Mục lục
Đỉnh Phong Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái đã năm năm trôi qua kể từ lúc Lâm Phong đi tới Thần Nguyên Mộ Địa, cũng là năm năm mà Hiên Phượng sống rất cực khổ tại Hồng Lưu Quốc.



Điều này là sự thật, đừng nhìn Hiên Phượng thuận lợi đột phá lên Nguyên Anh sơ kì trong năm đầu tiên sau đó danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử trung tâm Hồng Lưu Điện liền cho rằng nàng sống rất tốt, ngược lại từ lúc đột phá thành công nàng không có một giây một phút nào ngừng lo sợ.



Bởi vì sau khi hoàn tất bế quan Hiên Phượng phát hiện Hồng Lưu Điện đã không còn một nhiệm vụ nào cần đệ tử đi ra khỏi nội lưu, đồng thời trong bốn năm tiếp theo mỗi khi Hồng Lưu Điện ban bố nhiệm vụ nào tương tự liền có người nhận ngay, nàng không có cơ hội nào trốn thoát khỏi Hồng Lưu Quốc cả.



Mọi thứ diễn ra giống như ngẫu nhiên nhưng sau nhiều lần như thế trong đầu Hiên Phượng tự nhiên sẽ hiện lên cái ý nghĩ rằng “dường như Hồng Lưu lão tổ đã biết được điều gì”.



Với loại suy nghĩ trên nếu Hiên Phượng không biết chuyện thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại là người biết rõ chuyện của Lâm Phong, từ đó ngày qua ngày nàng phải chịu áp lực cực kì khủng khiếp sợ rằng bản thân sẽ lộ ra sơ suất để cho Hồng Lưu lão tổ phát hiện điểm không đúng.



Áp lực đó lớn đến mức đã hai lần Hiên Phượng muốn tự sát, nhưng đến cuối cùng nàng không làm được.



Bất quá không phải nàng sợ chết nên không tự sát, nói thật khi đưa ra quyết định ở lại để giảm nghi ngờ cho Lâm Phong nàng đã xem nhẹ cái chết, cái nàng sợ là lỡ như Hồng Lưu lão tổ chưa biết gì cả mà nàng lại tự sát chẳng khác nào tự thú nhận Lâm Phong có bí mật.



Nếu là như vậy công sức của Lâm Phong lẫn của nàng sẽ trở thành công cốc rồi, ít nhất phải đợi Lâm Phong ra khỏi Thần Nguyên Mộ Địa thì cái chết của nàng mới không ảnh hưởng tới Lâm Phong, bây giờ nàng chết cùng lắm chỉ giúp Lâm Phong giảm bớt một chút gánh nặng thôi.



Lại nói nàng cũng rất muốn gặp lại Lâm Phong, nàng rất nhớ hắn, chỉ cần có được một tia ánh sáng của hy vọng nàng không nỡ kết thúc cuộc sống này, nàng vẫn nuôi hy vọng tất cả chỉ là ngẫu nhiên chứ không phải Hồng Lưu lão tổ sắp đặt.



Thế nhưng thực tế phũ phàng, Hiên Phượng không biết niềm hy vọng nhỏ nhoi của nàng chính là do Hồng Lưu lão tổ ban cho, nói cách khác cái hy vọng đó của nàng căn bản không tồn tại.



Bởi vì những gì xảy ra trong mấy năm vừa qua hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, tất cả đều là kế sách Hồng Lưu lão tổ bày ra để tìm người “có tật giật mình”, dưới áp lực cực lớn sẽ có ngày cây kim trong bọc lòi ra mà thôi.



Chiêu này của Hồng Lưu lão tổ rất cao minh và cay độc, chung quy lại những người đệ tử còn lại như Hiên Phượng, Dương Huyền, Trấn Hằng,… chỉ là những đệ tử dưới trăm tuổi, từ tâm tính đến tu vi đều thua lão làm sao có thể chịu được lão giày vò.



Quả nhiên… sau ba năm lão đã phát hiện được điều không đúng ở Hiên Phượng – nàng có tâm muốn tự sát, mặc dù Hiên Phượng che dấu rất kĩ nhưng làm sao qua ánh mắt cáo già của Hồng Lưu lão tổ, phát hiện này khiến lão vui vẻ vô cùng.



Thật lòng mà nói Hồng Lưu lão tổ không có nuôi bao nhiêu hy vọng khi bày ra kế sách “có tật giật mình”, lão chỉ muốn thử vận may do không cam lòng mà thôi, ai biết nhờ vậy lại thu được kinh hỷ bất ngờ.



Bất quá khi phát hiện ra Hồng Lưu lão tổ chưa đụng tới Hiên Phượng ngay, lão biết chắc Hiên Phượng không có vấn đề gì cả, nếu thật là Hiên Phượng lấy được kì ngộ kia thì không có khả năng nàng để lộ ý định tự sát, từ đó lão lại tiếp tục quay ra nghi ngờ cái tên Lâm Phong lão đã thả đi.



Điều đầu tiên Hồng Lưu lão tổ làm là phái người trực tiếp tìm hiểu tin tức về Lâm gia ở Phong Quốc và Mộ Dung gia ở Đại Điểu Quốc chứ không bỏ qua cho Lâm phong nữa, còn bản thân lão âm thầm đích thân chạy tới Cực Pháp Quốc điều tra một phen.



Cho đến hôm nay Hồng Lưu lão tổ không thu được tin tức gì đặc biệt liên quan tới Lâm Phong ở Cực Pháp Quốc nhưng bù lại thuộc hạ của lão đi tới Phong Quốc và Đại Điểu Quốc lại thu được rất nhiều tin tức thú vị.



Như là Lâm gia từng xuất hiện bảo vật kinh thiên hay chuyện sư phụ Lâm Phong từng trở về giúp đỡ Lâm gia, rồi sự kiện Thi Điểu Tông bị diệt cộng thêm có một cái Lâm Toàn Phong xuất hiện ở Mộ Dung gia giải vây cho Mộ Dung Tuyết lão đã có thể khẳng định rồi.



Trong một căn mật thất, Hồng Lưu lão tổ nhìn mấy tấm ngọc giản tin tức vừa được truyền về lẩm bẩm:



-Khá lắm, một tên tiểu tử chưa tới ba mươi tuổi lại có thể qua mặt được lão phu, có điều càng như vậy càng chứng tỏ ngươi có bí mật vô cùng lớn. Chỉ là… không biết những gì ngươi nói trước đó có phải thật hay không đây, bằng hữu sao…



Nói đến lời cuối cùng khóe môi Hồng Lưu lão tổ hơi nhếch lên một điểm, sau đó thân hình lão lóe lên một cái rồi biến mất khỏi căn mật thất.



Nháy mắt sau, địa phương Hồng Lưu lão tổ xuất hiện chính là phòng tu luyện của Hiên Phượng, nói chính xác hơn là lão xuất hiện ngay trước mặt Hiên Phượng rồi nâng tay lên điểm một cái vào mi tâm Hiên Phượng, từ đầu đến cuối Hiên Phượng chưa kịp phản ứng gì đã bị một chỉ kia đánh ngã.



Ngay lúc Hiên Phượng ngã xuống, Hồng Lưu lão tổ mở miệng nói:



-Lão phu biết ngươi có thể nghe được những lời này, Lâm Phong của Lâm gia tại Phong Quốc, bằng hữu của ngươi tạm thời chưa chết, nếu muốn cứu nàng ngươi biết phải làm thế nào rồi.



Nói xong Hồng Lưu lão tổ mang theo Hiên Phượng hôn mê rời đi, trên thực tế lão nói thế thôi chứ không biết Lâm Phong có nghe được hay không, nếu Lâm Phong nghe được là tốt nhất lão đỡ tốn công phu diễn trò trước mặt Ngũ Đại Đế Quốc.



Về phần Lâm Phong có đến cứu Hiên Phượng hay không lão có niềm tin Lâm Phong sẽ đến cứu, riêng việc Lâm Phong để một người biết bí mật là Hiên Phượng sống đã nói lên Lâm Phong rất coi trọng Hiên Phượng rồi, trừ phi Lâm Phong cáo già đến mức cố tình để Hiên Phượng sống làm bia đỡ đạn.



Mà dù cho Lâm Phong sẽ không thúc thủ chịu trói để đổi lấy Hiên Phượng thì trong tay lão vẫn còn Lâm gia, còn Mộ Dung gia, Hồng Lưu lão tổ tin tưởng với mức độ thông minh của Lâm Phong không thể nào không nghe ra được ẩn ý trong lời của lão.



………………………



Thần Nguyên Mộ Địa.



Trải qua năm năm liên minh của Lâm Phong chữa trị được tổng cộng sáu mắt trận, ngoại trừ mắt trận đầu tiên ra năm mắt trận sau này đều được liên minh Lâm Phong độc chiếm, số lượng linh khí kết tinh Lâm Phong thu về nhiều hơn dự tính một chút lên tới hai ngìn.



Về phần những người khác không lấy được nhiều như Lâm Phong nhưng cũng đủ làm tiền đề đột phá lên Nguyên Anh sơ kì, lúc này trong liên minh của Lâm Phong toàn bộ năm mươi bảy người kể cả Lâm Phong đều là Nguyên Anh sơ kì.



Không sai, là năm mươi bảy người, trên đường đi có ba người không may tử vong do dính phải không gian loạn lưu, chuyện này không ai nói gì được vì ngay từ đầu mọi người đều biết Thần Nguyên Mộ Địa không phải địa phương an toàn.



Thậm chí trong năm năm di chuyển chỉ ngã xuống ba người đã được coi là khá may mắn rồi.



Đột nhiên trong lúc đoàn người đang di chuyển thì Lâm Phong lại dừng lại, sắc mặt Lâm Phong biến băng lãnh hơn bao giờ hết, tuy nhiên rất nhanh sau đó Lâm Phong liền che giấu tâm tình phẫn nộ lại nói:



-Ta có chuyện cần giải quyết không thể đi cùng với mọi người được nữa, bảo trọng.



Mấy người còn lại nghe Lâm Phong nói khá bất ngờ, vừa rồi… bọn họ cảm giác được Lâm Phong rất không bình thường khiến bọn họ hơi rùng mình, chẳng qua cảm giác đó đến nhanh mà đi cũng nhanh nên họ còn tưởng là ảo giác, bây giờ nghe Lâm Phong nói ra lời này chắc hẳn không phải ảo giác rồi.



Kiều Nguyệt Nguyệt đứng ra nói:



-Lâm Phong, trong mấy năm này ta đã coi ngươi là bằng hữu, ngươi có chuyện gì có thể nói với ta, ta sẽ giúp ngươi.



Thật, tu sĩ cũng là con người, cùng nhau ở một chỗ lâu ngày sản sinh ra hảo cảm là chuyện bình thường, đừng nói Kiều Nguyệt Nguyệt mà rất nhiều người ở đây đều có ý định này, dù sao trên đường đi Lâm Phong đã mấy lần ra tay giúp bọn họ.



Lâm Phong biết Kiều Nguyệt Nguyệt nói không phải cho có lệ, nhưng hắn vẫn lắc đầu:



-Đa tạ ý tốt của mọi người, có điều…. đây là chuyện của riêng ta, mọi người không nên xen vào mới là tốt nhất.



Nói xong Lâm Phong kéo theo Phượng và Tuyết rời đi, Kiều Nguyệt Nguyệt thấy Lâm Phong hờ hững cũng không níu kéo Lâm Phong nữa, nàng có hảo ý mà người ta không lĩnh tình đành chịu thôi, nàng với Lâm Phong chưa phải sinh tử chi giao.



Lại nói năm mươi tư Nguyên Anh sơ kì cùng năm mươi bảy Nguyên Anh sơ kì không khác nhau nhiều, thậm chí ít một người mọi người liền được chia nhiều hơn một phần a.



Thế nhưng không phải tất cả đều để Lâm Phong thoải mái rời đi, ngược lại có một điều khá bất ngờ là cả bảy người đệ tử Hồng Lưu Quốc đều đứng ra chặn đường Lâm Phong, Kim Thần coi như người mạnh nhất trong bảy người mở miệng nói:



-Ngươi là đội trưởng làm sao có thể vô trách nhiệm như vậy, không phải trước đó ngươi từng nói ưu tiên đội ngũ lên hàng đầu sao.



Ngoài mặt Kim Thần nói thế chứ ý tứ không phải như thế, ở đây Kim Thần nhận nhiệm vụ từ lão tổ phải bám sát Lâm Phong làm sao để Lâm Phong rời đi được, lời vừa rồi chỉ là cái cớ thôi, bọn họ nghĩ bảy Nguyên Anh sơ kì đấu ba Nguyên Anh sơ kì là chuyện dễ dàng.



Phía bên kia, đối với Kiều Nguyệt Nguyệt thì Lâm Phong còn khách khí nhưng bị mấy người Kim Thần chặn đường hắn liền động sát khí, hắn… phẫn nộ là vì Hồng Lưu lão tổ, mấy tên này không biết quý trọng mạng sống đừng trách hắn rồi.



Trong cơn tức giận Lâm Phong không nói lời nào thi triển Hỏa Bộ phối hợp nhục thân Nguyên Anh trung kì đẩy tu vi lên tới Nguyên Anh hậu kì đánh ra một phát Hỏa Lôi Quyền về phía Kim Thần, lúc này hắn không thèm che dấu thực lực nữa, đã ra tay là thi triển toàn lực.



Mấy người Kim Thần không ngờ Lâm Phong không nói lí lẽ chút nào đã ra tay, mà bọn họ còn bất ngờ hơn là một quyền của Lâm Phong quá mạnh mẽ, hỏa kết hợp với lôi đã đẩy lực phá hoại của một quyền này lên tới mức tối đa, bảy người Nguyên Anh sơ kì bọn họ có thể chống đỡ được một quyền này sao.



-Ầm… phốc, phốc, phốc….



Đáp án là… không thể.



Quyền mang quét qua, thân thể bảy người không có khả năng phản kháng chút nào đã bị oanh thành tro bụi chỉ còn lại Nguyên Anh dựa vào bí pháp chạy ra, tuy họ biết Nguyên Anh khó có thể sống sót nổi trong điều kiện khắc nghiệt của tinh không nhưng đành phải lao ra thôi.



Bất quá bọn họ không biết rằng chuyện Nguyên Anh còn sót lại là do Lâm Phong cố tình làm ra chứ không phải vừa rồi bọn họ thi triển bí pháp chủ động lưu lại Nguyên Anh, trên thực tế Lâm Phong có thể đánh cho bảy người thần hồn câu diệt chỉ bằng một quyền.



Bảy cái Nguyên Anh đồng thời hướng tới mấy người Kiều Nguyệt Nguyệt kêu cứu thảm thiết:



-Cứu ta.



Nghe được tiếng hét thảm thiết kia những người còn lại mới bừng tỉnh khỏi giật mình, thế nhưng không ai dám ra tay cứu giúp, không, phải nói là muốn cứu cũng không kịp vì đã có một cái bóng đen xoẹt qua nuốt lấy bảy cái Nguyên Anh mất rồi.



Đồng thời bảy cái nhẫn trữ vật của bảy người cũng bị cái bóng đen kia tiện thể cướp mất, sau đó bóng đen trở về bên cạnh Lâm Phong lại tiếp tục biến mất như chưa có gì xảy ra, từ đầu đến cuối không ai nhìn rõ được bóng đen kia là cái gì.



Giải quyết xong bảy người Kim Thần, Lâm Phong tiếp tục rời đi, hắn không quay đầu lại chỉ nói một lời cuối:



-Bảo trọng, sau này… đừng đến gần ta.



Mấy người Kiều Nguyệt Nguyệt nhìn bóng lưng Lâm Phong triệt để rời đi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lưng áo bọn họ ướt sũng từ lúc nào không hay.



Hóa ra… trong đội hình của bọn họ có một tên sát thần mà bọn họ không hề biết, nếu vừa rồi Lâm Phong ra tay với bọn họ chưa chắc trong bọn họ đã có một người sống sót, thực lực của Lâm Phong quá mạnh mẽ rồi, chưa kể bên cạnh Lâm Phong còn có hai nữ nhân không tầm thường.



Lúc này Kiều Nguyệt Nguyệt mới trấn định lại mở miệng nói:



-Mọi người coi như chưa thấy chuyện gì đi.



Nghe vậy mấy người còn lại chỉ biết gật đầu, bọn họ không biết chính xác có chuyện gì nhưng theo những gì họ thấy thì nội bộ Hồng Lưu Quốc có vẻ không được ổn lắm, chuyện nhà người ta để người ta lo là được rồi, nhiều chuyện rất dễ bị ăn đòn a.



Bên phía Lâm Phong, bây giờ Liễu Phượng mới có cơ hội hỏi:



-Hiên Phượng…. có chuyện gì sao?



Lâm Phong trầm trọng đáp:



-Ừ, linh hồn ấn kí ta để lại trong người Hiên Phượng đã bị kích hoạt, Hồng Lưu lão tổ…. đã biết chuyện rồi.



Nghe Lâm Phong nói Phượng lo lắng hỏi tiếp:



-Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ lưu lạc tinh không sao?



Lâm Phong lắc đầu:



-Không, nếu Hiên Phượng đã trốn thoát hoặc đã chết chúng ta mới lựa chọn phương án lưu lạc tinh không, ở đây Hiên Phượng vẫn còn sống ta không thể bỏ mặc nàng ấy, dù sao nhờ nàng ấy chúng ta mới dễ dàng rời đi được.



Tới đây Phượng không hỏi nữa mà nói:



-Ta nghe theo ngươi.



Trên thực tế Phượng rất hiểu tính cách của Lâm Phong, trước đó nàng hỏi giảm hỏi tránh để xác định xem Phượng có còn sống hay không mà thôi, nàng không phải loại người bỏ ham sống sợ chết bỏ rơi bằng hữu.



Ngược lại nàng biết Lâm Phong có kế hoạch gì rồi hắn mới nói ra những lời kia, nàng chỉ cần nghe theo hắn là được.



Lại nói Lâm Phong nói rất đúng, nhờ Hiên Phượng bọn họ mới dễ dàng được Hồng Lưu lão tổ rời đi, sưu hồn là một chuyện nhưng Hồng Lưu lão tổ có quan tâm sống chết của bọn họ hay không lại là một chuyện khác.



Có thể nói nếu chuyện Hồng Lưu lão tổ tự tin sưu hồn không sai lầm cộng thêm suy nghĩ tỉ lệ đệ tử Kết Đan viên mãn nắm giữ vật lão cần rất thấp là nguyên nhân chính thì chuyện Hiên Phượng ở lại chính là cọng rơm cuối cùng làm ngã lạc đà để lão dễ dàng thả ba người rời đi.





P/s : trong năm năm nhục thân Lâm Phong từ Nguyên Anh sơ kì lên Nguyên Anh trung kì là bình thường, không vô lí a. Ngoài ra như đã nói ở trên Hồng Lưu lão tổ giăng bẫy chỉ là cầu may chứ không phải để nhắm vào Lâm Phong , còn trước đó lão đã tin Lâm Phong không có vấn đề mới thả Lâm Phong rời đi. Nói cách khác không phải Hồng Lưu lão tổ ngu ngốc đã nghi ngờ Lâm Phong mà vẫn thả Lâm Phong đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK