Chương 426: Không có tiền thì đừng tăng thêm
Chờ đến lúc Diệp Thiến Nhi tỉnh lại lần nữa thì buổi đấu giá đã tới giai đoạn cao trào rồi.
“Được rồi, được rồi, thời điểm chấn động lòng người đã tới, vật đấu giá tiếp theo tuyệt đối là thứ quý vị không thể nghĩ tới.
Nếu như MC trước đó chỉ là một vẻ mặt bình ổn, vậy hiện tại trạng thái của MC có thể nói là rất phấn kích.
Diệp Thiến Nhi mơ màng đưa tay dụi đôi mắt buồn ngủ, tiếng của MC quá lớn, ồn ào khiến cô ta căn bản là không ngủ tiếp được “Dậy rồi?” Ti Tuấn thấy Diệp Thiến Nhi đã tỉnh dậy, nhoẻn miệng cười, “Màn kịch hay.
nhất tiếp theo bắt đầu rồi”
Diệp Thiến Nhi nghe Tư Tuấn nói như vậy cảm thấy rất kì quái, nhưng khi nghe xong MC phía này nói xong, cô ta trong chớp mắt liền hiểu rõ.
“Vật đấu giá tiếp theo tin chắc quý vị sớm đã có nghe qua rồi, nhưng quý vị hẳn rất tò mò, vì sao “‘Khuynh Thành” biến mất nhiều năm như vậy lại bỗng xuất hiện tại buổi đấu giá hôm nay đúng không?”
MC vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên một trận âm thanh xì xầm bàn tán, ngay cả Hoäc Minh Dương cùng Diệp Thiến Nhi đều không dời mắt khỏi MC, chờ nghe lời kế tiếp ““Khuynh Thành” là tên của món đồ vật cực hiếm có tiền cũng khó mà mua được, nghe nhân gian truyền miệng “Khuynh Thành” là một sợi dây chuyền cẩm thạch mấy nghìn năm hiếm thấy.
Mà “Khuynh Thành” còn có một truyền thuyết, đó chính là món đồ mà nam nhân tặng cho người phụ nữ mình yêu, càng có nhiều người tán giá bại sản cũng đều muốn có được nó trong tay, hiện tại lại đang ở nơi này.
Hoắc Minh Dương nghe MC nói vật tâm rất phấn kích.
“Vật này ở buổi đấu giá của chúng ta hôm nay thực sự có, tin rằng quý vị đối với sợi “Khuynh Thành” này đều ấp ủ mong muốn có được, nhưng mà chúng ta còn phải xem vị nào ra giá nhiều hơn, sợi :Khuynh Thành” này sẽ là của người đó”
MC vừa nói xong, trên màn hình liền xuất hiện một sợi dây chuyền cẩm thạch, sợi dây chuyền này không giống với những sợi dây chuyền khác, kiểu cách không quá rườm rà nhưng đẹp theo cách rất tinh xảo, đem cho người khác một cảm giác thanh mát thoát tục.
*Ba mươi lăm tỷ” Một nam nhân ngồi giữa giơ bảng lên, bắt đầu ra giá “Ba mươi tám tỷ”
“Bảy mươi tỷ”
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Diệp Thiến Nhi có thể biết là giọng của Lâm Hân Hân, mặc dù cả hai chỉ mới gặp mặt nhau vài lần.
Không thể không nói, sợi dây chuyền này thật sự khiến Lâm Hân Hân rất thích.
Mặc dù mình có thể không mua được sợi “Khuynh Thành” này nhưng Lâm Hân Hân vẫn là muốn thử một chút.
“Thích không?” Tư Tuấn hỏi Diệp Thiến Nhị, trên mặt bày ra biểu cảm chỉ cần Diệp Thiến Nhi vui vẻ, anh ta liền sẽ mua cho cô.
Diệp Thiến Nhi nhìn sợi dây chuyền trên màn hình, lắc đầu một cái, “Tôi không thích dây chuyền kiểu này”
Diệp Thiến Nhi thực sự không quá thích thú loại dây chuyền này, trước tiên không nói là nó mắc muốn chết, sau cùng nói chuyện có thể lấy được hay không là cả một vấn đề.
“Không thích thì không thích vậy, cũng luôn sẽ có người thích em”
Cho nên, cô ta vẫn nên ngồi xem kịch thôi, dù sao trực giác mách bảo rằng sẽ có kịch hay để xem.
Tư Tuần ngữ khí xem ra rất cam chịu, nhưng không khó để nhìn ra anh ta đối với Diệp Thiến Nhi có bao nhiêu cưng chiều.
“Tám mươi lăm tỷ”
Có vài người vẫn còn đang ra giá, càng ngày càng cao, cơ hồ nghe như không có ý nhượng bộ.
“Đã tám mươi lăm tỷ rồi, còn có giá cao hơn không!” MC cầm micro nói, trong lòng cũng rất kích động không kém mấy người kia.
“Sếp, muốn mua không?” Thư kí của Hoắc Minh Dương lên tiếng hỏi.
Bởi vì làm thư kí cho Hoắc Minh Dương đã nhiều năm, cho nên cũng là người hiểu rõ Hoắc Minh Dương.
Hoäc Minh Dương hiện tại cũng đã cầm lấy điện thoại trong tay rồi, hai chân vểnh lên, ngón tay như có như không từng cái gõ trên đầu gối, giống như thú đi săn đang chờ đợi thời cơ để tóm lấy con mồi nhai gọn.
“Chờ chút” Thời cơ còn chưa tới.
Hoäc Minh Dương không nghĩ rằng chuyến này mình đến đây lại có thu hoạch như vậy, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy sợi dây chuyền kia, anh đã cảm thấy nó vô cùng hợp với Hà Vân Phi.
Trợ lý bày ra bộ dạng không biết nói gì, tiếp tục chờ thì sẽ rơi vào túi của người khác rồi, đến lúc đó bỏ tiền cướp về sao.
Dĩ nhiên trợ lý là không dám nói ra ngoài.
“Một trăm linh năm tỷ”
Ngồi cách bàn của Diệp Thiến Nhi là một người đàn ông bụng bia có dáng vẻ của một người giàu có mở miệng nói.
Diệp Thiến Nhi có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
Chỉ thấy người đàn ông đó đang ôm một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, người phụ nữ kia cứ như kiểu chim non dựa vào người đàn ông bên cạnh.
Thậm chí tay cũng không màng đến đặt lên trên đùi người đàn ông kia, còn người kia cũng đem tay trượt xuống mông người phụ nữ này hung hãn bóp một chút.
Chỉ thấy người phụ nữ kia nịnh nọt kêu lên một tiếng, bởi vì hiện tại cảnh tượng rất náo nhiệt, Diệp Thiến Nhi tin rằng cũng không có mấy người nghe thấy.
Chỉ là, cảnh tượng này thật quá sức cay mắt.
“Đừng nhìn”
Tư Tuần lấy tay che đi tầm mắt của DiệpThiến Nhi, xoay mặt cô nàng quay về phía MC bên này.
Bị Tư Tuấn bắt lấy ngay tại chỗ, mặt của Diệp Thiến Nhi chăm chậm đỏ lên.
Trời ạt Cô ta chỉ mới nhìn qua bên kia, chờ đã, Tư Tuấn sẽ không cho rằng cô ta là một sắc nữ chứ.
Như này cũng quá là mất mặt đi Hu hu hu.
Diệp Thiến Nhi rất mau nước mắt, dẹp bỏ lúng túng qua một bên sau đó mới cùng Tư Tuấn nói chuyện.
Lâm Hân Hân ngồi sau Diệp Thiến Nhi mấy hàng ghế, nhất cử nhất động của Diệp Thiến Nhi cùng Tư Tuấn đều được Lâm Hân Hân thấy rõ.
Trong lòng cảm thấy rất bực bội lập tức đoạt lấy thẻ từ trong tay trợ lý, “Một trăm bảy mươi lăm tỷ: Số tiền cuối cùng rồi, hôm nay Lâm Hân Hân đi cũng không có mang bao nhiêu tiên tới, lại thêm Lâm Hân Hân tham gia vào buổi đấu giá lại nộp một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ tiền thế chân.
Lâm Hân Hân vừa ra giá lại có rất nhiều người hùa theo, thậm chí cả những người sớm đã bắt đầu từ bỏ ra giá ở thời điểm bảy mươi tỷ.
“Wao, đã một trăm bảy mươi lăm tỷ rồi, còn có ai ra giá cao hơn không? không ngờ tiểu thư này lại hào sảng như thế!”
MC phấn khích nói.
Không biết tại sao, Diệp Thiến Nhi sau khi nghe Lâm Hân Hân ra giá liền đặc biệt muốn đi xem tên mập bụng bia khi nấy.
Tên mập kia cũng không nghĩ tới sẽ có người ra giá cao như vậy, trong lòng có chút do dự không biết nên theo hay không, nhưng ngay lúc đó, người phụ nữ dựa trong ngực tên bụng bia kia không biết đã nói với bụng bia cái gì Diệp Thiến Nhi nhìn thấy tên bụng bia kia háo sắc liếc người phụ nữ bên cạnh một cái, liền giơ bảng lên, “Một trăm bảy mươi tám tỷ”
Mặc dù có chút nhức nhối, nhưng tên bụng bia kia vẫn là hạ quyết tâm mua.
Lâm Hân Hân nối điên, đã ra giá cao như vậy vẫn có người muốn theo, “Một trăm chín mươi hai tỷ”
Lâm Hân Hân đối với thứ mình thích luôn là bắt buộc phải có được.
Đã đến nước này rồi, cô ta làm sao lại có thể buông tay, dĩ nhiên là không thể nào.
Giá này vừa ra, cũng không có ai theo nữa.
*Còn có ai ra giá cao hơn không! Đây chính là thế gian chỉ vẻn vẹn có một sợi thôi”
MC cất lời, giọng nói có vẻ luyến tiếc.
“Một trăm chín mươi hai tỷ lần một, một trăm chín mươi hai tỷ lần hai…
Diệp Thiếp Nhi vốn cho rằng sợi dây chuyền này sẽ cứ như vậy mà thuộc về Lân Hân Hân, nhưng ngay tại cảnh ngàn cân treo.
Sợi tóc, Hoắc Minh Dương lười nhác nhìn về phía thư kí bên cạnh phất tay.
“Hai trăm mười tỷ”
Giá tiền này vừa ra, mọi người đều có chút kinh ngạc, mặc dù biết sợi “Khuynh Thành”này thế gian chỉ có một, nhưng mà bọn họ cũng sẽ không ngu đến mức bỏ ra nhiều tiền như vậy đi mua một sợi dây chuyền không thể ăn hay uống, chỉ có thế nhìn Lâm Hân Hân rất là tức giận, nhưng vì giữ thể diện nên phải nén xuống Diệp Thiến Nhi ngược lại là rất vui mừng nhìn bóng lưng của Hoắc Minh Dương, không ngờ anh rể của cô cũng được đó.
“Hai trăm mười ba tỷ”
Lâm Hân Hân hạ quyết tâm, cô ả không tin là cô ả không có được.
Trợ lý bên cạnh muốn ngăn cản Lâm Hân Hân đừng tiếp tục nữa, nhưng sợ đến lúc đó Lâm Hân Hân trách mảng cô, sa thải cô, cho nên dứt khoát ngậm miệng.
Hoắc Minh Dương hướng về phía phụ tá phẩy tay, trợ lý hiểu chuyện cầm bảng lên, “Hai trăm bốn mươi lăm tỷ”
Hai trăm bốn mươi lăm tỷ đó, trợ lý nghĩ tới gần 250 tỷ cứ như thế dùng để mua một sợi dây chuyền, trong lòng cũng đang rỉ máu.
Cũng may là không phải ông mua, nếu không còn không phải tán gia bại sản sao.
Theo giá tiền ngày một lên cao, mọi người cũng thấy được đám người Hoäc Minh Dương bên kia, dẫu sao Hoắc gia cũng là gia tộc quyền thế trong đám hào môn ở thành phố Giang Ninh, còn Lâm Hân Hân chẳng qua chỉ là một tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị.
Thân phận địa vị là một bên trên trời một bên dưới đất, thua kém như thế còn choảng nhau sao.
Thời điểm lúc mới vừa bắt đầu, Hoäc Minh Dương chẳng qua chỉ là vì muốn đùa cợt Lâm Hân Hân một chút thôi, cuối cùng thật sự cảm thấy nhàm chán liền dứt khoát một hơi, ngang ngược nói, “Ba nghìn năm trăm tỷ”
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bao gồm cả Lâm Hân Hân.
“Ba nghìn năm trăm ba mươi lăm tỷ”
Lâm Hân Hân cần răng một cái liền dứt khoát nói ra cái giá này.
Thật ra vốn dĩ Lâm Hân Hân cũng muốn nói ba nghìn năm trăm tỷ, nhưng cũng vừa sợ người kia nghe ba nghìn năm trăm tỷ sẽ không theo, vừa không có lá gan nói giá đó ra.
Dẫu sao cũng không phải là con số nhỏ, nếu để cha Lâm biết, còn không phải đánh chết cô ta sao.
Hoắc Minh Dương nhếch đôi chân mày rậm rạp, thư kí cho là sếp nhà mình còn muốn tăng giá, vừa định giơ lên bảng giá liền bị sếp ngăn cản, còn bị mắng cho một trận.
“Bị ngu hả, không cần giơ bảng nữa”
Thư kí chỉ cảm thấy bản thân thật ủy khuất.
“Không có ai ra giá cao hơn sao?” MC lần này hỏi, “Ba nghìn năm trăm ba mươi lãm tỷ lần một, ba nghìn năm trăm ba mươi lăm tỷ lần hai, ba nghìn năm trăm ba mươi lăm tỷ lần ba. Được rồi, thành giao.”
Lúc MC nói câu này rất chậm, chính là vừa lúc nói thành giao xong thì có một người nhanh chóng đi về phía MC, người kia lẩm bên tai MC nói một câu, sắc mặt có chút khó coi.
*Cô Hân, làm phiền nếu không có nhiều tiền như vậy thì xem thôi đừng ra giá.”
Lâm Hân Hân nghe được những lời này, biểu cảm trên mặt tất cả đều đông cứng lại.
Cô ta mới vừa rồi quá gấp, vì để đạt được món đồ kia, biết rõ tình huống của bản thân nhiều nhất chỉ có ba nghìn năm trăm tỷ lại muốn ra giá thêm.
MC vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Hân Hân, mang theo ý giêu cợt.
Lâm Hân Hân cúi thấp đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng mà lại không có mở miệng tranh luận gì nữa, ngay cả trợ lý ngồi bên cạnh cô ta cũng nhích người sang chỗ khác một chút, giống kiểu mình không có quen biết Lâm Hân Hân vậy.
“Không có tiên còn ra giá thêm, thật sự là tức cười, về sau người như vầy đừng nên cho cô ta vào đây nữa”
“Giả vờ làm kẻ giàu có cái gì chứ, không có tiền còn giả vờ.
“Tao khinh, thứ bitch này, nhắc cái gì mà giá tiền, nếu không phải cô ta, ông đây sớm đã lấy được thứ đồ kia rồi”
Câu này mới vừa rồi là tên đàn ông bụng bia kia nói, giọng điệu chính là rất khinh thường.
‘Gã bụng bia kia là bỗng nhiên phát tài sau nhiều năm buôn bán đá quý, đọc sách không nhiều, cũng kém văn hóa, cho nên nói chuyện cũng không quá biết cách để ý sắc mặt người khác.
Thanh âm của tên bụng bia kia không lớn không nhỏ, vừa vặn để tất cả mọi người có thể nghe thấy, nghe được những lời tên bụng bia kia nói như vậy, tất cả mọi người lại ghét Lâm Hân Hân thêm mấy phần.
Lại cộng thêm, người phụ nữ này đã không sợ chết, dám cướp đồ với anh Dương, đó không phải là chán sống sao.
Những người ở đây ngoại trừ lên án ra, nhiều hơn thế chính là xem kịch hay.
Diệp Thiến Nhi không nghĩ tới Lâm Hân Hân sẽ tìm chết như vậy, vô cùng hoảng hốt.