sắp đi rồi, cô không yên tâm được nữa. Cô sắp phải tự mình chống đỡ rồi, hại cô suýt chút nữa để lộ bản thân mình, đi gặp Hoắc Minh Dương để lật bài.
Ít nhất cô cũng muốn nhận được tiền nuôi con.
Nhưng lý trí nói với cô rằng kết quả của sự bốc đồng không bao giờ là tốt cả.
“Em không biết chị đang nghĩ gì nữa, em đi về đi nghỉ đây. Nhìn thấy chị em lại thấy bực mình” Diệp Thiến Nhi nói như vậy làm cho Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Đừng, em đừng khó chịu nữa, chị sẽ cân nhắc kỹ lưỡng” Nhưng là chỉ để cân nhắc, chứ cô không thể đưa ra quyết định nào khác.
Cũng không thể có sự chuẩn bị gì.
Không có cách nào để từ bỏ nhiều thứ có thể phá vỡ sự cân bằng của cô.
“Chị, em không cố ý đâu, em thật sự chỉ muốn nói, dù chị quyết định thế nào, em cũng thật lòng muốn giúp chị” Mọi chuyện trong lòng cô hình như chỉ có quan tâm và được quan tâm.
“Thấy chị thế này, em cảm thấy rất đau lòng” Cô vui vẻ nghĩ rằng dù bây giờ có làm thế nào cũng có thể khiến tất cả mọi người đều vui, đều hài lòng.
Cô cũng không tiếp tục nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia nữa, dù sao cũng đã thành thói quen rồi Việc lớn gì thì chị cũng có thể xử lý tốt, nhưng đụng đến chút việc nhỏ cá nhân thì lại gặp rất nhiều khó khăn: “Chị, em chỉ mong chị hạnh phúc, cho dù đến cuối cùng chị sẽ chọn con đường như thế nào” Cô hiểu rằng cho dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ nhận được rất nhiều, trong suốt cả chặng đường cô đã thu hoạch được quá nhiều thứ.
Ngày hôm sau chính là lễ cưới của Hoắc Minh Vũ, cô nhất định phải làm xong thỏa thuận tiền hôn nhân trong ngày hôm nay.
Cô làm suốt đêm và cuối cùng cũng ra được kết quả.
“Hai người ở nhà chơi vui vẻ nhé, hôm nay chị phải đến tòa” Nói xong cô rời đi và cầm theo hai lát bánh mì nướng.
Cô cảm thấy hôm nay chị gái mình †âm trạng có vẻ rất tốt, nghĩ lại một chút thì nhớ ra ngày mai Hoắc Minh Vũ sẽ kết hôn, hôm nay đến 80% là cô bận xử lý mọi việc cho Hoắc Minh Dương.
Nghĩ vậy, cô định đưa Đại Bảo đi mua một bộ đồ Tây, bé Minh ngày mai cũng làm hoa đồng.
“Đi thôi, anh chàng đẹp trai, dì đưa cháu đi mua quần áo” Diệp Gia Tĩnh cảm thấy bên ngoài thế lực của nhà họ Hoắc rất mạnh, chỉ cần là việc mà nhà họ Hoắc sắp xếp thì mọi chuyện sẽ rất nhanh chóng được thực hiện.
Không ngờ Hoắc Minh Vũ lại kết hôn, chuyện lớn như vậy bọn họ cũng chỉ cần đi công chứng một chút là xong.
Xử lý xong những chuyện này, đáng lẽ ra cô đã có thể quay về nhưng ngẫm nghĩ một lát cô lại quyết định đến công ty để quan sát Hoắc Minh Dương kỹ hơn một chút.
Cô không hề nghĩ tới, hoàn toàn không nghĩ tới cảm giác của Hoắc Minh Dương mà lựa chọn ngay một quyết định có vẻ là tốt nhất cho mình.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương không biết từ lúc nào đã đi tới trước bàn, anh cúi xuống trước bàn của cô, mọi người cũng tò mò nhìn sang. Điều đó khiến Hà Vân Phi không biết nên nói gì.
“Anh làm gì vậy, anh làm tôi sợ chết, anh làm vậy có lúc sẽ chết thật người đấy” Cô thấy Hoắc Minh Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông này luôn xuất hiện một cách bất ngờ, làm cô giật mình thon thót.
“Cô chuẩn bị xong chưa? Ngày mai em trai tôi kết hôn” Hoắc Minh Dương không biết nên nói gì với Hà Vân Phi, anh nghĩ nói cái gì cũng không thích hợp nên chuyển sang nói những chuyện rất nhạt nhẽo.
“Những chuyện khác đều đã xử lý xong. Ngày mai chỉ cần đưa Đại Bảo đến đó một chuyến cho có mặt là được, phúc lợi nhiều như thế cơ mà” Cô cảm thấy Hoắc Minh Dương rất kỳ lại, tại sao anh ta lại đi giục cô chuyện này.
Có rất nhiều chuyện cô không biết làm thế nào mới khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vui, cô chỉ cố gắng làm cho mọi người có thể đạt được những điều mà họ mong muốn nhiều nhất có thể.
Cô không muốn có bất kỳ sự giao cắt nào với Hoắc Minh Dương, nhưng người đàn ông này luôn cố gắng nghĩ ra những chuyện không đâu.
“Thật ra tôi không biết anh có chuyện gì, nhưng tôi chỉ cảm thấy anh đang đi quá quá gần với tôi” Cô thấy hơi xấu hổ, cô không muốn dính dáng quá nhiều đến Hoắc Minh Dương, người đàn ông vô cùng nguy hiểm, muốn anh ta bỏ rơi nhưng lại không thể bị bỏ rơi được.
“Tôi thấy bây giờ có rất nhiều thứ không kiểm soát được” Mong muốn làm cho tất cả mọi người cùng vui của cô đã biến mất, bây giờ cô có làm đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được bản thân, tim của cô vẫn đập nhanh vì Hoắc Minh Dương.
“Hà Vân Phi, cô có biết bây giờ trông cô như thế nào không?” Anh đột nhiên hỏi một khiến cô giật mình.
“Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, thì có những chuyện anh không thể khống chế được đâu. Cũng giống như bây giờ tôi không thích anh và tôi có lòng tin rằng về sau mình cũng sẽ không thích anh” Cô nói vừa nghiêm túc vừa rất đường đột, có lẽ vì chuyện của Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh nên cô không biết nên làm thế nào.
“Tôi không biết bây giờ tôi phải làm sao thì mới có thể khiến mọi người vui vẻ” Trong lòng cô rất rõ, có nhiều chuyện không dựa vào cảm giác hay là may mắn. Cô đã qua tuổi đó rồi, mọi thứ cần phải tận mắt chứng kiến, cô không có cơ hội để làm lại từ đầu.
Chọn lựa một cái rồi thì không còn đường lui nữa.
Những gì Diệp Thiến Nhi nói với cô tối hôm qua khiến cô quá sốc, vì vậy khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương lúc này, cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng của ngày hôm qua.
Trong một thời gian cô cảm thấy khó chịu như thể không còn là chính mình.
“Hôm nay trông cô rất không bình thường. Cô bị ốm à?” Hoắc Minh Dương suy nghĩ rồi đưa tay ra sờ đầu Diệp Gia Tĩnh.
Bây giờ cô thực sự không biết phải thế nào: “Anh đứng dậy đi” Mắt cô lóe lên và nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của Hoắc Minh Dương.
Người đàn ông này luôn có cách khiến cô cảm thấy khó chịu, cho dù anh ta có làm gì đi nữa thì anh ta cũng có cách làm vô hình làm tổn thương cô.
Cô ghét phải đụng chạm vào người đàn ông này và cô từ chối luôn anh ta.
Hoắc Minh Dương không biết tại sao đột nhiên thay đổi, anh đứng nguyên chỗ cũ, không biết phải làm sao.
Rồi anh quay lưng bỏ đi, như thể anh đã phát hiện ra mình không giống nhau ở đâu.
Anh ấy giống như một cậu bé mới yêu, không thể kiểm soát được mình, cảm thấy những việc mình làm đều rất ngây thơ nhưng anh lại không chán ghét chút nào.
“Xin lỗi cô.” Hà Vân Phi đứng dậy và bước ra ngoài.
Đúng là Hoắc Minh Dương đối xử rất tốt với cô, quan tâm xem cô có bị bệnh hay không nhưng cô thực sự chịu không nổi, cô không biết nguyên nhân là gì cũng không nói rõ được là tại sao.
Cô luôn cảm thấy người đàn ông này có vẻ hơi biến thái và cứng đầu.
Cho dù cô không thích Hoắc Minh Dương thì cũng có lý do để từ chối ý tốt của người khác, huống hồ cô lại còn thích Hoắc Minh Dương.
Chỉ là cô không muốn thừa nhận, cô cũng không biết chỗ nào đúng hay sai, dù sao thấy Hoắc Minh Dương không thích cô như vậy, cô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Những thứ cô càng thích mà cô có được thì cô lại càng muốn.
Cô biết mình không dám bước đi bước đó, cô không ghét sự đụng chạm của Hoắc Minh Dương, thời điểm lòng bàn tay anh chạm vào trán cô, cả người cô giống như bị điện giật vậy.
Diệp Tĩnh Gia vừa vui lại vừa buồn.
Cô rót một tách cà phê rồi lại trở lại văn phòng, Hoắc Minh Dương ngồi ở chỗ của mình, anh không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, đến tám phần là đang cảm thấy chán ghét cô.
Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi đi vào mà không nói lời nào, lại thấy cô không có ý chủ động nói chuyện nên anh không khỏi cảm thấy tức giận.
“Thật sự tôi không cố ý đâu. Bất kể tôi đưa ra quyết định nào, tôi cũng có những suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình. Tốt hơn hết là chúng ta nên tránh nhau xa một chút, dù sao thì chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình” Cô ngồi ở đó, làm công việc của mình, rồi tự nhiên nói câu đó với Hoắc Minh Dương.
Hà Vân Phi nói ra những điều đó khiến anh không tin: “Cô nghĩ tình cảm trước đây của chúng ta là tình một đêm sao? Cô coi quá khứ giữa chúng †a là gì chứ?” “Thôi đi, đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa. Tôi đã là mẹ của một đứa trẻ lại còn cần anh phải chịu trách nhiệm với tôi sao?” Cô cười, vẻ mặt như đang mỉa mai Hoắc Minh Dương không biết buông bỏ.
Hoắc Minh Dương không khỏi bị cứng họng, người phụ nữ này thật sự rất khác biệt, có thể làm nhiều chuyện khiến anh kinh ngạc như vậy. Sự cởi mở đến bất ngờ của cô làm cho Hoắc Minh Dương không biết phải khen ngợi cô thế nào.
Cô thực sự cảm thấy những gì trong quá khứ không quan trọng: “Anh thực sự ngưỡng mộ em có thể phóng khoáng như thế, nhưng chồng của em thì sao? Chẳng lẽ anh ta cũng không để ý như vậy sao?” Anh rất tức giận khi được nhắc đến người đàn ông đó.
Anh không khỏi tức giận khi nghĩ rằng người phụ nữ mà mình thích đã sinh con cho người khác.
“Cô và Lữ Hoàng Trung có quan hệ gì với nhau?” Hoắc Minh Dương lại một lần nữa chuyển chủ đề sang Lữ Hoàng Trung, trực giác anh cảm thấy cô có mối quan hệ rất chặt chẽ với Lữ Hoàng Trung.
“Anh kiểm soát quá nhiều rồi” Đây là việc riêng của cô và cô không muốn ai xen vào, đặc biệt là người đàn ông này.
“Tôi có quản nhiều hay không thì tự cô biết rõ” Chuyện gì cô cũng có suy nghĩ của mình, người khác nói gì cũng không có tác dụng.
Những gì cô nghĩ trong lòng không giống với những gì cô ấy làm, nhưng tốt xấu gì cũng là việc có thể làm, làm rồi thì cũng coi như tốt.
Thấy Hoắc Minh Dương tức giận như vậy, cô cũng không ở đây chọc tức anh nữa: “Đến giờ tôi tan làm rồi” Cô làm việc chỉ có nửa ngày, có những lúc cô làm thêm giờ không điều kiện và cũng không nhận tiền làm thêm, nên bây giờ cô muốn đi thì cứ việc đi thẳng.
Hoắc Minh Dương hoàn toàn không có quyền khống chế cô: “Còn nữa, lần sau tới đây, đừng nói những chuyện tình cảm với tôi, tôi không quan tâm đâu.” Nói xong cô không nghĩ gì nữa mà quay người bỏ đi luôn.
Những gì người đàn ông này mang đến cho cô khiến cô quá sốc, đến nỗi cô không biết phải nói gì.