Mục lục
Đỉnh Phong Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu đối thoại ngắn ngủi, thân phận thật sự của Chu Hồng lộ ra trước ánh sáng, rất nhiều người hít vào một hơi thật sâu kinh hãi.



Nhất tinh sứ giả của Thăng Thiên Chi Địa... lại là Ma Tộc, hơn nữa địa vị của hắn rất có thể là ngang hàng với ma nữ khủng bố kia, thậm chí cao hơn, không thấy người ta gọi Chu Hồng là lão Tham còn Chu Hồng gọi người ta là Dục muội sao?



Tin tức này, quá chấn động với cả hai bên.



Chẳng trách truyền tống trận có thể dễ dàng bị động tay động chân, và điều đó cũng giải thích luôn tại sao trong đại quân Nam Môn chứa nhiều gián điệp Ma Tộc đến thế, đích thân sứ giả Ma Tướng làm nội ứng không cài được người vào mới là lạ.



Ngược lại Ma Tộc cũng không ngờ tới, bọn họ biết trong đại quân Nam Môn có nội ứng nhưng không nghĩ đó là Tham Tướng, bất quá Tham Tướng đại nhân vì sao lại ra tay với Dục Tướng đại nhân? Hai người không phải cùng là thủ hạ dưới trướng Vương hay sao?



Bên trong Ma Tộc, tranh đấu có thể có rất nhiều nhưng phản bội gần như không có, bọn họ không hiểu thấu hành động của Tham Tướng có ý gì.



Không, ngẫm kĩ lại sẽ có rất nhiều đầu mối dẫn đến kết quả rằng cả trận chiến này chỉ là một hồi âm mưu của Tham Tướng hòng khôi phục thực lực, nếu đây là thật thì quá đáng sợ, cả Ma Tộc lẫn Nhân Giới đều bị Tham Tướng đùa bỡn trong lòng bàn tay.



Câu nói tiếp theo của Tham Tướng đã giải thích toàn bộ nghi vấn.



-Dục muội, trở thành một phần của ta đi, đợi ta trở thành tân Vương ta sẽ hồi sinh muội.



Nếu nói hành động đánh lén của Tham Tướng khiến Dục Tướng kinh ngạc thì bây giờ tâm tình của nàng đã trở thành cực kì khó tin, tham vọng của lão Tham từ khi nào biến lớn như vậy muốn trở thành một đời Ma Vương?



Thân là Tham Tướng hiển nhiên hắn sẽ không bị lòng tham làm cho mờ mắt, hắn dám nói tức là hắn có nắm chắc, nghĩ đến vừa rồi Tham Tướng hút hơn ba thành sức mạnh căn nguyên của mình Dục Tướng liền rùng mình.



Thất đại Ma Tướng, mỗi người một con đường tu luyện khác nhau, giữa bảy người hấp thu lực lượng của nhau được chứ hấp thu sức mạnh căn nguyên là điều không thể, lão Tham làm sao làm được? Nói vậy hắn có khả năng hút cả năm người kia luôn đúng không?



Dục Tướng trừng mắt quát lên:



-Ngươi tên phản đồ này bỏ ngay ý nghĩ đó cho ta, Vương đối xử với chúng ta như thế nào ngươi lại dám soán ngôi ngài ấy.



Giống như vừa nghe được chuyện cười nhất thế gian, Tham Tướng điên cuồng cười lớn:



-Ha hả, hắn đối xử với ta như thế nào ta còn không biết rõ sao? Chúng ta căn bản chỉ là quân cờ trong tay hắn, ta đã bị hắn bỏ rơi một lần, không sớm thì muộn cũng tới lượt các ngươi thôi. Nếu đã vậy chi bằng các ngươi hợp sức với ta trở thành tân Vương thoát khỏi cái lồng giam này đi.



-Thế giới bên ngoài bao lớn ngươi cũng biết rõ, chúng ta đã bị vây ở đây quá lâu rồi, ngươi cam chịu cái cảnh chết dần chết mòn ở đây sao?



Biết dã tâm của Tham Tướng không thể lay chuyển, Dục Tướng thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt ma khí hét lớn:



-Không có khả năng, ngươi nói bậy bạ gì đó, Vương không bao giờ làm điều có lỗi với chúng ta.



Trong lòng nàng, Vương là thần minh của Ma Tộc, nàng không tin những gì Tham tướng nói, mà dù đó có là thật nàng cũng không phản bội Vương.



Tất cả mọi việc Vương làm đều tốt cho Ma Tộc, phản bội Vương không khác gì phản bội Ma Tộc cả.



Khuyên nhủ không thành, Tham Tướng lười nói tiếp trực tiếp động thủ, hai đại Ma Tướng ầm ầm lao vào nhau đánh đến thiên hôn địa ám, mức độ phá hoại so với trận chiến giữa Dục Tướng với bốn lão giả khủng khiếp hơn nhiều lắm, chỉ bằng dư ba đã diệt sát rất nhiều người xung quanh.



Ở thời kì đỉnh phong, thất đại Ma Tướng thực lực sàn sàn nhau, nhưng bây giờ Dục Tướng thân mang trọng thương nào phải đối thủ của Chu Hồng, càng đánh nàng càng rơi vào yếu thế, Tham Tướng thì rất nhàn nhã cười nhạt:



-Dục muội, nể tình chúng ta quen biết nhau vô số tuế nguyệt, ta cho muội một cơ hội cuối cùng đầu hàng.



Dục Tướng đầu tóc rối tung, hai mắt đỏ thẫm điên cuồng chửi bới:



-Câm miệng, ngươi không xứng xưng huynh gọi muội với ta.



Tham Tướng âm lãnh cười cười:



-Tốt, nếu ngươi không muốn, ta thành toàn ngươi.



-Thôn Ma Chưởng.



Tham Tướng khẽ vươn tay, một cỗ hấp lực bá đạo tuôn ra, ma khí trên người Dục Tướng bị mất khống chế không ngừng trôi về Tham Tướng, ngay cả lực lượng linh hồn nàng cũng bị hắn hút mất, từ đó cơ hội để nàng tự bạo đã tan thành mây khói.



Một cỗ tuyệt vọng đã rất lâu rồi chưa từng có nổi lên trong lòng nàng, chẳng lẽ không cứu vãn được nữa sao?



-Ngọc Toái Côn Cương.



-Oanh... oanh... oanh...



Đúng lúc này, Lâm Phong động, Tinh Thần Vũ Y hóa thành sáu cái đầu lâu đánh tới Tham Tướng phá vỡ phần nào hấp lực, hắn... muốn cứu Dục Tướng.



Đương nhiên đây không phải Lâm Phong thương hoa tiếc ngọc mà là hắn bắt buộc phải làm thế, một phần là so sánh giữa hai người hắn ghét Tham Tướng hơn, phần khác thì hắn không thể trơ mắt nhìn Tham Tướng khôi phục, một mình hắn không giết được Tham Tướng.



Bởi vì ở Nhân Giới có giới hạn coi như Lâm Phong đã mất đi khả năng vượt cấp chiến đấu, hai người đều nằm ở cực hạn đánh nhau thắng thua rất khó nói, hắn có lá bài tẩy chẳng lẽ Tham Tướng không có?



Cho nên, phải cứu Dục Tướng.



Tham Tướng cười nhạt:



-Nhất giới con kiến hôi tự tìm chết, Tham Hồn Chỉ.



Ma khí ngưng chỉ, vẫn là một chiêu Tham Hồn Chỉ như ở Ám Điện, nhưng uy năng của nó mạnh hơn ngày đó vô số lần, từ sức công phá đến ý cảnh đều có thể sánh với linh hồn thần thông tương đương với Diệt Hồn Ba của Dục Tướng.



Tham niệm hiện, hồn diệt vong.



Cũng cùng lúc đó, Dục Tướng tuy không nghĩ đến sẽ có người ra tay tương trợ nhưng nàng vẫn nắm bắt cơ hội rất tốt, nàng tranh thủ thời điểm hấp lực giảm bớt đồng dạng điểm ra một chỉ đánh vào Tham Hồn Chỉ.



-Xoẹt... xoẹt...



-Phốc...



Một chỉ của Dục Tướng không hề đem theo uy năng công kích nhưng xảo diệu thay Lâm Phong phá đi ý cảnh bên trong Tham Hồn Chỉ biến Tham Hồn Chỉ từ thần thông hạ xuống thuật pháp bình thường đánh lên vai Lâm Phong, thương thế là có nhưng không đáng ngại.



Lâm Phong bất chấp phun máu hét lên:



-Còn chờ gì nữa, mau hợp sức phòng thủ, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết.



Lời này, là nói cho cả hai phe, ai nghe thì nghe.



Quả nhiên, cả hai phe đều bừng tỉnh, lần đầu tiên trong lịch sử Thái Sơ Giới có một trận chiến mà sinh linh Thái Sơ Giới và Ma Tộc hợp tác với nhau, mặc dù mục đích chỉ là để phòng thủ không cho Tham Tướng giết loạn nhưng đây cũng được coi là kì tích.



Ma Tộc không chấp nhận hành vi phản bội, mà đại quân Nam Môn không muốn bị giết chết, cuối cùng trận chiến giữa hai phe đã biến thành trận doanh của một vạn người sống sót đứng chung một chỗ kề vai sát cánh chống lại một người Tham Tướng.



Dục Tướng cũng tìm được kẽ hở thoát thân lui về, nàng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phong nói:



-Lần này nhờ có ngươi, sau chuyện này ta lấy danh nghĩa Ma Tộc ra thề sẽ không quấy nhiễu Nhân Giới ba vạn năm.



Lâm Phong sắc mặt âm trầm đáp trả:



-Lúc này nói lời đó vẫn quá sớm, ngươi biết điểm yếu của hắn là gì không?



Dục Tướng lắc đầu:



-Đến đẳng cấp của chúng ta những thứ như điểm yếu đã được bù đắp chín phần mười, vừa rồi hắn đã nuốt một phần sức mạnh căn nguyên của ta nên ta không thể đánh bại hắn nữa, cơ hội thắng duy nhất chỉ có lợi dụng quy tắc Nhân Giới ép hắn chạy lên Thiên Giới mà thôi.



Nghe vậy Lâm Phong hơi nhíu mày, vốn dĩ Lâm Phong còn tính câu giờ cho Dục Tướng khôi phục rồi để hai người đánh tiếp nhưng không ngờ tình huống đã bất lợi đến như thế, xem ra chỉ có thể để lộ một chút bài tẩy của thân phận Lâm Phong rồi.



Lâm Phong truyền âm cho Dục Tướng:



-Nghe nói Hỗn Độn Chi Khí có tính khắc chế Ma Tộc, vừa hay ta có một bình Hỗn Độn Chi Khí, ngươi có cách gì lợi dụng nó không?



Dục Tướng chấn động, người này vậy mà lại có Hỗn Độn Chi Khí? Chẳng lẽ hắn là chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật?



Nhưng rất nhanh nàng liền bỏ qua ý niệm cướp đoạt, không nói Ma Tộc không thích hợp làm chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật rất dễ bị phản phệ thần hồn câu diệt thì bây giờ còn sống mới là ưu tiên hàng đầu, chỉ có sống mới báo tin tức Tham Tướng phản bội về trong tộc được.



Chưa kể trên người Lâm Phong không hề có dấu vết của Hỗn Độn Bảo Vật, có lẽ hắn chỉ vô tình đạt được cơ duyên.



Dục Tướng truyền âm ngược lại cho Lâm Phong:



-Giao cho ta đi, ta có nắm chắc đẩy hắn ra khỏi Nhân Giới, giết được hay không phải xem vận khí.



Lâm Phong gật đầu ném cho Dục Tướng mấy lọ đan dược, trong đó xen lẫn một lọ Hỗn Độn Chi Khí, cách làm này người khác nhìn vào chỉ cho rằng Lâm Phong đưa cho Dục Tướng đan dược khôi phục chứ không ai nghĩ rằng hai người đang âm mưu chơi Tham Tướng cả.



Kể cả Tham Tướng cũng thế, hắn cười nhạt:



-Hàn huyên đủ rồi, tiếp một chiêu của bản Tướng. Ma Thần Quyền.



Ma Thần Quyền, một trong những tuyệt học của Ma Tộc, tu luyện tới cực hạn có thể dẫn động huyết mạch phản tổ ngưng tụ ra hư ảnh tổ tiên Ma Thần, chỉ thấy Tham Tướng nắm tay thành quyền phía sau lưng hắn đã có một tôn ma thần khổng lồ mờ ảo xuất hiện.



Một quyền giáng xuống.



-Ầm... ầm... ầm...



Màn phòng hộ vững chắc của một vạn người không chịu nổi một quyền ầm ầm vỡ nát, nhiều người không chịu nổi phản phệ chết tại chỗ.



Nhưng điều này đã nằm trong kế hoạch, giống như trước đó, ai chết đều trở thành một phần lực lượng của Dục Tướng, chỉ khác ở chỗ lúc này cả hai phe đều cam tâm tình nguyện chết để Dục Tướng khôi phục, bởi theo bọn họ chỉ một mình nàng có khả năng sánh ngang với Tham Tướng.



Thà chết để Dục Tướng khôi phục vẫn có ý nghĩa hơn chết trong tay Tham Tướng nhiều.



Ngược lại Tham Tướng cũng không ngăn cản, trong mắt hắn Dục Tướng không khác gì lương thực, nàng khôi phục càng nhiều hắn ăn càng ngon a.



Kết quả là, Dục Tướng khôi phục được tám thành phối hợp Lâm Phong và Trần Tuyết Mai tấn công Tham Tướng.



-Nhân Quỷ Đồng Đồ, Diệt Thần Thủ.



-Toái Hồn Chưởng.



-Thiên Sinh Mị Ảnh Quyết, Thiên Nữ Tán Hoa.



Ba đại sát chiêu cùng ra, cả ba chiêu đều được Dục Tướng khống chế tới cực hạn Nhân Giới, nếu Tham Tướng ngạnh kháng nhất định sẽ bị thiệt thòi.



-Ma Thần Quyền.



-Ầm... ầm... ầm...



Bị Nhân Giới áp chế, Ma Thần Quyền mạnh mẽ cũng không đỡ nổi ba đại sát chiêu vỡ thành nhiều mảnh, dư lực từ ba đại sát chiêu oanh thẳng lên thân Tham Tướng.



Nhưng Tham Tướng không hề bị thương chút nào, thậm chí hắn càng sung mãn hơn cười cười:



-Thật ngon.



Bỗng Tham Tướng sắc mặt cuồng biến:



-Hỗn Độn Chi Khí? Con mẹ nó, các ngươi dám chơi bản Tướng.



Có Hỗn Độn Chi Khí nhập thân, Tham Tướng vẻ mặt thống khổ hơn bao giờ hết, cơ thể hắn đang biến thành chiến trường giữa Hỗn Độn Chi Khí với Ma Khí, nếu không nhanh áp chế cỗ thân thể này sẽ nổ tung, lực chiến suy giảm rất nhiều.



Nhưng muốn áp chế Hỗn Độn Chi Khí đang tàn phá hắn bắt buộc phải lộ ra năng lực vượt qua cực hạn Nhân Giới, như thế sẽ bị xóa sổ ngay, trừ phi hắn bỏ chạy đến Thiên Giới thì may ra mới không chịu thiệt thòi.



Không còn cách nào khác, Tham Tướng ánh mắt căm hận nhìn Lâm Phong ném ra một tấm phù lục mở thông đạo đến Thiên Giới, đến lúc này hắn có ngu mới không nhận ra Lâm Phong giở trò quỷ a.



Miếng ăn tới miệng còn rơi mất, Tham Tướng cực kì bực tức buông lời hăm dọa:



-Tiểu tử, bản Tướng nhớ kĩ thù này.



-Xoẹt, phụp...



Phù lục của Tham Tướng hiển nhiên cao cấp hơn ba lão giả kia nhiều nháy mắt đã hoàn thành truyền tống, cứ thế một hồi phong ba do Tham Tướng dẫn đến triệt để trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK