Mục lục
Đỉnh Phong Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm đầy xuân sắc trôi qua, mặt trời ló rạng xua tan màn đêm đem bình minh tới, bình minh trong lòng Liễu Phượng trải qua một đêm cùng Lâm Phong cũng trở lại, Lâm Phong chính là mặt trời trong lòng nàng, hắn có thể vì nàng mà thay đổi bản thân… thì nàng cũng sẽ vì hắn… bước ra khỏi bóng đêm để sánh bước cùng hắn, so với hắn… quá khứ không còn quan trọng.



Lúc này Liễu Phượng đang cuộn mình ngủ say trong lòng Lâm Phong như một con mèo nhỏ, khuôn mặt phiếm hồng đầy hạnh phúc, ẩn ẩn còn có thể thấy khóe môi nàng cong lên như đang cười mãn nguyện, đã lâu rồi nàng chưa buông bỏ tất cả để ngủ say như thế này, cảm giác… vô cùng thoải mái, nàng muốn mệt mỏi sẽ theo giấc ngủ này tan biến.



Lâm Phong nhìn Liễu Phượng ngủ say liền biết hắn làm không sai, hắn cảm nhận được sự mệt mỏi dồn nén suốt một tháng trong lòng nàng đang dần tan biến, khúc mắc về quá khứ thực sự không còn quan trọng với nàng nữa, dù quá khứ có đáng sợ như thế nào cũng sẽ không thể ảnh hưởng tới tương lai của hắn và nàng, bởi vì hắn là tương lai của nàng, chỉ cần hắn còn…tương lai của nàng vĩnh viễn không tối tăm.



Thực chất khi Lâm Phong quyết định nói tất cả tình cảm của mình cho Liễu Phượng biết hắn cũng hơi lo sợ, hắn biết khi nói ra Liễu Phượng sẽ đáp lại tình cảm của hắn, trong khoảnh khắc đó nàng sẽ bỏ qua tất cả mặc cảm để bộc phát tình yêu mãnh liệt, nhưng nếu sau đó khúc mắc không được gỡ bỏ thì nàng càng lún sâu vào mặc cảm hơn, kết quả này là kết quả mà Lâm Phong không mong muốn nhìn thấy.



Nhìn nàng như vậy Lâm Phong không kìm được hôn lên trán nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, hắn muốn chuẩn bị đồ ăn cho Liễu Phượng một phen rồi nói chuyện với Tuyết về chuyện này luôn, có lẽ Tuyết đã biết rồi nhưng Lâm Phong nghĩ hắn nên tự mình nói thì hay hơn, nếu mà không nói thì cảm giác giống như là ngoại tình a.



Cử động của Lâm Phong rất nhẹ nhàng bất quá vẫn làm cho Liễu Phượng thức giấc, nàng dụi dụi cặp mắt hỏi:



-Ưm…ưm…. Ngươi đi đâu vậy? Trời sáng rồi sao.



Lâm Phong gãi gãi đầu xấu hổ nói:



-Xin lỗi, ta làm nàng thức giấc rồi.



Liễu Phượng nằm trong đống chăn mền cười hì hì:



-Không sao, ta ngủ cũng đủ rồi, chúng ta phải mau chóng tu luyện kéo lại thời gian một tháng lãng phí mới được. Ngươi quay mặt đi chỗ khác để ta thay đồ cái đã.



Lâm Phong không quay mặt đi mà còn đến gần Liễu Phượng hơn nói:



-Sau chuyện đêm qua mà nàng còn rụt rè như vậy sao, ta nhớ đêm qua có người mạnh bạo lắm nha, đòi làm tới mấy lần liền. Ta thấy hết sạch rồi, thấy thêm một lần cũng đâu có sao.



Liễu Phượng nhớ lại cảnh tượng đêm qua liền đỏ mặt đuối lí, bất quá nàng vẫn cố gắng cãi lại:



-Cái đó… và cái này là hai chuyện khác nhau.



Lâm Phong cười gian manh nói ra:



-Ta thấy chẳng có gì khác nhau cả, thời gian còn sớm, ta muốn thêm một lần có được không.



Liễu Phượng vội vàng lấy mền quấn chặt thân lại yếu ớt nói:



-Đừng lại đây, nói thật chuyện đêm qua làm ta rất sung sướng, ta sống mấy trăm năm cũng chưa từng có cảm giác sung sướng như vậy, ta sợ bị ngươi nhìn chằm chằm ta sẽ không kiềm chế nổi, ta không muốn ngươi nghĩ ta là loại nữ nhân hư hỏng.



Nghe vậy Lâm Phong liền bật cười, ba người hắn yêu đều nói qua với hắn những lời này, đây có phải trùng hợp hay không a. Bất quá hắn biết Liễu Phượng da mặt mỏng hơn Tuyết và Thanh Ngọc nên vẫn quay mặt đi, đợi nàng mặc xong y phục mới nói:



-Ta hỏi nàng nếu có người khác không phải ta nhìn chằm chằm nàng như vậy nàng sẽ làm gì.



Liễu Phượng không hiểu Lâm Phong hỏi vậy có ý gì nhưng vẫn trả lời:



-Đương nhiên ta sẽ móc mắt tên đó ra rồi, bất cứ kẻ nào có ý đồ xấu với ta ta sẽ giết hết.



Lâm Phong cười giải thích:



-Điều đó nghĩa là việc nàng không kiềm chế được với ta không phải do nàng hư hỏng, mà là nàng yêu ta, và ta cũng yêu nàng, cho nên đừng suy nghĩ như vậy nữa. Nói thật khi ta nhìn các nàng ta cũng không kiềm chế được đâu.



Liễu Phượng bĩu môi nói:



-Xì, nam nhân các ngươi đều là đồ háo sắc, không cần nói ta cũng biết.



Lần này thì Lâm Phong không phản bác mà gật đầu xác nhận:



-Ta đúng là háo sắc, hai nàng đẹp như vậy ta không thích mới là lạ, bất quá không phải ai đẹp ta cũng yêu, ta nghĩ sau này ta sẽ không yêu thêm ai nữa, nàng là người cuối cùng rồi.



Liễu Phượng nghe vậy cười đắc ý hỏi lại:



-Tại sao vậy? Ta có điểm nào đặc biệt khiến ngươi không yêu thêm ai khác nữa sao?



Lâm Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Liễu Phượng liền cười cười:



-Nàng tự tin quá vậy, bất quá nàng nói không sai, nàng rất đặc biệt, có thể nói nàng và Tuyết đã lấy hết cơ hội của người khác rồi, bởi vì trái tim ta nhờ có hai nàng đã đầy đủ không còn khiếm khuyết nữa.



-Nói thật ngay từ đầu ta đã không muốn yêu ai khác ngoài Thanh Ngọc, bởi vì ta nợ Thanh Ngọc quá nhiều, nhiều đến nỗi ta dùng cả đời này để bù đắp cho nàng ấy cũng không đủ, như vậy ta làm sao có thể yêu thêm một ai khác, vướng bận càng nhiều càng khiến ta cảm thấy có lỗi với Thanh Ngọc.



-Lúc đó ta buộc bản thân phải tàn khốc, ta không nhận ra ta đã thay đổi vì thù hận, ta tưởng mình vẫn là “mình”, cho đến khi Tuyết nới lỏng trái tim ta ra một chút, rồi nàng xuất hiện đúng lúc trở thành mảnh ghép cuối cùng giúp ta trở lại chính mình.



Nghe vậy Liễu Phượng trừng mắt chất vấn Lâm Phong:



-Ngươi nói vậy là nói ta và Tuyết muội chỉ may mắn mới được ngươi chấp nhận có phải không.



Lâm Phong lắc đầu nói một cách chân thành:



-Không phải, ta mới là người may mắn vì gặp được hai nàng, nếu không phải là hai nàng sợ rằng ta đã lầm đường lạc lối rồi, chính hai nàng là ánh sáng dẫn đường cho ta chứ không phải ta là người dẫn đường cho hai nàng. Ta yêu hai nàng chính là vì con người thực sự của hai nàng, không phải do ảnh hưởng của Thanh Ngọc hay cái gì khác, ta có thể thề.



-Được rồi, ta tin rồi, coi như ngươi biết điều.



Liễu Phượng rất vui với câu trả lời của Lâm Phong, dù nàng biết rõ Lâm Phong không có ý như trong câu hỏi của nàng nhưng nghe chính miệng hắn nói làm cho nàng rất thỏa mãn, nàng chính là người dẫn lối cho hắn a.



Bất quá Liễu Phượng không biết còn một câu nữa mà Lâm Phong không có nói ra, đó là hắn có cảm giác việc hắn gặp được hai nàng không đơn thuần là ngẫu nhiên, bởi vì thời gian hắn gặp hai nàng quá trùng hợp, mà tác dụng của hai nàng trong cuộc đời hắn chính là giúp hắn tìm lại bản thân, Thanh Ngọc đã từng nói “Anh đừng đánh mất chính mình nhé”, chẳng lẽ Thanh Ngọc vẫn đang giúp hắn sao.



Lại nói bản thân hắn thay đổi chính là vì Thanh Ngọc, trong lúc vô tình Thanh Ngọc đã trở thành tâm ma của hắn, việc này… không bình thường, bởi vì… hắn có hỗn độn chi tâm, tâm ma… rất khó tồn tại, vậy mà hắn lại xuất hiện tâm ma ngay từ bước đầu tiên của tu chân, dường như… tất cả mọi việc của hắn… đều xoay quanh Thanh Ngọc.



Nghĩ vậy Lâm Phong liền không dám suy nghĩ nữa, càng suy nghĩ… hắn càng cảm thấy đằng sau việc này không đơn giản, chuyện tương lai tới đâu thì hay tới đó vậy, dù chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không để nhị nữ chịu khổ, đồng thời hắn đã cắt đứt tất cả vận mệnh chi tuyến rồi, không cần lo lắng vận mệnh bị người khác khống chế nữa, dù là… Thanh Ngọc cũng không được.



………………………….



Trong lúc Lâm Phong chuẩn bị thức ăn thì Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết đã ngồi sẵn ở bàn ăn tại đình viện, Mộ Dung Tuyết nhìn Liễu Phượng trêu chọc:



-Nhìn tỷ rất là hạnh phúc nha, xem ra… hắn và tỷ có gì đó mờ ám với nhau rồi, nói cho muội biết cảm giác của tỷ là thế nào đi.



Liễu Phượng ngượng ngùng nói:



-Muội chỉ biết chọc tỷ, không phải muội với hắn cũng có rồi sao, hỏi tỷ làm gì nữa chứ.



Mộ Dung Tuyết ra vẻ không quan tâm nói:



-Tỷ không nói thì thôi, lát nữa muội hỏi huynh ấy vậy.



-Đừng đừng, tỷ nói tỷ nói, khi mà hắn làm… cảm giác… rất là sung sướng, giống như trước đó dù hắn nói chấp nhận tỷ nhưng nếu không làm thì tỷ và hắn vẫn là người xa lạ, nhưng sau đó… giữa tỷ và hắn đã có một mối liên kết đặc biệt. Lại nói… khi cùng hắn… tỷ thấy mình…hư hỏng hơn hẳn.



Đến chữ cuối cùng Liễu Phượng càng nói càng nhỏ, kể ra những thứ này rất là xấu hổ a, bất quá nàng không muốn kể cũng phải kể, bởi vì nếu để Lâm Phong kể cho muội ấy còn xấu hổ hơn, dù sao nữ nhân nói chuyện với nhau về vấn đề nhạy cảm vẫn dễ hơn nhiều.



Liễu Phượng hỏi lại Mộ Dung Tuyết:



-Còn muội thì sao.



Mộ Dung Tuyết cười cười thần bí:



-Cảm giác của muội hơi khác tỷ một chút, nếu tỷ muốn biết thì hỏi huynh ấy đi, cái này… là bí mật của bọn muội.



Nghe vậy Liễu Phượng giật nảy mình, chẳng lẽ Lâm Phong đối với muội ấy khác với mình sao, nếu hỏi Lâm Phong thì hắn sẽ nghĩ mình đang ghen, ghen với chính muội muội tác hợp cho mình và hắn là không ổn a, như vậy sẽ rất nhỏ mọn, nhưng mà nếu nàng không biết thì khó chịu lắm, phải làm sao bây giờ.



Mộ Dung Tuyết nhìn gương mặt xoắn xuýt của Liễu Phượng mà nàng phải nhịn cười đến mức run rẩy cả người, may là nàng khống chế tốt mới không cười thành tiếng, tỷ ấy thật là dễ thương mà, thực chất thì cảm giác của muội chẳng khác với tỷ là bao nhiêu, tỷ thật là ngốc, không biết tỷ sẽ mở lời hỏi hắn như thế nào đây.



Khi nhị nữ đang trò chuyện với nhau về “nhân sinh” (tự hiểu nhá) thì Lâm Phong mang đồ ăn tới, Lâm Phong đặt lên bàn tròn bốn món ăn vô cùng bắt mắt, bốn món mang theo tứ vị chua, mặn, ngọt, đắng, cộng thêm một bầu rượu tạo vị cay cho bữa ăn này đầy đủ ngũ vị.



Tuy chỉ có bốn món nhưng trong mỗi món lại có biến hóa riêng, lượng đồ ăn cũng rất phong phú, bảo đảm ăn hoài không ngán, Lâm Phong ra tư thế mời nhị nữ:



-Đồ ăn tới rồi đây, hôm nay các nàng muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta bao hết. Phượng, nhìn nàng giống như muốn hỏi ta cái gì sao.



Lâm Phong nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Liễu Phượng liền không hiểu, bình thường khi gặp đồ ăn nàng không giống như vậy a, dù đây là những món mới cũng không nên có biểu lộ xoắn xuýt chứ. Liễu Phượng bị Lâm Phong hỏi khó vội vàng cầm bát đũa lên vừa ăn vừa nói:



-A… không có gì, chúng ta ăn thôi, để lâu đồ ăn sẽ nguội mất.



Lâm Phong thấy vậy không nghĩ nhiều nữa, một tháng này Liễu Phượng vô cùng mệt mỏi nên theo hắn hành động này của nàng là bình thường, Lâm Phong ngồi vào bàn ăn nói:



-Ồ, nàng phải ăn nhiều vào, bữa ăn này ta cố tình lựa chọn những gốc linh dược tốt nhất để bồi bổ cho nàng đó. Tuyết cũng ăn đi thôi.



Mộ Dung Tuyết mỉm cười gật đầu rồi cùng hai người Lâm Phong thưởng thức bữa ăn, nói gì thì nói đồ ăn Lâm Phong làm vẫn là tuyệt nhất, chuyện gì cũng nên để sau bữa ăn rồi lại tính tiếp a, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, không phải lúc nào cũng có nhiều linh dược để nấu cả.



Vẫn theo thói quen lúc trước, Liễu Phượng luôn lựa chọn “thịt” đầu tiên, sau đó nàng đưa tay gắp mấy đoạn “rau” ăn kèm, hôm nay còn có cả rượu mà những lần trước không có nên nàng liền nhâm nhi một chút. Còn Mộ Dung Tuyết thì quan sát tổng thể món ăn trước, sau đó mới lựa chọn ăn như thế nào là ngon nhất, so sánh thì Mộ Dung Tuyết có vẻ sành ăn hơn Liễu Phượng nhiều.



Đột nhiên Liễu Phượng khựng lại nói:



-Đắng quá, món này dù ngon nhưng ta không thích vị đắng.



Thấy vậy Lâm Phong cười cười, gắp cho nàng một lúc hai món ăn, một loại trong đó là loại rau đắng nàng vừa ăn:



-Nàng ăn thử thế này xem.



Liễu Phượng bán tính bán nghi nhìn Lâm Phong, không phải nàng không ăn được đắng, chỉ là không biết vì sao hôm nay vị đắng lại làm cho nàng không thích ăn, dù rằng theo cảm nhận của nàng món này rất ngon, nó còn ngon hơn mấy món khác nữa, cảm giác này rất khó hiểu.



Bất quá nàng vẫn mở miệng nhận lấy tổ hợp rau mà Lâm Phong gắp cho nàng nuốt xuống, một loại hương vị vô cùng độc đáo xuất hiện trên đầu lưỡi của nàng, nàng nhắm nghiền hai mắt tận hưởng hương vị đặc biệt này.



Sau một lúc Liễu Phượng không nhịn được mà thốt lên:



-Oa, ngon quá, thì ra hai món này là để ăn chung với nhau, đắng và ngọt không ngờ lại hợp nhau đến như vậy.



Nghe Liễu Phượng nói vậy Mộ Dung Tuyết giống như hiểu ra cái gì đó, nàng đưa tay gắp lấy mỗi thứ một chút ăn vào, bất chấp tửu lượng của nàng kém nàng cũng lấy một ly rượu nuốt xuống. Ban đầu là mặn, rồi sau đó là cay, chua, đắng, ngọt xuất hiện, ngũ vị giao thoa, trong đầu nàng… nhiều hơn một loại hiểu ra.



-Thì ra là vậy, ngũ vị tạp trần, ngũ vị đại biểu cho năm loại cảm xúc của con người, cay đắng, chua xót, đắng chát, mặn nồng và ngọt ngào. Tỷ không thích đắng là vì tỷ vừa mới trải qua đắng chát, và tỷ đang ngọt ngào vì hạnh phúc nên tỷ mới thấy ngon khi đắng cùng ngọt giao thoa.



-Tâm tình… chính là thứ tác động đến tỷ, chứ không phải những món ăn này. Đắng và ngọt, tuy nó là hai vị trái ngược nhau nhưng đắng lại tôn lên ngọt, khiến người ta không kiềm chế được mà lựa chọn ngọt ngào, còn ngọt… làm cho đắng… không còn là đắng, đắng ở vị giác nhưng ngọt ngào trong tâm hồn, tổ hợp này… rất thường thấy.



-Nhân sinh….



Đột nhiên Lâm Phong đưa tay ra ngắt lời Mộ Dung Tuyết:



-Muội đừng suy nghĩ nhiều, đây đơn giản chỉ là một bữa ăn mà thôi.



Mộ Dung Tuyết giật mình tỉnh lại, nàng bị Lâm Phong kéo ra khỏi cảm ngộ nhưng nàng lại không buồn bực mà lại cười cười gật đầu tiếp tục ăn:



-Huynh nói đúng, đây chỉ là một bữa ăn, chúng ta thưởng thức tiếp thôi.



Cứ như vậy ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, có lẽ vì phần rượu Lâm Phong làm ra mà nhị nữ có chút say, thông thường khi ăn hai nàng rất tập trung vào chuyên môn nhưng hôm nay hai nàng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Lâm Phong ngồi ở một bên nhìn hai nàng đối thoại chỉ biết cười xấu hổ, bởi vì hết chuyện để nói hai nàng lại nói về hắn, có chút ngại ngùng a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK