Mục lục
phế – Diệp Tĩnh Gia (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: S-Oc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Cô ta lại theo đến đây làm gì

 

“Anh nên đánh thức em dậy.” Cô quả thực chẳng làm được việc gì tốt, lại để mình một lần nữa lâm vào tình huống xấu hổ.

“Em tuyệt đối lần sau sẽ không tin anh nữa” Nếu không phải vì quá tin tưởng Hoắc Minh Dương, cô vốn dĩ sẽ không ngủ như chết, bây giờ cô không biết nên làm sao.

“Em muốn xem qua, ngày mai đến đó cũng không thể một câu không nói” Cô cúi đầu nhìn tập tài liệu, trong lòng tính toán, đây là nội dung gì cô đều biết.

“Yên tâm, tất cả đã có anh đây, em muốn ăn gì anh đi gọi người chuẩn bị cho em” Hoắc Minh Dương chỉ lo lắng cho sức khỏe của Hà Vân Phi, nhưng Hà Vân Phi thì chỉ lo lắng đến vụ kiện của cô, mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần cuối cùng cô thắng được vụ kiện này thì tất cả những gì đã qua đều không quan trọng nữa.

Cô ngọ ngoạy ngồi dậy, phải đích thân mình xem tài liệu mới được.

“Em ngoan một chút đi, không cần tiếp tục nóng nảy, nếu như xảy ra chuyện gì anh sẽ lo lắng chết mất” Hoắc Minh Dương không để cho cô tiếp tục công việc, lấy tay giữ cô xuống giường, anh ôm cô vào ngực khiến cô không thể cử động được.

“Là ai đã tìm cho em công việc này, đã nhận rồi thì không có lí do gì không chăm chỉ làm việc, anh đừng làm loạn nữa, em vẫn còn chuyện phải làm, anh ít nhiều gì cũng cần suy nghĩ đến cảm xúc của em một chút chứ” Cô thật sự rất mệt, bất luận là vì nguyên nhân gì, bảy mươi hai lạy cũng lạy rồi, không thể để sai trong lần cuối cùng này.

“Được, anh hối hận rồi, nếu như biết sẽ mệt như vậy có đánh chết anh cũng không để em làm” Anh thật sự đau lòng vì Hà Vân Phi đến chết mất, không muốn cô phải chịu khổ một xíu nào.

“Bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, ngoan nào, đi kêu người nấu cho em chút cháo, em đói rồi” Tìm chút chuyện để làm phân tâm Hoắc Minh Dương, cô vẫn muốn nắm chắc được công việc, tư thế hiện tại thật sự là rất khó chịu.

“Được, anh không nói nữa, em tự mình thấy làm sao vui vẻ thì làm” Anh đứng dậy bảo người đi làm cho Hà Vân Phi chút cháo, chỉ có thể cam chịu, bây giờ cho dù Hà Vân Phi nói gì anh cũng không tìm ra được phản bác.

Hoắc phu nhân lại gọi điện đến, mấy ngày nay bà vẫn luôn lo lắng khi nào thì anh ta mới trở về.

“Mẹ, mẹ lại có chuyện gì vậy.” Giọng nói của anh tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn, Hà Vân Phi còn không xử lý được thì huống chỉ là mẹ anh.

“Con khi nào mới trở về vậy, con không biết trong nhà đã xảy ra chuyện rồi, Tô Thanh Anh bây giờ không tìm thấy nữa rồi” Bà cũng là quá sốt ruột, thật sự không còn cách nào khác nên mới gọi điện cho Hoắc Minh Dương.

Nếu như Hoắc Minh Dương hiểu chuyện một chút thì Tô Thanh Anh sẽ không xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi.

“Cô ấy có thể đi đâu được, sẽ không tự tử chứ” Nghĩ đến lịch sử đen tối của cô ta Hoắc Minh Dương liền khiếp vía kinh hồn, không biết lúc này cô ấy có đâm phải cái gì không nữa.

“Mẹ không biết nữa, đều là tại con, lúc nào cũng gây ra cho mẹ những việc như thế này, trước đây thì rất hiểu chuyện còn bây giờ người không hiểu chuyện nhất chính là con đó” Hoắc phu nhân chưa bao giờ dám nói gì Hoắc Minh Dương nhưng bây giờ thì không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nhà họ Tô đã cho người đi tìm Tô Thanh Anh, bà cũng không còn cách nào khác, làm sao cũng không tìm được Tô Thanh Anh đang ở đâu.

“Trước đây mang Tô Thanh Anh đến ở nhà họ Hoắc thì nên nghĩ đến việc này, con chuyện gì cũng không suy nghĩ” Bây giờ không phải là lúc đổ trách nhiệm cho nhau, Hoắc Minh Dương nhanh chóng cử người đi tìm Tô Thanh Anh.

Sau khoảng hai giờ đồng hồ thì nhận được tin tức từ anh, tạ ơn trời đất, tin tốt là Tô Thanh Anh vẫn chưa chết, còn một tin tức thì không tốt lắm chính là cô ta gần đây đã ngồi máy bay bay đến chỗ của anh, nếu như không có gì thay đổi thì không bao lâu sau cô ta sẽ đến.

Điều này đối với anh ta mà nói thì không phải là một tin tốt, nếu như Hà Vân Phi biết được không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tính khí cô ấy đang không được tốt, bây giờ biết Tô Thanh Anh đến thì tám mươi phần trăm là càng không tốt.

Anh không biết là nhà họ Hoắc có bao nhiêu người mà một người bệnh làm sao lại ra ngoài được như vậy.

Ngay cả mẹ của anh cũng không thể cho anh được một câu trả lời chính xác, nhà họ Hoắc nhất định là có người đã giúp đỡ cho cô ta, những chuyện này đều không phải trọng điểm.

Đợi đến nửa đêm anh đi đón Tô Thanh Anh, nếu không thì một mình cô †a sẽ rất nguy hiểm, dù sao thì cũng còn chút tình cảm, anh không đành lòng làm tổn thương đến Tô Thanh Anh, cũng không biết nên thế nào mới tốt, bây giờ người đau đầu và khó xử nhất chính là anh.

Sau khi trở về anh liền mặt mày cau có, sau khi thu xếp xong tất cả công việc, Hà Vân Phi vươn vai nhìn thấy anh hình như có chút đâm chiêu.

“Sao vậy?” “Không có gì, thấy em trở về nên anh không vui” “Rõ ràng như vậy sao?” Hoắc Minh Dương nói xong tự nhìn thoáng qua mình trong gương, xem ra bản thân phong thái không được tốt lắm nhưng như vậy thì cũng không có trở ngại gì.

“Không sao, bình thường thì những người đẹp trai sẽ gặp phải những chuyện như vậy.” “Sao anh lại tự phụ như vậy chứ, ngoài bản thân anh ra thì còn có ai nói anh đẹp trai không?” Cô không dám tin rằng lại có người cứ tự khen mình đẹp trai như vậy, hơn nữa còn khen rất nhiệt tình, bất quá cũng chỉ là một người bình thường, cô không nhìn ra được là anh đẹp ở chỗ nào.

“Em biết thưởng thức không? em có thẩm mỹ không hả? không biết được rốt cuộc là ai đẹp trai, điều này thì anh không trách em, nhưng mà dù sao thì em cũng phải biết một chút con người anh đây là như thế nào” Tính toán thì không quá giỏi, còn có một Tô Thanh Anh vô cùng thích anh ta, bằng không thì cũng không cần ngàn dặm xa xôi tới đây, không biết nên nói sao với Hà Vân Phi.

“Anh có chuyện giấu em?” Cô cảm giác được Hoắc Minh Dương có chút khác thường, trước đây tuyệt đối sẽ không như bộ dạng bây giờ. Trong lòng cô ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, không muốn người khác lừa gạt, giấu diếm mình.

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì giấu em, không nói thì em sẽ giận đó” “Nhưng anh cảm thấy nếu nói với em rồi em sẽ càng giận hơn” Hoắc Minh Dương trong lòng suy nghĩ rất nhiều, sàng lọc qua lại nhiều lần cuối cùng cũng không có con số chính xác, không biết rốt cuộc thì cái gì đúng, cái gì sai. Trước đây thì anh cho rằng sẽ có thể nắm chắc được mọi chuyện nhưng kết quả là không có cách nào để nắm chắc được.

“Nếu như có chuyện thì anh nhất định phải thẳng thắng mà nói với em” Bằng không thì kết quả sẽ rất thảm, không cần cô phải nói nhiều.

“Được rồi, anh không nói, anh muốn làm gì thì làm, chỉ cần anh vui thì sao cũng được.” Cô cũng không hỏi nữa, thu xếp lại tài liệu, nằm lên giường bắt đầu nghỉ ngơi, cả người cô đều đau nhức rồi.

Bình thường thì Hoắc Minh Dương đã sớm ra vẻ rồi, nhưng hôm nay anh lại không phản ứng gì, vẫn cứ đứng ngẩn người ra, cô biết nhất định là đã xảy ra chuyện rồi nhưng Hoắc Minh Dương đã không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa.

“Anh đến xoa bóp vai cho em đi” “Được” Anh trả lời một tiếng liền nhanh đến giúp Hà Vân Phi đấm bóp vai, chuyện này thì lại là chuyện nhỏ, anh có thể tự làm mà không cần người khác giúp đỡ. Hà Vân Phi nằm thoải mái ngân nga một giai điệu nhỏ rồi nhắm mắt lại chỉ cho Hoắc Minh Dương làm.

Sau khi xoa bóp xong Hoắc Minh Dương vẫn rầu rỉ, trong lòng có chuyện đè nặng.

“Anh vẫn không định nói cho em biết sao?” Cô dựa người vào ngực Hoắc Minh Dương để xem tỉ vi, biến anh thành một cái gối dựa miễn phí.

“Cho dù anh có nói gì thì em nhất định không được tức giận, có được không?” Anh mở lời ngăn chặn trước sợ đến lúc đó Hà Vân Phi sẽ nổi giận.

Giọng điệu và dáng vẻ rất nghiêm túc của anh ta đã dọa Hà Vân Phi.

“Có chuyện gì thì anh nói đi” “Thật ra cũng không phải chuyện †o tát gì, Tô Thanh Anh hình như đã đến đây, cô ấy một thân một mình không quen biết ai nên nửa đêm anh đi đón cô ta” Dù sao cũng chết thì

anh nói rõ ràng ra để được chết một cách thoải mái, ít nhất thì cũng khiến cho Hà Vân Phi không tức giận đến vậy.

Vừa nghe Hoắc Minh Dương nói vậy Hà Vân Phi lại càng hoảng hốt hơn, không thể ngờ rằng lại có chuyện như thế này.

“Cô ấy sao lại không nghĩ cho bản thân mình một chút.” Cô dở khóc dở cười, không biết được còn có người thích Hoắc Minh Dương đến vậy, vì yêu mà quên mình.

“Đúng vậy, trước đây chưa từng nghĩ anh lại có nghĩa khí như vậy.” Cô không biết nên nói gì chỉ có thể khích lệ Hoắc Minh Dương một chút để anh tiếp tục nổ lực.

“Em còn ở đây nói lời châm chọc anh, em nói đi, rốt cuộc nên làm như thế nào, anh bây giờ hết cách rồi, không biết nên nói với em như thế nào” Anh thở dài một tiếng, hoàn toàn không biết bản thân nên làm như thế nào mới ổn, tính tình của Hà Vân Phi bây giờ càng ngày càng khó chịu, bản thân anh vốn không chống đỡ được nữa rồi.

“Anh đừng nói gì với em nữa, để em yên một chút đi.” Đau đầu không chịu nổi, cô không muốn nói thêm lời nào nữa. Người đàn ông chết tiệt này lúc nào cũng gây ra những chuyện ngoài ý muốn của cô.

“Anh biết em không chấp nhận được, nhưng mà anh xác định được cô †a an toàn rồi sẽ đưa cô ta trở về, anh cũng không muốn phải gánh vác mạng người đâu” Hoắc Minh Dương đuổi theo hứa hẹn với Hà Vân Phi, anh bây giờ với Hoắc Minh Dương của quá khứ đã là hai người khác nhau, vì Hà Vân Phi mà suy nghĩ nhiều hơn, không còn nghĩ cho bản thân mình trước, sự thay đổi này cô ghi trong lòng, nói không cảm động thì là giả, nhưng cảm động thì cũng không thể làm thành cơm mà ăn được. Cô không nghĩ ra được cách nào để chấp nhận chuyện này.

“Em không biết nên nói gì, anh nghĩ xem muốn làm thế nào thì làm đi” cô nói dứt khoát, trong giọng nói có chút bất mãn, không biết phải giải bày tâm trạng như thế nào, tóm lại là buồn nói không nên lời.

“Em đừng như vậy mà, anh sẽ đau lòng đó” Anh ôm lấy Hà Vân Phi, khó xử, cả hai bên anh đều không thể làm tổn thương nhưng mà hai người thì luôn phải có một người phải chịu đau buồn như vậy.

“Vậy anh vì cái gì mà muốn em phải nhẫn nhịn?” Vốn dĩ cô không muốn cùng anh căng thẳng như vậy nhưng mà bây giờ không đối mặt với vấn đề này thì sau này nó sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất rõ ràng là Hoắc Minh Dương bây giờ không nghĩ cho cô, điều này làm cô cảm thấy rất khó chịu.

“Em không biết anh tại sao lại như vậy, em không có cách nào để hòa hợp được với Tô Thanh Anh, nếu như cô ta đến đây vậy thì em sẽ đi khỏi” Đây là lần đầu tiên mà hai người lại có chuyện căng thẳng với nhau như vậy.

Hà Vân Phi dường như không thể chịu đựng được nữa, cô bắt đầu phản kháng, thậm chí còn rất ác cảm với sự tồn tại của Tô Thanh Anh. Càng không cho phép Hoắc Minh Dương tiếp xúc nhiều với Tô Thanh Anh.

“Đây là một chuyến du lịch sao?” Cô buồn nhiều hơn là vui trong chuyến đi này, không những không vui mà còn thêm tức giận và bất bình.

Trước đây cô cảm thấy rằng Hoắc Minh Dương để cô làm chuyện xấu hổ như vậy chỉ vì để hai người ở bên nhau thuận tình hợp lí nhưng bây giờ lần này thì không thể chấp nhận được.

“Em bình tĩnh một chút, nghe anh nói đi, không phải như em nghĩ đâu” Anh trấn an cảm xúc của Hà Vân Phi trái lại càng thêm chọc giận cô.

“Anh muốn em bình tĩnh, làm sao bình tĩnh được?” Ngay từ đầu chính là cơ hội tốt để hai người bọn họ ở bên nhau, kết quả thì sao, không phải vẫn là Hoắc Minh Dương lại cùng với Tô Thanh Anh đến bên nhau sao.

Mỗi lần hai người họ ở bên nhau thì cô lại giống như một người ngoài, ai nói gì đi nữa cũng không thể hiểu được tâm tư của cô, ai cũng không thay đổi được, chủ yếu là bản thân cô không chấp nhận được sự tồn tại của Tô Thanh Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK