Chương 371: Điều ước
Hôm nay không phải ngày nghỉ, cũng không phải cuối tuần nên không có nhiều người đến đây. Chỉ có một số người, như các cặp vợ chồng con cái tốp năm tốp ba đến đây chơi.
“Cho tôi hai vé vào khu công viên giải trí” Hoắc Minh Vũ bước tới chỗ cửa phòng bán vé, nói với nhân viên bên trong.
Nhân viên bán vé là một cô gái, khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như vậy, cô đã không kiềm nổi mà để lộ ra vẻ si mê ngây ngất của mình.
Cô không ngờ rằng đi làm thay ca hộ người khác mà lại có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như vậy. Đây thực sự là một điều tuyệt vời. Nếu tương lai cứ thế này thì sẽ còn tuyệt hơn nữa.
Nếu là bình thường, khi Hoắc Minh Vũ thấy người khác nhìn mình như vậy anh ta sẽ không chịu được mà bỏ đi.
Nhưng bây giờ thì khác, anh ấy phải nhanh chóng mua vé, và Từ Thanh Lam vẫn đang đứng đợi anh ấy.
“Xin lỗi, cô nhanh hơn được không am” “Ồ ồ” Nhân viên vội vàng trả lời, nhanh chóng lấy ra hai tấm vé đưa cho anh ta.
Hoắc Minh Vũ lấy ví từ trong túi quần ra, rút ra hai tờ tiền đặt lên bàn, anh chỉ kịp nói một câu rồi quay người rời đi ngay: “Không cần trả lại” Từ Thanh Lam nhìn mọi người ra ra vào vào trong công viên giải trí, trên khuôn mặt họ đều nở nụ cười tươi tắn khiến cô bất giác bật cười.
“Em cười gì vậy?” Từ xa, Hoắc Minh Vũ nhìn thấy Từ Thanh Lam đang cười, trong lòng bỗng muốn biết cô nhìn thấy cái gì mà cười vui vẻ như vậy.
Cô quay sang thấy Hoắc Minh Vũ đang cầm hai tấm vé vào công viên giải trí bước tới chỗ mình. Anh bước đi dưới ánh nắng mặt trời, cả người đều bị nắng chiếu vào.
“Không có gì, chỉ là em cảm thấy công viên giải trí có vẻ khá vui.” Đúng vậy, nó thực sự rất vui.
Nhưng thân phận cô lúc bấy giờ đang là một minh tinh nên có chút lảng tránh xuất hiện ở nơi này.
“Em thích là được!” Hoắc Minh Vũ bước đến gần Từ Thanh Lam rồi nắm tay cô đi vào công viên giải trí.
Đinh Thanh Uyển ngồi trong một chiếc ô tô cách hai người họ không xa đã quan sát toàn bộ cảnh này.
Những chuyện tồi tệ đều nói hết với cô ấy rồi, bây giờ nên nói cho cô ấy nghe những điều tốt đẹp! Hoắc Minh Vũ là người đầu tiên đưa Từ Thanh Lam đến vòng đu quay trong công viên giải trí này.
Nghe nói cặp đôi nào hôn nhau trên đỉnh đu quay này thì sẽ được ở bên nhau mãi mãi.
Vì vậy, những người đến chơi đu quay ở đây đều là những cặp đôi đang yêu, thỉnh thoảng mới có một hoặc hai người không phải là người yêu của nhau.
Cặp đôi phía trước đã lên đu quay rồi, tiếp theo đến cặp đôi Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh Lam.
Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh Lam ngồi cùng một bên trên đu quay.
Từ lúc Hoắc Minh Vũ đưa Từ Thanh Lam vào trong đu quay đến giờ, cô ấy rất trầm mặc, hầu như không nói gì.
“Em có biết tại sao anh lại đưa em đi chơi đu quay không?” Khi vòng đu quay nâng cao lên từng chút một, Hoắc Minh Vũ nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam hơi sửng sốt nhìn Hoắc Minh Vũ.
Trước đây cô ấy cũng đã vô tình nghe được truyền thuyết về vòng đu quay này, nhưng bây giờ họ cũng được tính là một cặp sao? “Tại sao?” Cô cũng muốn biết lí do tại sao.
“Bởi vì anh chỉ ngồi với người anh yêu” Hoắc Minh Vũ trả lời một cách điềm đạm, như thể nói rằng việc anh đi chơi đu quay với cô là chuyện bình thường.
Nói một cách khác chính là vì yêu cô, nên anh mới đưa cô đi chơi đu quay.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Từ Thanh Lam mím môi, mắt cô dưng dưng.
Đây có lẽ là lý do tại sao đến bây giờ cô vẫn thích anh.
Vì anh yêu cô, cô cũng yêu anh.
“Em biết không? Lần trước anh định đưa em đến đây là vì anh muốn cầu hôn em” Anh nói khẽ, rời ánh mắt khỏi cô và nhìn thẳng về phía trước.
Từ Thanh Lam rất sốc khi nghe anh nói vậy.
Lẽ nào là lần đó sao? Nhưng lần đó cô ấy đã không đến.
“Lúc đó em không biết là anh đưa em đến đây để cầu hôn. Em xin lỗi” Từ Thanh Lam cảm thấy bứt rứt cắn môi, lòng cô đau thắt lại.
Nếu có cơ hội được làm lại, cô ấy sẽ không đi dạo linh tỉnh nữa mà nhất định sẽ đến đây.
“Không sao đâu!” Thực sự là không có vấn đề gì, ít nhất lần này cô cũng đã không bỏ lỡ anh.
Ngay sau khi hai người nói điều này, vòng đu quay đã chậm chậm lên đến điểm cao nhất.
Hoắc Minh Vũ nghiêng đầu, anh thấy Từ Thanh Lam cũng đang nhìn mình.
Có lẽ bởi vì bị bắt gặp nên Từ Thanh Lam mặt đỏ bừng, cô định cúi đầu xấu hổ thì Hoắc Minh Vũ kéo cằm cô lại.
Từ Tử Kỳ không dám nhúc nhích, chỉ thấy khuôn mặt của Hoắc Minh Vũ đang từ từ tiến lại gần mình.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú từ từ tiến lại gần, Từ Thanh Lam vô thức nhắm mắt lại.
Có một cảm giác mềm mại trên môi, giống như kẹo ngọt vậy.
Khi kết thúc nụ hôn, Hoắc Minh Vũ đưa hai tay ra ôm lấy vai Từ Thanh Lam và nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Sau khi xuống đu quay, Hoắc Minh Vũ đưa Từ Thanh Lam đi chơi rất nhiều trò chơi khác, cho đến khi cảm thấy mệt hai người mới ngồi nghỉ ngơi.
“Vui không?” Hoắc Minh Vũ hỏi Từ Thanh Lam khi hai người họ đã chơi hơn mười mấy trò chơi.
“Hạnh phúc, đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của em trong hai năm qua, à không, phải là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em tính đến thời điểm ” này.
Từ Thanh Lam vừa nói, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ hẳn lên.
Gặp được anh là điều may mắn nhất đối với cô.
“Thật sao, chỉ cần em vui là được rồi” Ánh mắt Hoắc Minh Vũ Ánh nhìn cô đắm đuối, khiến Từ Thanh Lam có chút xấu hổ.
“Này, cậu nhìn người kia có phải Từ Thanh Lam không?” Không biết ai đã nói câu ấy vào lúc này.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Từ Thanh Lam có chút ngại ngùng.
Hoắc Minh Vũ nhìn trước nhìn sau một vòng, cuối cùng dán chặt mắt vào hai cô gái.
“Có phải cậu đang nói về kẻ đã thuê tội phạm giết người – Từ Thanh Lam?” Một cô gái khác nói, nhìn Từ Thanh Lam với vẻ không tin.
Từ Thanh Lam là người nổi đình nổi đám nhất lúc bấy giờ. Thêm nữa là vụ tai tiếng tình dục dai dẳng giữa cô và Hoắc Minh Vũ. Ở thành phố Giang Ninh này không ai là không biết đến cô, ai ai cũng biết scandal của cô.
Thậm chí, vụ thuê kẻ giết người của Từ Thanh Lam đã gây chấn động trong một thời gian dài.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Từ Thanh Lam bỗng trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi dưới, giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Hoắc Minh Vũ vô cùng tức giận, anh muốn đứng dậy đi đến chỗ cô gái kia.
Anh chưa kịp đứng lên, mới vừa nhấc mông ra khỏi ghế thì đã bị Từ Thanh Lam kéo lại.
Hoắc Minh Vũ quay lại nhìn Từ Thanh Lam, chỉ thấy cô nhìn anh lắc đầu.
Thấy Từ Thanh Lam như vậy, Hoắc Minh Vũ không đành lòng.
Đành phải ấm ức ngồi xuống.
“Không phải cô ta phải đi tù năm năm sao? Sao cô ta ra sớm vậy?” Một cô gái khác hỏi bạn mình.
“Tớ nghe người ta nói rằng cô ta được ra sớm vì cải tạo tốt.” “Không ngờ một người như cô ta lại có thể cải tạo tốt trong tù được, mà người ngồi bên cạnh cô ta đẹp trai quá đi!” Hai cô gái đang đứng bên đó nói chuyện phiếm với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Từ Thanh Lam.
Nghe họ nói vậy, khuôn mặt Từ Thanh Lam tái mét lại.
Hoắc Minh Vũ đều nhìn và nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện. Chẳng qua là vừa rồi Từ Thanh Lam đã ngăn anh ta lại, nếu không anh ta đã sớm đi tìm hai cô gái kia mắng cho một trận rồi.
Lẽ nào anh lại cho phép họ ở đó xì xào bàn tán lăng nhăng được.
“Đừng bận tâm đến những gì họ nói” Nhìn bộ dạng này của Từ Thanh Lam, Hoắc Minh Vũ cảm thấy như bị hàng ngàn cây kim đâm vào tim đau nhói.
“Em cũng không quan tâm mấy vì họ đang nói sự thật.” Đúng, đó là sự thật, vì đó là sự thật nên cô ấy có quyền gì để bác bỏ nó? “Haiz! Thôi bỏ đi! Chúng ta đi thôi! Đừng để loại người như vậy làm phí thời gian của chúng ta” Nói xong, cô gái hỏi lúc đầu dắt người bạn của mình đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Từ Thanh Lam vẫn không thể lấy lại tinh thần lúc nấy.
“Đừng nghĩ linh tỉnh nữa!” Hoắc Minh Vũ nhìn cô, kéo cô vào lòng an ủi.
Bởi vì cô đang có tâm trạng không tốt nên tâm trạng của anh cũng không thể tốt hơn.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả vị trí của Từ Thanh Lam trong lòng Hoắc Minh Vũ, thì chỉ có thể dùng từ “xương sườn”, lấy hai từ này để hình dung ra hai người họ.
Từ Thanh Lam là xương sườn của anh ấy, của một cơ thể yếu ớt.
Từ Thanh Lam không đáp lại lời của Hoắc Minh Vũ. Nhưng Hoắc Minh Vũ có thể cảm giác được chỗ áo trên ngực bị nước mắt của cô làm ướt.
Không biết bao lâu sau Từ Thanh Lam mới có thể ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Hoắc Minh Vũ. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của co.
“Tâm trạng em đã ổn hơn chưa?” Anh lo lắng hỏi cô.
Có lẽ vì khóc mà mắt Từ Thanh Lam hơi sưng và mũi cũng đỏ ửng.
“À, tốt hơn nhiều rồi!” Con người đôi khi là như vậy, tâm tư của họ sẽ thay đổi rất nhiều sau khi được giải tỏa.
“Anh đưa em đến một nơi.” Thật ra Hoắc Minh Vũ muốn đưa cô đi từ lâu rồi, nếu không phải vì hai cô gái kia khiến Từ Thanh Lam khóc rất lâu thì có lẽ bây giờ họ đã đến nơi rồi.
“Vâng!” Từ Thanh Lam khẽ gật đầu, coi như đã đồng ý.
Trong công viên giải trí có một hồ ước nguyện, nghe nói rất hiệu nghiệm.
Hoắc Minh Vũ muốn đưa Từ Thanh Lam đến đó, có lẽ điều này sẽ khiến cô ấy vui.
Hồ ước nguyện nằm cạnh hòn non bộ, trong đó có vài con cá chép koi.
Có lẽ là do rất nhiều người đến đây để thực hiện điều ước nên trong hồ toàn những đồng xu sáng lấp lánh.
Vừa mới đến đây, Từ Thanh Lam đã bị hồ ước nguyện thu hút.
Trong hồ ước nguyện chứa đầy tiền xu, nhưng ở giữa hồ có một cái bình nhỏ.
Người ta nói rằng ném một đồng xu vào trong hồ có thể thực hiện được một điều ước, nhưng nếu ném được vào trong chiếc bình thì điều ước sẽ trở thành sự thật ngay tức khắc.
“Em muốn ước gì không?” Không biết Hoắc Minh Vũ lấy từ đâu ra một đồng xu, sau đó cười nói với Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ gật đầu.
“Anh sẽ giúp em tung một đồng xu, và nhiệm vụ của em là ước” Từ Thanh Lam chưa kịp từ chối thì Hoắc Minh Vũ đã cầm lấy đồng xu và nhắm vào chỗ giữa hồ ước nguyện.
Từ Thanh Lam nhìn Hoắc Thiên Kình, không khỏi lo lắng không biết đồng xu có thể đến trúng đích ngắm hay không.
Anh nhắm hờ mắt, nhắm vào cái chai nhỏ và ném đồng xu trên tay vào.
Chỉ nghe thấy một tiếng “keng”, đồng xu đã rơi trúng vào trong cái bình.
Không phải là rất khó để ném vào.
sao? Tại sao vừa mới lần đầu anh ta đã ném trúng vào? Từ Thanh Lam không khỏi tò mò, nhưng cô nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ và giơ ngón tay cái lên.
Hoắc Minh Vũ cười đắc ý: “Tiểu thiên sứ điều ước, nhưng tôi không phải người ước” Nói xong, anh ta lùi lại và nhường vị trí đó cho Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam hào hứng bước đến chỗ Hoắc Minh Vũ vừa đứng, chắp tay và nhắm mắt lại.
Cô hy vọng những người mà cô yêu thương có thể hạnh phúc mỗi ngày.
Một lúc lâu sau Từ Thanh Lam mới mở mắt ra. Vừa mở mắt ra, Từ Thanh Lam đã bị Hoắc Minh Vũ làm cho sửng sốt.
“Em ước gì vậy?” Anh ta tò mò về điều ước của cô, vì vậy anh nóng lòng hỏi cô.
Từ Thanh Lam chỉ cười, lè lưỡi nhìn anh một cách tinh nghịch: “Em không thể nói cho anh biết được” Hoắc Minh Vũ nghe vậy liền nói với Từ Thanh Lam: “Keo kiệt!” Anh ta lại bước đến hồ ước nguyện một lần nữa. Sau đó Hoắc Minh Vũ lấy từ trong túi ra một đồng xu, rất dễ dàng, một đồng xu nữa lại được ném vào cái bình nhỏ.
“Điều ước của tôi là tất cả những điều mà cô gái vừa ước ban nấy sẽ trở thành hiện thực.”