Chương 226: Khó chịu
Cô nói vậy là vì cố ý làm cho Tô Thanh Anh khó chịu.
Quả nhiên vừa nói xong thì Hoắc Minh Dương liền nhìn Tô Thanh Anh, trong lòng anh còn nghĩ rằng chỉ là một đứa nhỏ thôi, cô ta ghen tị cái gì cơ chứ? “Không đâu, sao có thể trách cậu bé chứ? Cậu bé đáng yêu như vậy, thoạt nhìn còn rất hợp với Minh Dương nữa” Cô ta nói xong thì tự mình cũng hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cô ta ghét trẻ con, một lũ yêu tỉnh làm nhọc người khác! “Kìa, nhanh cảm ơn đi, người ta khen con dễ thương đấy, chúng ta không thể bất lịch sự được” Hà Vân Phi nói với Đại Bảo.
“Con chào dì” Đại Bảo không quá thích dì này, vừa nhìn đã biết không thích cậu bé, thế mà còn làm ra vẻ.
“Nếu đã trùng hợp như vậy, vậy thì cùng nhau ăn một bữa đi” Hoắc Minh Dương nhìn chung quanh một vòng, thấy Diệp Thiến Nhi có hơi mất tự nhiên, thế nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao thì có rất nhiều thứ không thể nói rõ ràng, Hà Vân Phi quen biết Diệp Thiến Nhi, chuyện này cũng không thể nói rõ nguyên nhân là vì sao.
Có điều, anh lại có một loại trực giác, dường như mối liên hệ giữa Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi cũng không chỉ có ngần này.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy Hoắc Minh Dương ngây người nhìn Diệp Thiến Nhi, bỗng nhiên trong lòng Hà Vân Phi có chút chờ mong, thế nhưng chờ mong điều gì thì cô lại không rõ.
“Không có gì, em quen Diệp Thiến Nhi à?” Hoắc Minh Dương hỏi vậy, trong lòng Tô Thanh Anh bắt đầu sợ hãi.
Cô ta cố ý gọi Hà Vân Phi là chị Vân Phi là vì để Hoắc Minh Dương không liên tưởng hai người lại với nhau.
Dường như trong lòng hơi thư thái: “Đúng rồi, em quên chưa nói cho chị biết, lúc mà em mới sinh bệnh ấy, người đàn ông kia là do cô Thanh Anh giới thiệu cho em đấy” Gọi một bàn lớn đồ ăn, Diệp Thiến Nhi ăn, thuận miệng nói ra một câu.
Câu này dọa Tô Thanh Anh giật nảy mình. Cô ta sao cũng không thể nghĩ tới Diệp Thiến Nhi sẽ ngồi trên bàn ăn dùng dáng vẻ không sao cả mà nói ra điều này trước mặt nhiều người như vậy.
“À, là vậy sao?” Hà Vân Phi còn chưa kịp nói thì Domoto bỗng nhiên mở miệng, sau đó trực tiếp dùng tiếng Nhật nói: “Sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy? Thế mà vẫn có thể mời cô ngồi ăn cùng một bàn, thật là quá đáng sợ.” Mặc dù là tiếng Nhật, thế nhưng Hoắc Minh Dương vẫn hiểu.
Nơi đây ngoại trừ Tô Thanh Anh ra thì những người còn lại đều thông thạo tiếng Nhật.
“Cô đang nói gì đó?” Tô Thanh Anh lộ ra vẻ mặt không chút thiện cảm, bắt đầu chất vấn Domoto.
“Cô ta đang nói gì vậy? Tôi không hiểu tiếng Trung” Domoto cố ý nói như vậy, vừa rồi những lời Diệp Thiến Nhi nói cô đều hiểu, đến lượt Tô Thanh Anh lại làm như không hiểu.
Diệp Thiến Nhi ngược lại có vẻ chẳng sao cả, bất kể là ai, bất kể là tình huống gì thì cô ta đều muốn ăn thì ăn, cũng sẽ chẳng vì ngồi cùng một bàn với Tô Thanh Anh mà mất tự nhiên.
“Được rồi, mọi người đừng kích động, nên ăn đi thôi.” Tính tình Diệp Thiến Nhi cởi mở, khiến cho Hà Vân Phi mỉm cười coi như được an ủi, cô đã đánh giá thấp năng lực chịu đựng của Diệp Thiến Nhi rồi.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, ngày trước Hoắc Minh Dương chướng mắt Diệp Thiến Nhi, thế nhưng hiện tại cũng đã không còn phản cảm như trước đây nữa rồi.
Hơn nữa còn hết sức bao che, Domoto mắng Tô Thanh Anh anh cũng nhịn xuống, điều này khiến cho Hà Vân Phi có hơi đoán không ra.
“Anh rể, bao giờ thì anh kết hôn với người phụ nữ này vậy?” Cô quả thật là nhàn rỗi, vừa ăn còn vừa thuận miệng hỏi hai câu.
Đại Bảo thấy dì nhỏ ăn rất ngon miệng vì vậy cũng bắt đầu ăn.
Hoắc Minh Dương nhìn một lớn một nhỏ ngồi ăn, trong lòng suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
Vấn đề này không chỉ có Diệp Thiến Nhi quan tâm mà mọi người hiện tại cũng đều để ý đến chuyện rốt cuộc thì khi nào Hoắc Minh Dương sẽ kết hôn.
Ngay đến Hoắc Minh Dương cũng bị vấn đề này đập cho ngây ra: “À, đến lúc kết hôn thì mọi người đều sẽ biết thôi.” Tô Thanh Anh vừa rồi vẫn còn căng thẳng, hiện tại đã thở ra được một hơi rồi. Không biết nên nói sao, thế nhưng cô ta luôn cảm thấy bất luận ra sao thì người đàn ông này nhất định sẽ cưới cô ta. Không có kết quả chính là kết quả tốt nhất, như tình hình hiện nay, cô †a lúc nào cũng sợ hãi một lúc nào đó Hoắc Minh Dương sẽ chia tay với cô ta.
“Minh Dương, anh xem lúc nào không bận thì chúng mình đi đăng ký kết hôn đi” Tay của cô tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, cô ta bỗng dưng rất muốn đi đến bước cuối cùng với Hoắc Minh Dương.
Những ngày tháng bây giờ quá dày vò rồi, cô ta rất sợ sẽ xảy ra biến cố.
“Ừ, anh bây giờ tạm thời chưa có thời gian” Nhiều người như vậy, Hoắc Minh Dương vẫn chừa cho cô ta chút mặt mũi mà nói một chữ ừ, thế nhưng nhìn thấy Hà Vân Phi thì không hiểu sao đầu óc anh lại nóng lên, lại nói tiếp câu sau.
“Được, em chờ anh” Cô ta thoáng thất vọng, thế nhưng đây là Hoắc Minh Dương, cô ta quen rồi, cũng chẳng còn cách nào cả.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút thương cảm.
“Được rồi, đừng gục đầu ủ rũ như thế, trông em giống như là đang tủi thân lắm vậy ấy” Đang ăn ở bên ngoài, anh cũng không biết Tô Thanh Anh đầy là đang làm sao, dáng vẻ cô ta vô cùng tủi thân, thế nhưng anh có làm gì đâu? “Không có” Không hiểu sao trong lòng cô ta đột nhiên có chút lo âu.
Thái độ này của Hoäc Minh Dương rõ ràng là không nhất định sẽ kết hôn với cô ta, cứ lần nữa mãi thế này đến khi nào mới kết thúc được đây? Cô ta nên nghĩ cách khác rồi.
“Ăn nhiều một chút” Cũng không biết là nhà họ Tô dạy dô Tô Thanh Anh thế nào, cô ta chẳng có chút dáng vẻ nào của con nhà danh giá cả, trái lại càng ngày càng khiến anh chán ghét.
Hà Vân Phi nhìn cảnh tượng trước mặt, cô không nói gì cả, dù sao thì chuyện của hai người kia cũng chẳng phải do cô quản.
“Mau ăn cơm đi Đại Bảo, đừng bắt chước người lớn.” Diệp Thiến Nhi thấy Đại Bảo sững sờ nhìn Tô Thanh Anh và Hoäc Minh Dương thì không hiểu sao lại muốn cười.
Hai người lớn mà lại để trẻ con chê cười.
“Anh, sao anh lại có một đứa con lớn như vậy?” Lữ Hoàng Tâm hơi bất mãn nhìn Lữ Hoàng Minh, không biết anh cô nghĩ thế nào mà cứ luôn làm ra những chuyện vốn không nên làm như thế này.
“Anh..” Anh chẳng biết nên trả lời Lữ Hoàng Tâm như thế nào: “Chuyện thế này còn cần hỏi anh à2” “Bố mẹ có biết không?” Dáng vẻ cô vô cùng căng thẳng, hình như có hơi sợ, không thế tin được anh trai mình lại có một đứa con lớn như vậy.
Lữ Hoàng Trung thậm chí không biết nên giải thích như thế nào, cũng không nỡ làm tổn thương đứa bé ngay trước mặt nó.
“Đây là con của tôi với chồng tôi, trước đây bác sĩ Trung thường chăm sóc cho tôi vì vậy nên thăng bé mới co anh ấy là bố” Đúng lúc Lữ Hoàng Trung do dự thì Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng lên tiếng, cô không muốn khiến cho lại khó xử vì mình.
Vốn dĩ cô đã thiếu Lữ Hoàng Trung nhiều lãm rồi.
“À, là vậy sao?” Lữ Hoàng Tâm gật gù vẻ đã hiểu, chỉ cần không phải con ruột là được.
Nếu như ngay cả việc kết hôn mà anh cô ấy cũng không nói cho cô ấy, như vậy thì hơi quá đáng “Được rồi, em đừng có suốt ngày nghĩ lung tung nữa” Lữ Hoàng Trung nhanh chóng ngăn Lữ Hoàng Tâm đang định tiếp tục truy vấn lại: “Thế nhưng ngay đến chuyện về nước anh cũng không nói cho bố mẹ, thế này cũng quá đáng quá rồi” Cô ấy hơi không vừa lòng, anh trai mình thế mà biến thành như vậy vì người phụ nữ kia, thế nào thì cô ấy cũng không vui nổi: “Em mặc kệ, anh nhanh theo em về nhà gặp bố đi” “Em ngoan một chút đi, đừng luôn kiếm chuyện cho anh” Lữ Hoàng Trung măng Lữ Hoàng Tâm.
Cô em gái này của anh †a càng ngày càng không hiểu chuyện, cứ luôn làm ra mấy việc chẳng đâu vào đâu sau đó đến khiên chiến sự nhân nại của anh.
Dường như tất mọi chuyện cũng không có đơn giản như cô ấy nghĩ, không biết nên nói sao mới phải, dù sao thì chỉ cần Lữ Hoàng Tâm ở đây thì Lữ Hoàng Trung anh nhất định sẽ đau đầu, chỉ sợ lúc nào đó nói lỡ miệng thì cô ấy sẽ lập tức chạy đi cáo trạng.
“Anh, chừng nào thì anh kết hôn?” Cô thoáng nhìn qua chô Hà Vân Phị, không có tẹo hảo cảm nào với người phụ nữ này, đã có con còn dây dưa với anh trai cô.
“Luật sư Vân Phi, cô ly hôn rồi sao?” Vừa rồi thấy Hoäc Minh Dương gọi người phụ nữ này như vậy, Lữ Hoàng Tâm mới hỏi dò “Đã kết hôn, hơn nữa còn chưa có ly hôn, chồng của tôi khá bận rộn nên còn chưa có về” Cô biết ý nghĩ của Lữ Hoàng Tầm.
Dù sao thì cô cũng không muốn Lữ Hoàng Trung bị liên lụy vì chuyện của mình, nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị nói những lời không nên nói của Lữ Hoàng Trung, cô lập tức lên tiếng đánh gãy.
“Anh thật sự là không biết phải nói gì với em nữa! Em cứ luôn muốn quản xem người ta làm gì, quản mình anh còn chưa đủ hả?” Lữ Hoàng Trung hiện tại càng ngày càng không chịu nổi tính tình của Lữ Hoàng Tâm, điều này khiến cho bữa cơm này không thể nào ăn ngon được.
Bầu không khí bồng trở nên vô cùng lúng túng, Diệp Tính Gia coi như chưa nói gì cả, cô không có cách nào ngăn được sự công kích mà Lữ Hoàng Tâm cứ một mực nhằm về phía mình.
“Không phải chứ, cô quan tâm đến chị Vân Phi của tôi làm gì? Với điều kiện này của Lữ Hoàng Trung thì vân còn phải xếp hàng để trong đội ngũ theo đuổi chị tôi ở phố Wall đấy: Diệp Thiến Nhi thực sự không nhìn nổi cảnh cái cô Lũ Hoàng Tâm này được đà lấn tới, nếu không phải vì cô ta là em gái của Lữ Hoàng Trung thì cô đã sớm không nhịn được.
“Được rồi, Thiến Nhi, đừng tranh cãi nữa” Hà Vân Phi vừa nói xong, quả nhiên Diệp Thiến Nhĩ đã bớt nói một hai câu.
Hoäc Minh Dương ngược lại rất tò mò, Hà Vân Phi này rốt cuộc có thần phận gì mà có thể khiến cho Diệp Thiến Nhi nghe lời như vậy, lại còn ra sức bảo vệ cô nữa.
Cảm giác được cô gái kia không có thiện ý, cô cũng biết tính tình của Diệp Thiến Nhi vì thế cũng không nói thêm gì nữa.
“Hoàng Tâm, ăn xong cơm thì em về nhà đi. Chó nói với bố mẹ là anh đã về” Mấy năm nay một mình Lữ Hoàng Dương sống rất tốt, ngày lẻ ngày tết thì về nhà, thời gian còn lại thì làm việc, chỉ cần anh ta có thời gian nhàn rồi thì bố mẹ lại sắp xếp cho anh ta đi xem mắt, Lữ Hoàng Dương quả thực đã sợ rồi.
“Thật không biết nên nói sao với anh nữa, đã về nước rồi còn không chịu về nhà” Lữ Hoàng Tâm trừng mắt nhìn anh trai mình, luôn cảm giác anh trai có ý gì đó với người phụ nữ kia.
Lại ăn thêm chốc lát thì mấy người liên rời đi, dù sao thì Hà Vân Phi cũng không chịu được cái hoàn cảnh này.
Thấy Tô Thanh Anh khó chịu, Diệp Thiến Nhi thế nào cũng không chịu rời đi, cô quyết định ở lại đây để làm Tô Thanh Anh khó chịu: “Chị Thanh Anh, †ôi vân còn nhớ rõ người đàn ông mà chị giới thiệu cho tôi đấy, dù cho người đấy đã chết nhiều năm như vậy thì tôi vân nhớ được” Tô Thanh Anh chân trước vừa mới bước vào toilet thì Diệp Thiến Nhi cũng chen vào theo.
Chính vì để cố ý nói những lời này bên cạnh Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh quả nhiên là đã bät đầu buồn nôn: “Trước đây tôi đã từng hỏi cô, chính cô nói muốn” Cô ta cảm thấy Diệp Thiến Nhi bấy giờ đã khác hoàn toàn trước kia, thế nhưng khác ở đâu thì cô ta lại nói không rõ.
“Được rồi, đừng kích động như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Tôi cảm thấy bây giờ mình nói cái gì thì chị cũng chẳng thể buông bỏ được, dù sao thì người đàn ông kia đã làm ra những chuyện gì với chị thì trong lòng tôi rất rõ ràng” Thực ra thì Diệp Thiến Nhi chẳng biết gì cả, chỉ là vẻ mặt của người đàn ông kia rất háo sắc, lại là người có địa vị nhất định trong giới dương cầm.