Một bên khác, Bách Hỏa Sơn, tại vị trí động phủ cũ của Lâm Phong.
Lúc này động phủ này đã là một đống hoang tàn, không còn nhìn ra được đã từng có một động phủ ở đây, quả nhiên vẫn không nên hy vọng quá nhiều a. Lâm Phong lắc đầu:
-Đáng tiếc, lò luyện đan cấp ba cũng không còn.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy hơi mất mát, động phủ này coi như là “nơi ở riêng đầu tiên” của hai người, cũng có vài kỉ niệm đáng nhớ vậy mà lại bị hủy hoại rồi. Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết giống như tâm linh tương thông nên hắn cảm nhận được cảm xúc của nàng lúc này, nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết an ủi:
-Muội đừng buồn, chỉ cần muội ở bên cạnh ta thì bất cứ nơi đâu cũng là nhà, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.
Mộ Dung Tuyết khẽ gật đầu, đúng vậy, chỉ cần ở bên cạnh Lâm Phong thì ở nơi đâu nàng cũng cảm thấy hạnh phúc, không cần vì những chuyện này mà buồn bã. An ủi xong, Lâm Phong quét một cái ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Long Xà:
-Đừng có giả vờ suy yếu nữa, mau thành thật lại cho ta.
Với thực lực của Long Xà thì dù cho chín tên Trúc Cơ viên mãn kia cùng ra tay một lúc cũng không gây nổi một vết xước trên người nó, thậm chí là Kết Đan hậu kì cũng khó lòng làm tổn thương nó trừ phi ra sát chiêu, nhưng mà Lâm Phong không nhìn thấy bất kì dấu vết nào của sát chiêu trên người Long Xà, như vậy chỉ có một đáp án duy nhất, đó là Long Xà giả vờ bị thương.
Long Xà bị cái nhìn của Lâm Phong làm cho rùng mình, dường như không gì có thể qua mắt được Lâm Phong, không tự chủ được mà toát ra tu vi, khí huyết của nó vô cùng mạnh mẽ chứng tỏ nó không có bị thương một chút nào, long lân dịch chuyển, mấy cái vết thương kinh khủng trên người chỉ sau mấy hơi thở đã tự động lành lại.
Mộ Dung Tuyết chứng kiến cảnh này ánh mắt cổ quái nhìn Long Xà, sau đó lại nhìn về phía Lâm Phong, nàng cảm thấy… hai người này rất giống nhau, ngay cả nàng cũng không nhận ra là Long Xà giả bị thương. Có lẽ chỉ có kẻ chuyên đi lừa đảo mới có thể nhìn thấu kẻ lừa đảo a.
Lâm Phong lại bị ánh mắt của Mộ Dung Tuyết làm hắn xấu hổ, ho khan vài cái hỏi Long Xà:
-Khụ, nói đi, ngươi muốn tìm ta có chuyện gì.
Lâm Phong suy đoán việc Long Xà xuất hiện gần Bách Hỏa Sơn không phải là ngẫu nhiên, bởi vì Bách Hỏa Sơn có cấm chế phi hành lại có hỏa độc, phi cầm lui tới làm cái gì, trừ phi có một mục đích nào đó. Nghĩ kĩ một chút thì giữa Long Xà và Bách Hỏa Sơn chỉ có một mối liên hệ, đó chính là hắn.
Long Xà hiểu được ý tứ của Lâm Phong bất quá chưa có khả năng nói được ngôn ngữ của nhân loại nên nó liền phun ra một giọt tinh huyết bản mệnh lơ lửng trước mặt Lâm Phong. Dựa vào mối liên hệ với tinh huyết bản mệnh mà nó có thể truyền đến ý niệm cho Lâm Phong, cũng giống như Ngư Điểu vậy.
Lâm Phong mở ra thức hải tiếp nhận giọt tinh huyết bản mệnh của Long Xà nhưng không gieo xuống nô ấn, đây chỉ là một phương thức giao tiếp mà thôi, Long Xà đã tin tưởng hắn như vậy mà hắn lại cưỡng ép Long Xà trở thành thú sủng của hắn thì hắn không còn là Lâm Phong a.
Ngay lập tức Lâm Phong liền tiếp nhận được những gì Long Xà muốn truyền đạt. Vì sự cố tại vùng trung tâm nên hiện tại vùng ngoại vi vô cùng hỗn loạn, nếu là trước đây với tu vi của nó hiện giờ đã có thể xưng bá ngoại vi nhưng bây giờ lại không đủ để tồn tại. Nó biết bản thân nó có một tia long huyết vô cùng trân quý nên vô cùng điệu thấp, không muốn người khác phát hiện ra.
Ban đầu Long Xà còn có thể dựa vào thiên phú ẩn thân để tránh khỏi tầm mắt của tu sĩ, nhưng mà tu sĩ đến đây càng lúc càng nhiều, lại mang theo nhiều pháp bảo truy tung, thiên phú ẩn thân mất đi hiệu quả, cuộc sống của nó liền trở nên khốn đốn, ngày ngày phải chạy trốn khắp nơi.
Có lần chịu quá nhiều ủy khuất nó đã có ý nghĩ tiến vào vùng trung tâm nhưng lại chứng kiến rất nhiều linh thú từ vùng trung tâm chạy ra thì lại không dám tiền vào, bởi vì nó dò hỏi được ở trong đó xuất hiện một cái ma đầu diệt sát thú Vương.
Thú Vương mạnh mẽ như vậy còn bị diệt sát, ma đầu kia quá khủng bố, nó đi vào chẳng khác nào chịu chết a, mà nếu rời khỏi Cự Điểu Sơn Mạch thì cũng bị bắt lại, thế là chỉ có thể luẩn quẩn ở vùng ngoại vi, cố gắng sinh tồn.
Cuối cùng Long Xà nghĩ tới đi tìm Lâm Phong với ý định hy vọng Lâm Phong nể tình xưa nghĩa cũ mà mang nó ra bên ngoài, ở lại đây nó chỉ có con đường chết hoặc trở thành thú sủng của người khác, nó có huyết mạch của chân long, có ngạo khí của chân long làm sao cam chịu trở thành thú sủng.
Nhưng nếu Lâm Phong muốn thu nó làm thú sủng thì cũng không phải không được, một là thực lực của Lâm Phong rất mạnh, còn hai là đan dược của Lâm Phong giống như một thứ thuốc gây nghiện, nếm một lần liền không cách nào quên được, nếu trở thành thú sủng của Lâm Phong thì ngày ngày có đan dược ăn nha.
Khi chạy trốn Long Xà luôn tìm kiếm thân ảnh của Lâm Phong, đến bây giờ đã ba tháng, nó đã chạy qua rất nhiều khu vực nhưng đều không tìm được Lâm Phong. Cuối cùng Long Xà nghĩ đến địa phương trước kia Lâm Phong hay lui tới, chính là Bách Hỏa Sơn nên nó đã tìm kiếm ở Bách Hỏa Sơn mười ngày rồi.
Hôm nay lại xui xẻo gặp phải đoàn người Minh gia, nếu không phải Lâm Phong ra tay tương trợ nó cũng đành phải liều mạng nhưng với thực lực của nó không thể nào giết lão giả Kết Đan hậu kì, đến lúc đó đừng hòng điệu thấp, sẽ có rất nhiều tu sĩ tới tìm nó, việc nó có long huyết cũng sẽ được truyền ra, chắc chắn không sống nổi.
Hiểu được tính toán của Long Xà thì Lâm Phong trầm ngâm, quả nhiên đầu Long Xà này linh trí vô cùng cao, suy nghĩ vô cùng thấu đáo, thậm chí có phần còn nhỉnh hơn tu sĩ, rất có ý tứ, phù hợp với kế hoạch của hắn. Lâm Phong trả lại tinh huyết bản mệnh cho Long Xà:
-Ma đầu kia chính là ta, hiện tại không còn một linh thú Nguyên Anh nào tại khu vực này, ngưới cứ việc tới vùng trung tâm tu luyện là được.
Tin tức này khiến Long Xà chấn động, nó không thể tin được Lâm Phong ôn hòa trước đây lại chính là đại ma đầu gây ra sự hỗn loạn này. Long Xà tin tưởng Lâm Phong là bởi vì cách làm của Lâm Phong lúc trước rất thân thiện, hắn không giết hại bất kì phi cầm nào, cũng để lại ấn tượng rất hào sảng, ra tay là linh đan cao cấp.
Tâm tình của Long Xà lúc này rất phức tạp, nó không “yêu” Liễu Phượng giống như Ngư Điểu mà nó rất kính phục nàng, dưới sự trị vì của nàng thì Cự Điểu Sơn Lâm giống như thiên đường của phi cầm, dù vẫn có tranh đấu nhưng có thể được coi là hòa bình, linh thú tu luyện cũng dễ dàng hơn nhờ hệ thống túi trữ vật của nàng.
Vậy mà bây giờ nàng chết rồi, lại bị chính Lâm Phong giết chết, nó không biết có nên tiếp tục tin tưởng Lâm Phong hay không, nhưng ngoài Lâm Phong ra thì không còn ai có thể giúp được nó. Nhìn sự phức tạp trong mắt của Long Xà, Lâm Phong gật đầu, hắn không nhìn sai đầu Long Xà này, giải thích:
-Ta giết không phải thú Vương của ngươi, mà là cựu Vương, Song Đầu Hắc Phong Điểu. Thú Vương cũng đã chết trong trận chiến với Hắc Phong Điểu.
Trong đầu Long Xà lại nổi lên nghi hoặc, cựu Vương? Nó không biết ngoài thú Vương ra còn có một cựu Vương a, bất quá khi nghe được tin tức này nó lại lựa chọn tin tưởng Lâm Phong tới cùng, vẻ phức tạp trong mắt đã hoàn toàn tan biến.
Tuổi đời của Long Xà còn chưa tới một trăm tuổi, Hắc Phong Điểu lại bị Liễu Phượng soán ngôi từ ba trăm năm trước nên Long Xà không biết cũng không có gì lạ. Lâm Phong giống như suy nghĩ cái gì, một lát sau lại nói ra:
-Ngươi có muốn trở thành tân thú Vương hay không.
Lời này như một đòn giáng mạnh vào tâm thần của Long Xà, nó không do dự liền gật đầu, linh trí của nó cao nhưng không biết thế giới này vô cùng rộng lớn nên đối với nó thú Vương đã là ước mơ xa nhất mà nó có thể mơ tới. Hơn nữa trong giới linh thú, danh hiệu thú Vương không chỉ đại biểu cho sức mạnh, mà còn đại biểu cho một loại địa vị tuyệt đối.
Tại Cự Điểu Sơn Lâm muốn trở thành thú Vương phải đạt được hai điều kiện, một là đạt tới Nguyên Anh kì, và hai là phải được tất cả linh thú công nhận. Liễu Phượng lúc trước chỉ đạt được điều trước ma thôi.
Nếu Liễu Phượng là linh thú bản địa thì khi nàng đánh thắng Hắc Phong Điểu nàng đã chân chính thành Vương, nhưng vì nàng chỉ là linh thú ngoại lai, bắt buộc phải giết chết cựu Vương mới đạt được sự công nhân của linh thú ở đây.
Liễu Phượng luôn nghĩ mình là nhân loại, không tìm hiểu về thế giới của linh thú nên không biết quy tắc này dẫn tới việc nàng bị phản bội, bởi vì Hắc Phong Điểu vẫn còn sống, nó vẫn là Vương của mảnh địa phương này, nàng chỉ là ngụy Vương mà thôi.
Thực chất Lâm Phong đã sớm nghĩ đến việc giúp cho Long Xà trở thành tân Vương, hai đại linh thú Nguyên Anh kì đều chết hết, nếu không có thêm linh thú Nguyên Anh kì xuất hiện thì Cự Điểu Sơn Lâm sẽ bị biến mất, tài nguyên ở đây chắc chắn sẽ rơi vào tay tu sĩ của Đại Điểu Quốc.
Lượng tài nguyên này rất lớn, Lâm Phong muốn nó trở thành của mình chứ không phải rơi vào Đại Điểu Quốc, nhưng một mình hắn thì không thể nào kiểm soát được hết tất cả, trừ phi thú Vương chính là tay sai của Lâm Phong, như vậy thì tài nguyên nơi đây sẽ gián tiếp thuộc về hắn.
Một khi Liễu Phượng tỉnh lại hắn dám chắc nàng sẽ không làm thú Vương nữa, bởi vì mảnh đất này không chào đón nàng, hiện tại Long Xà là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí tân Vương, một là linh trí của nó rất cao, hai là nó có huyết mạch chân long, nếu được bồi dưỡng thì tỉ lệ đột phá Nguyên Anh kì của nó không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Nhìn thấy Long Xà đồng ý thì Lâm Phong cũng vui vẻ, như vậy là tốt nhất, nếu không chỉ có thể đưa Ngư Điểu lên làm tân Vương, nhưng với tính cách của Ngư Điểu thì Lâm Phong không yên tâm, rất có thể cả Cự Điểu Sơn Lâm sẽ bị hủy trong tay nó a. Lâm Phong nói với Long Xà:
-Vậy ngươi tạm thời theo ta, chờ ta giải quyết việc ở đây sẽ mang ngươi tới nơi ở của thú Vương. Ngươi muốn ở ngoài hay vào trong Thú Nang.
Long Xà làm một cái động tác tránh xa Lâm Phong, ý tứ là nó muốn ở ngoài, bởi vì nó nghĩ rằng nó chỉ cần giúp đỡ Lâm Phong một chút thì Lâm Phong sẽ cho nó đan dược, có ngu mới chui vào Thú Nang a.
Lâm Phong mặc kệ Long Xà nghĩ cái gì, nó lựa chọn ở ngoài thì cho nó ở ngoài, hai người một xà cùng tiến sâu vào Bách Hỏa Sơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK