Mục lục
phế – Diệp Tĩnh Gia (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: S-Oc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191: Sự thay đổi của Hoắc Minh Dương

 

“Lỗi của em nên phạt anh cũng đã phạt rôi, em biết anh yêu em, em cũng yêu anh, tại sao chúng ta cứ phải thế này chứ.” Cô khăng khăng không đồng ý chia tay với người đó, ngoài Hoắc Minh Vũ ra thì cô không có ai cả.

“Cô cảm thấy vậy vẫn chưa kết thúc được à?” “Đừng đùa nữa, không ai trong chúng ta có thể quay trở lại nữa” Anh ta nói như đang trút giận vậy, Hoắc  Minh Vũ quay người bỏ đi, không có một tí gì lưu luyến cả, chỉ để lại gương mặt đầy nước mắt của Từ Thanh Lam.

Sau khi Hoắc Minh Vũ rời khỏi, trong lòng anh ta cũng có nhiều cảm xúc đan xen, không biết nói thế nào để an ủi Từ Thanh Lam, chỉ cảm thấy bây giờ cho dù bản thân làm gì cũng không thể khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ.

Suy cho cùng đều là anh ta làm không tới, nghĩ quá nhiêu nhưng làm lại quá Ít.

Anh không kịp thời nhận ra sự khác thường của Từ Thanh Lam, và khi không nhận ra cũng đã kịp dừng lại, mới cho Từ Thanh Lam cơ hội này.

“Sao thế?” Thấy Hoắc Minh Vũ từ ngoài đi vào, trông có vẻ lòng nhiều tâm tư, Diệp Tĩnh Gia hỏi.

Hoắc Minh Dương biết tính cách của Diệp Tĩnh Gia, “không sao, cô không cần nghĩ nhiều, tôi không đi đâu cả.” Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia bỗng chốc yên tâm hơn, nếu Hoắc Minh Dương đã nói như vậy, cô càng không có lý do để anh đi.

“Anh, anh có cần đi khám bác sĩ không, hay là chỗ nào không khỏe mau chóng đi chữa mới được đấy” Lời nói của Hoắc Minh Vũ vô tình nói Hoắc Minh Dương đã đổi tính, trước đây anh ta đâu có như thế.

“Anh không cần khách sáo như thế, đẹp thì nói là đẹp, không đẹp tôi cũng không miễn cưỡng anh” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì không chú ý đến Hoắc Minh Dương nữa, cô cũng không biết cô nên làm thế nào mới khiến Hoắc Minh Dương thay đổi, bây giờ mọi chuyện đều không giống như trong tưởng tượng.

“Em về trước đây” Hoắc Minh Vũ đi trước, trong phòng chỉ còn hai người Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương, phòng trên du thuyền không có nhiều, nên khi Hoắc Minh Dương đến cũng chỉ có một phòng, Diệp Tĩnh Gia không thể không ở cùng một phòng với Hoắc Minh Dương.

Chiếc du thuyền này hình như không có ý định dừng, Hoắc minh Dương cũng có tầm nhìn xa mang cho Diệp Tĩnh Gia bộ đồ tắm thay đổi mà cô hoàn toàn không ngờ tới.

Diệp Tĩnh Gia không biết chiếc du thuyền này sẽ đi đâu, cũng không biết làm gì có du thuyền nào đi lâu như vậy.

Đó là lý do mà du thuyền tham quan chỉ có thể chạy về đêm, nhưng bây giờ sao lại không dừng nữa, cô hỏi Hoắc Minh Dương thì anh tỏ vẻ bí mật không chịu nói.

Xung quanh thuyền toàn treo đèn trời nhiều màu sắc, cứ đến tối thì cảnh sắc vô cùng đẹp, rất nhiều người tranh nhau ra ngắm, Hoắc Minh Dương hiếm khi có hứng thú dẫn Diệp Tĩnh Gia ra ngoài ngắm cảnh.

Cô thấy buồn vì cách tiếp đón ở đây, không có một chiếc tỉ vi, “Diệp Tĩnh Gia, cô có cảm thấy hình như có gì khác khác không?” Qua lời nhắc nhở của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia cũng thấy có gì đó khác khác. “Ở đây nhiều người như vậy, anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Vấn đề mà cô và anh quan tâm không giống nhau, anh cười và nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp vài người” Người đức cao vọng trọng ở đây rất nhiều, nhưng Hoắc Minh Dương dẫn Diệp Tĩnh Gia đi gặp một người xem tướng số.

Theo như ông ta nói thì quẻ của ông ta rất đúng, nhưng Diệp Tĩnh Gia lại không có hứng thú, không biết từ khi nào mà Hoặc Minh Dương lại mê tín như vậy.

“Đi thôi, tôi không muốn xem” Diệp Tĩnh Gia từ chối đủ kiểu nhưng Hoäc Minh Dương lại không dân cô đi.

Đi đến mạn thuyền, trên thành thuyền treo toàn là chìa khóa đồng tâm. “Nó có nghĩa là gì?” Cô nhìn thấy chúng rất đẹp.

“Nghe nói người treo khóa đồng tâm ở đây đều có thể sống bên nhau trọn đời, nhưng trên thực tế thì..” Người treo khóa ở đây đều đã mỗi người mỗi ngã rồi.

Diệp Tĩnh Gia thấy rất thú vị, cầm lên một chiếc khóa đồng tâm nhỏ, muốn viết tên mình lên nhưng lại do dự, nhưng cuối cùng cái đầu cô khiến cô viết tên Hoäc Minh Dương Và Tô Thanh Anh, sau đó treo lên nhanh như một tia chớp rồi ném chìa khóa xuống biển.

“Cô muốn tôi và cô ấy mãi mãi bên nhau ư?” Hoắc Minh Sakurag nhìn Diệp Tĩnh Gia một cách đây phân nộ, suy cho cùng Diệp Tĩnh Gia có yêu anh không anh cũng nhìn ra rồi, nếu yêu sao cô lại làm như thế. Nếu không yêu, anh quấy rây như vậy thì có ích gì? “Tôi…đó chẳng phải là mong ước của anh sao?” Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh Hoäc Minh Dương một năm rồi, cho nên cô biết phút giây nào anh cũng nhớ Tô Thanh Anh.

Bây giờ muốn giúp anh treo khóa lên, trong lòng anh sẽ rất vui, ai mà biết anh ngược lại lại không vui vẻ gì.

“Diệp Tĩnh Gia, có phải não cô có vấn đề không, bị con lừa đá mất rồi sao?” Lời này là từ miệng Hoäc Minh Dương nói ra, như vi phạm lỗi lớn làm Diệp Tĩnh Gia bật cười.

Thấy cô tự nhiên cười lên, anh nhớ thời gian trước đây cho dù anh có làm gì cũng không thể khiến Diệp Tĩnh Gia cười, nhưng bây giờ tự dưng cô cười lên, làm Hoäc Minh Dương không lí giải nổi.

“Được rồi, anh đừng cứ khó chịu như thế nữa, vui vẻ lên chút, đời còn dài mà” Diệp Tĩnh Gia nói xong, càng cười nhiều hơn, säc mặt Hoäc Minh Dương tối sâm lại, mau chóng đưa Diệp Tĩnh Gia đi, ánh mắt của người khác nhìn Diệp Tĩnh Gia, làm anh rơi hết cả liêm sỉ.

Ra cửa lại lượn một vòng, rồi lại đi đến sàn nhảy, chiếc du thuyền này rất †o, như muốn cái gì cũng có, Hoäc Minh Dương đưa cô đi dạo một vòng thì thấy đúng là như vậy, không biết ai đã đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, bởi vì có thai, nên Diệp Tĩnh Gia không thể uống, rồi để rượu sang một bên, thì lại nhìn thấy Hoäc Minh Dương đi lại “Tôi muốn uống nước” Nói xong thì để rượu sang bên cạnh, cô thật sự không muốn uống rượu.

Bây giờ mang thai rồi, cô không thể uống rượu, vì sợ là ảnh hưởng đến con, người đàn ông này là bố của con cô, vốn dĩ cô có suy nghĩ bỏ đứa bé đi, nhưng bồng nhiên lại mơ hồ rồi thôi.

Cô thậm chí còn ảo tưởng, nếu sau khi Hoäc Minh Dương biết được sự tôn tại của đứa bé này, chắc sẽ không vì đứa bé mà làm một người bố tốt đấy chứ.

Lại nghĩ đến Tô Thanh Anh, sự phấn khích của cô chỉ trong chốc lát đã biến mất, căn bản cô không có cách nào để thay đổi suy nghĩ của Hoäc Minh Dương.

Cũng không có cách nào khiến bản thân đi đến tim của người đàn ông này.

“Chúng ta cũng lên nhảy đi” Hoäc Minh Dương vừa nói xong thì năm lấy Diệp Tĩnh Gia bước lên sàn nhảy, trên con đường đó có rất nhiều người muốn làm quen với Hoäc Minh Dương nhưng anh ta không hề để ý đến, chỉ nhìn lên sàn, dân cô lên nhảy.

Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối, nhưng Hoặc Minh Dương năm rất chặt, đành phải đi lên. “Tôi nhảy không đẹp lãm” “Cứ nhảy theo tôi là được” Hoäc Minh Dương còn nghĩ cũng thật trùng hợp, khi hai người vừa tiến đến, thì va vào nhau.

Nhìn thấy nam nữ trong sàn nhảy, Hoäc Minh Dương cười hả hề, cứ cảm thấy có gì đó xông ra ngoài.

“Sao thế?” Anh nói xong thì nhìn Diệp Tĩnh Gia, cô vần rất nghiêm túc đoan trang.

“Hoäc Minh Vũ đang ở kia nhìn chúng ta” Diệp Tĩnh Gia nói xong, Hoäc Minh Dương nhìn theo ánh mắt của Diệp Tĩnh Gia thì thấy Hoäc Minh Vũ đang ngồi bên kia uống rượu, và có một cô gái ngồi trên đùi anh ta.

Không quan tâm anh ta, coi như không có sự tồn tại của Hoäc Minh Vũ, Hoặc Minh Dương vân tiếp tục nhảy với Diệp Tĩnh Gia, cảm thấy tối nay Hoäc Minh Dương hơi khác, có lẽ là ở đây không được thoải mái như trước đây.

“Sao vậy? Gô đang nghĩ gì thế?” “Tôi đang nghĩ anh rất khác” Cô biết bây giờ có nói gì cũng không thể khiến Hoäc Minh Dương thay đổi cách đối xử với cô, nhưng nói thế nào đi nữa thì bây giờ vân tốt, so với trước đây không biết tranh bao nhiêu lần, đến cô cũng không nhận ra.

Trước đây khi cô và Hoäc Minh Dương ở bên nhau so với bây giờ khác rất nhiều.

“Vậy cô thích thế nào?” Nói xong ngay cả Hoäc Minh Dương cũng ngẩn ra, cảm thấy hình như có thứ gì đó trong chớp mät đã vỡ vụn rồi.

“Anh đừng nói nữa, để tôi suy nghĩ chút” Nhảy được một lúc thì Diệp Tĩnh Gia đã thấm mệt, cô ngồi sang một bên uống nước, ngồi nghỉ ngay bên cạnh Hoäc Minh Vũ, “Sao? Gạo nấu thành cơm rồi?” Hoặc Minh Vũ không hề phản đối, hình như xem ra gặp phải chuyện gì không hay rồi.

“Có chuyện gì, cậu cứ nói đi, cứ dồn nén như thế sẽ sinh bệnh đây” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoäc Minh Vũ, trong môi câu nói đều có lo lắng. “Các cô đi trước đi, cậu ấy không khỏe các người không thấy sao?” Diệp Tĩnh Gia nói xong liền đuổi những người vừa rồi ở cạnh Hoäc Minh Vũ đi.

“Chị quản nhiều thế làm gì” Sau khi những người đó đi, Hoäc Minh Vũ nói một câu, làm Diệp Tĩnh Gia giật mình.

“Minh Vũ, cậu đừng có mà không biết tốt xấu”Hoäc Minh Dương trừng mắt nhìn Hoäc Minh Vũ, anh ta cũng hiểu ý của anh mình, nhưng sự bất an trong lòng đã lấn át sự phiền muộn vừa rồi.

Diệp Tĩnh Gia cảm thấy sự quan tâm của mình là dư thừa. “Chúng ta đi chô khác đi” Cô có hơi do dự, cứ coi như cô và Hoặc Minh Dương đổi một chö khác sẽ tốt hơn.

“Ừm, có chuyện gì thì nói với tôi” Hoặc Minh Vũ nhẹ nhàng với Diệp Tĩnh Gia, khiến cô có chút cảm động.

Nếu đã vậy thì hãy tận hưởng một lân.

Hoäc Minh Dương lại dân Diệp Tĩnh Gia đi dạo một vòng nữa, vừa đi đến cửa, đã có người lại xin số của Hoặc minh Dương.

Vân là một cô gái xinh đẹp.

Cô gái này mặc một váy voan mỏng màu tím gợi cảm, lại có một gương mặt sắc xảo như hoa sen đua sắc, cô cảm thấy bản thân so với người †a thật sự già đi rất nhiều. “Các người có muốn tự nhiên nói chuyện không?” Cô cứ cảm thấy làm lỡ hôn nhân của người khác thì không hay lãm, nên cô mới hỏi Hoäc Minh Dương như thế.

“Không cần đâu, đây là vợ của tôi, cô có gì cứ tìm vợ tôi là được rồi, dù sao chuyện con gái với nhau tôi không hiểu lắm” Hoäc Minh Sakurag nhiên đẩy Diệp Tĩnh Gia lên trước, làm Diệp Tĩnh Gia ngơ một hồi, đây là cố tình làm cô trở thành người xấu.

“Chuyện gì tôi cũng không biết, người ta cũng không phải tìm tôi” Diệp Tĩnh Gia ngại ngùng cười lên, cứ cảm thấy bản thân bị Hoäc Minh Dương chơi một vố.

Cô gái đó biết mình vô duyên, liền cười với Diệp Tĩnh Gia: “Hôm khác em mời chị uống trà nhé” Diệp Tĩnh Gia không có hứng thú với chuyện này, cô biết thế nhưng đã vỏ duyên làm cái bóng đèn nhờ vào hào quang của Hoäc Minh Dương. “ Không cần đâu, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK