Mục lục
phế – Diệp Tĩnh Gia (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: S-Oc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Đưa anh về nhà

 

“A lô, bây giờ anh đang ở đâu? Mau nói cho em biết, đừng có làm loạn nữa được không?”

Bên kia im lặng một lúc, đột nhiên bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ.

“Ngại quá, cô ơi, anh này ngủ ở quán chúng tôi luôn rồi, tôi là nhân viên phục vụ ở đây tôi mở di động anh ấy ra thấy người liên hệ gần nhất là cô nên mong cô mau tới đây đưa anh ấy đi đi”

Diệp Thiến Nhi thở dài một hơi, Tư Tuấn không có việc gì là tốt rồi, Sau khi hỏi vị trí cụ thể của quán bar, Diệp Thiến Nhi vội vàng chạy tới Diệp Thiến Nhi chạy qua hành lang, đi tới gian phòng ở cuối, được nhân viên phục vụ chỉ chỗ cho, Diệp Thiến Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Thiến Nhi bàng hoàng!

Tư Tuấn nằm sõng soài, bất tỉnh nhân sự trên sô pha, trên bàn, dưới thảm vô số vỏ chai rượu vứt ngổn ngang. Trên bàn còn có mấy chục chai rượu chưa mở nắp, đặt im lìm ở đó giống như đang chờ người kia thức giấc uống một hơi cạn sạch.

“Tư Tuấn!”

Diệp Thiến Nhi vội vàng chạy tới, đỡ Tư Tuấn đang nằm trên sô pha dậy.

“Anh làm sao vậy? Sao lại uống say như vậy!”

Lúc này Tư Tuấn mới dần tỉnh táo lại, anh mở to hai mắt, còn tưởng bản thân mình đang nằm mơ, không ngờ lại thấy Diệp Thiến Nhi đang xuất hiện trước mắt anh.

“Em đến rồi đấy à, có thể gặp em thật tốt quá”

Diệp Thiến Nhi kéo hai tay anh lên, trong lòng vừa đau xót lại vừa tức giận.

“Sao anh lại tự làm tổn thương chính mình vậy, sao lại uống nhiều rượu như thế chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh có biết rượu có hại cho sức khỏe nhiều thế nào không! Anh có biết là đợi mãi không thấy anh về khiến em lo  lắng thế nào không!

Tư Tuấn thấy Diệp Thiến Nhỉ tức giận như vậy, anh uể oải ngồi dậy, cười xòa như một đứa trẻ con.

“Chỉ cần anh biết là trong lòng em có anh, thế là đủ rồi. Hiện giờ anh vẫn chưa thể cho em một cuộc sống ổn định, anh thật sự rất xin lỗi em. Diệp Thiến Nhi, em đợi anh một thời gian nữa có được không? Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc sau đó cho em một cuộc sống ổn định, em nhất định phải tin tưởng anh”

Vì tác dụng của rượu, Tư Tuấn cũng không biết bản thân anh đang nói cái gì thế nhưng từng câu từng chữ anh nói ra đều là lời nói thật lòng Ánh mắt anh chân thành nhìn người con gái trước mặt, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô ta, đây là người phụ nữ anh trân trọng suốt cả đời này, là người con gái mà anh yêu thương.

Diệp Thiến Nhi nghe anh nói xong, tay chân có chút luống cuống, sự tức giận hoàn toàn trôi tuột đi.

“Được rồi, anh đã say thành cái dạng này rồi, chúng ta mau về nhà thôi”

Trong lòng Diệp Thiến Nhi cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng Tư Tuấn vì say nên mới nói mấy lời này, có điều đây đều là những lời nói tự đáy lòng của anh. Diệp Thiến Nhi không sợ phải chờ đợi, cô chỉ sợ người mà cô ta đang đợi không chờ cô ta.

“Không cần đâu, anh còn muốn uống rượu”

Tư Tuấn kiên quyết từ chối.

Diệp Thiến Nhi sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó lại nâng Tư Tuấn lên một lần nữa, muốn đưa anh về nhà!

“Em muốn đưa anh đi đâu, anh còn muốn uống rượu nữa!” Tư Tuấn cứ liên tục nói muốn uống rượu, vì anh nhất quyết không chịu rời đi nên Diệp Thiến Nhi đành phải nói dối anh: “Chúng ta đổi chỗ khác sau đó tiếp tục uống rượu có được không?” Lần này Tư Tuấn không làm loạn nữa, anh ngoan ngoãn nghe lời Diệp Thiến Nhi nói vài vậy Diệp Thiến Nhi nhanh chóng đưa anh về nhà.

Đưa Tư Tuấn về nhà quả thật khiến Diệp hiến Nhi mệt muốn chết, chẳng qua suốt dọc đường Tư Tuấn luôn miệng gọi tên Diệp Thiến Nhi khiến cho cô ta cảm thấy hạnh phúc mà quên đi mệt mỏi, điều này cho thấy dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào Tư Tuấn cũng nhớ tới Diệp Thiến Nhi Nghĩ tới đây, Diệp Thiến Nhi lại thấy cảm động, không biết từ khi nào cô ta lại trở thành một người dễ bị cảm xúc chi phối như vậy, chỉ vì một việc nhỏ, cũng có thể dễ dàng xúc động, khiến cho lòng rối loạn.

“Diệp Thiến Nhi, Diệp Thiến Nhi!”

Về tới nhà, Diệp Thiến Nhi vẫn không ngừng kêu tên Diệp Thiến Nhi, cứ như thể cô †a sẽ rời khỏi anh vậy!

Diệp Thiến Nhi đi tới đỡ Tư Tuấn đậy, muốn đưa anh về phòng, ngủ phòng khách không tốt, còn dễ bị cảm mạo!

Mới vừa đi đến cửa phòng, Tư Tuấn lại lên tiếng: “Nước, nước!”

“Cái gì cơ?”

Diệp Thiến Nhi không nghe rõ lời Tư Tuấn nói cho nên lớn tiếng hỏi lại, Tư Tuấn lặp lại câu nói: “Nước, Nước!”

Lần này Diệp Thiến Nhi đã nghe rõ ràng, hóa ra là Tư Tuấn muốn uống nước, Diệp Thiến Nhi lại đỡ anh tới sô pha: “Anh ngồi yên đây đừng nhúc nhích, em đi rót nước cho anh!”

Nói rồi, Diệp Thiến Nhi định đi rót nước cho Tư Tuấn thế nhưng anh lại bắt lấy tay cô ta nói: “Diệp Thiến Nhi, em đừng đi, em đừng rời khỏi anh có được không?”

Diệp Thiến Nhi nhìn dáng vẻ Tư Tuấn, không nhịn nổi mà bật cười, thầm nói trong lòng một câu: “Em sẽ không rời khỏi anh, cho dù anh xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh!”

Đương nhiên Diệp Thiến Nhi không nói thành lời mà chỉ âm thầm nói trong lòng cho chính mình nghe thôi!

“Ngoan, đừng làm loạn nữa, để em đi rót nước!”

Nói rồi Diệp Thiến Nhi nhẹ nhàng gạt tay Tư Tuấn ra, tới phòng bếp rót cho anh một cố nước nhưng khi Diệp Thiến Nhi quay trở lại, Tư Tuấn đã ngủ gục trên bàn rồi!

Thấy Tư Tuấn như vậy, Diệp Thiến Nhi có chút đau lòng, từ trước tới nay Diệp Thiến Nhi chưa từng thấy Tư Tuấn uống say như vậy!

Diệp Thiến Nhi biết gần đây cuộc sống của Tư Tuấn rất mệt mỏi, đa phần đều là do cô ta, nếu như không phải do cô ta, có lẽ Tư Tuấn cũng không phải phiền lòng như vậy!

Diệp Thiến Nhi đỡ Tư Tuấn dậy, muốn đưa anh vào trong phòng, nhưng Tư Tuấn có vẻ ngủ rất ngon, cả người đè lên Diệp Thiến Nhi, khiến cô ta có chút khó thở!

Diệp Thiến Nhi chậm rãi di chuyển tới phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt Tư Tuấn nằm lên giường, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng.

Những cử chỉ dịu dàng, ân cần này chỉ dành riêng cho Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi cởi giày giúp anh, vốn dĩ cô ta định cứ để anh ngủ như vậy.

Thế nhưng nếu cứ để thế, chắc hẳn sẽ rất khó chịu, cho nên cô ta quyết định làm người tốt đến cùng, giúp Tư Tuấn thay quần áo luôn.

Diệp Thiến Nhi dùng một chiếc khăn ướt giúp Tư Tuấn lau qua mặt, động tác của cô ta vô cùng nhẹ nhàng vì sợ làm anh thức giấc, Diệp Thiến Nhi nhìn Tư Tuấn ngủ say trước mắt mình, trong lòng không biết là đang lo lắng hay là đang vui mừng nữa.

Dù sao đi nữa, tâm trạng bây giờ của Diệp Thiến Nhi cũng khó có thể diễn tả thành lời được, cô ta thật sự lo lắng cho Tư Tuấn, chỉ mong có chuyện gì Tư Tuấn cũng có thể nói với cô ta chứ đừng như hôm nay.

Diệp Thiến Nhi vẫn chăm chú nhìn Tư Tuấn, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, không biết nếu sau này anh lại tiếp tục như vậy thì phải làm thế nào.

Sau khi chăm sóc Tư Tuấn cẩn thận, Diệp Thiến Nhi định rời đi nhưng lại sợ khi anh tỉnh sẽ thấy khó chịu.

Vì vậy, cô ta quyết định ở đây chờ Tư Tuấn, để anh ngủ say rồi mới rời đi.

“Tư Tuấn, Tư Tuấn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, anh có biết không, bây giờ em thật sự rất lo lắng cho anh!”

“Tư Tuấn, em biết không, mẹ anh còn muốn dùng tiền để uy hiếp em, khiến em rời khỏi anh, em sẽ không bao giờ đồng ý đâu!

Em đâu có thèm mấy đồng tiền dơ bẩn đó”

“Còn nữa, vợ sắp cưới của anh cũng tới tìm em, tuy rằng người ưu tú như anh có nhiều cô gái để ý cũng không có gì là lạ nhưng em vẫn không muốn cô gái nào tơ tưởng đến anh, em muốn anh chỉ là của riêng mình em”

Diệp Thiến Nhi đứng ở bên mép giường, nói không ngừng với Tư Tuấn đang ngủ mê man trên giường.

Tuy rằng Diệp Thiến Nhi nói nhiều như vậy nhưng chắc chẵn Tư Tuấn không thể nào nghe thấy được bởi vì anh đang ngủ rất say.

Thật ra, Tư Tuấn cũng có rất nhiều phiên não nếu không anh sẽ không say đến nỗi này.

Trong lòng Diệp Thiến Nhi càng thêm khổ.

Sở, cô ta hận chính mình không thể làm gì để san sẻ gánh nặng với Tư Tuấn!

Lúc này đã khoảng hơn mười giờ, Diệp Thiến Nhi rời khỏi phòng, cô ta đi tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Tuy rằng bọn họ đang ở bên nhau nhưng cùng nhau qua đêm ở một phòng cũng không tiện lắm, Diệp Thiến Nhi nghĩ vậy nên vẫn là tới phòng bên cạnh thì tốt hơn.

Đợi tới sáng mai, sau khi Tư Tuấn tỉnh lại, cô ta sẽ lại tới xem anh thế nào!

Nghĩ rồi, Diệp Thiến Nhi đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Tư Tuấn vẫn đang mê man ngủ, cô ta chậm rãi nói một câu: “Tư  Tuấn, chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp nhé!”

Nói rồi, Diệp Thiến Nhi cầm quần áo đứng dậy rời đi, mỗi một động tác của cô ta đều vô cùng nhẹ nhàng để không làm Tư Tuấn tỉnh giấc!

Sau khi ra khỏi cửa phòng, Diệp Thiến Nhi thở phào một hơi, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.

Trong khoảnh khắc Diệp Thiến Nhi đóng cửa lại, khóe môi Tư Tuấn khẽ cong lên một nụ cười mê người.

Trong giấc mơ…

Tư Tuấn mơ thấy mình và Diệp Thiến Nhi nằm trên một cái giường, hai người ôm nhau thật chặt, giống như trên thế gian này chỉ có hai người họ vậy.

Diệp Thiến Nhi bước vào phòng bên cạnh, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô ta không kịp chống đỡ nổi.

Diệp Thiến Nhi nhanh chóng tầm rửa qua loa một chút, nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, sau một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng được lên giường năm.

Diệp Thiến Nhi nghĩ sáng ngày hôm sau cô ta phải dậy thật sớm tới phòng Tư Tuấn, sau khi tỉnh dậy chắc hẳn anh sẽ rất khó chịu, vậy nên Diệp Thiến Nhi rất lo lắng, phải tới sớm để chăm sóc anh mới được.

Rất nhanh sau đó, Diệp Thiến Nhi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vì quá lo lắng cho Tư Tuấn mà cô ta ngủ không được ngon giấc.

Sáng hôm sau Diệp Thiến Nhi dậy rất sớm, cô ta nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, cũng khá sớm nhưng hiện giờ cô ta không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Nếu như là trước đây, giờ này hẳn là Diệp Thiến Nhi còn đang ngủ rất say, nhưng bây giờ nghĩ tới Tư Tuấn còn đang ở phòng bên cạnh, Diệp Thiến Nhi không cách nào ngủ tiếp được, Diệp Thiến Nhi lăn lộn vài cái rồi đứng dậy rời khỏi giường.

Diệp Thiến Nhi lại lo lắng lát nữa Tư Tuấn dậy sẽ đói bụng nên cô ta quyết định xuống lâu mua bữa sáng cho Tư Tuấn.

Diệp Thiến Nhi nhanh chóng rửa mặt sau đó mặc lại bộ quần áo hôm qua lúc ra ngoài tìm Tư Tuấn.

Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Thiến Nhi còn nhìn thoáng qua Tư Tuấn, thấy anh đang ngủ say, Diệp Thiến Nhi cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Đã xui xẻo thì làm việc gì cũng xui xẻo, câu nói này quả nhiên đúng với thực tế, nếu không phải như vậy, sao vừa sáng sớm ngày ra Diệp Thiến Nhi đã gặp phải phóng viên!

Diệp Thiến Nhi không thể nào ngờ hôm nay lại có nhiều phóng viên vây xung quanh nhà mình như vậy, nếu không phải vì đây là chung cư cao cấp, chỉ những người có tiền mới có thể ở, phải có thẻ chung cư mới có thể ra vào thì nói không chừng những người đó đã trực tiếp leo rào vào ngồi xổm trước nhà cô ta rồi Lúc Diệp Thiến Nhi ra khỏi nhà cũng không quá để ý, vừa bước khỏi cửa cô ta đã bị một đám phóng viên vây quanh, nói thế nào cũng không để cho cô ta rời đi.

Cả một đám người vây quanh Diệp Thiến Nhị, Diệp Thiến Nhi đương nhiên không hiếu vừa mới sáng ngày ra đã có chuyện gì mà bị nhiều phóng viên vây xung quanh như vậy.

“Mấy người muốn làm gì?”

Diệp Thiến Nhi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn đám phóng viên trước mắt, cô †a có chút hoảng loạn, từ trước tới giờ cô ta chưa bao giờ phải một mình đối mặt với tình huống như vậy!

“Xin hỏi vì lý do gì mà cô lại làm người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK