Nội lưu Hồng Lưu Quốc rất lớn, dù đình viện mọi người ở lại được sắp xếp cùng một khu vực với Hồng Lưu Điện nhưng nếu để Kết Đan kì tự mình di chuyển từ đình viện tới Hồng Lưu Điện cũng phải mất một tháng, tính thêm thời gian trở về và thời gian chữa trị thì ba tháng là vừa đủ.
Tuy nhiên không có ai lựa chọn di chuyển kiểu đó vì những khu vực quan trọng như quảng trường hay Hồng Lưu Điện đều có truyền tống trận chuyên dụng, mặc kệ giá cả không phải quá tiện nghi nhưng hiện tại đâu phải lúc tiết kiệm, nhanh chóng chữa thương mới là quan trọng nhất.
Tại sao ư?
Rất đơn giản, một vật chỉ cần đang sống liền rất sợ chết, tu sĩ cũng không ngoại lệ, khi ngươi biết trong người tồn tại “một mối nguy hiểm” mà ngươi không nhìn thấy hay không cảm nhận được ngươi sẽ sinh ra sợ hãi không dám hành động quá mức, cứ như vậy làm sao vung tay đấu pháp ở vòng so tài tiếp theo.
Có thể nói có được chữa trị hay không ảnh hưởng rất lớn tới kết quả vòng so tài, từ đó ảnh hưởng luôn tới tương lai sẽ được bồi dưỡng nhiều hay ít.
Mà viện trưởng đã nói Hóa Thần kì trở lên mới chữa được cho bọn họ và trong ba tháng một Hóa Thần kì mạnh ngang viện trưởng chỉ chữa được cho ba người, nói cách khác muốn trị hết cho một trăm năm mươi sáu đệ tử trong ba tháng phải cần khoảng năm mươi hai Hóa Thần kì.
Trừ đi ba vị Hóa Thần kì dẫn đội ít ỏi như Thái Tiêu Diêu vẫn cần tới bốn mươi chín vị Hóa Thần kì, Hồng Lưu Điện có nhiều Hóa Thần kì như vậy sao?
Không có, mà dù có thì Hóa Thần kì không thể lúc nào cũng có mặt đông đủ ở Hồng Lưu Điện được, Hóa Thần không phải rảnh rỗi, Hóa Thần cũng phải tìm kiếm cơ duyên, kì ngộ, chẳng có ai ngồi một chỗ xếp bằng mấy trăm năm tự nhiên đột phá.
Cho nên người nào tới sớm hơn hoặc bỏ ra cái giá cao hơn mới có phần, đến trễ liền có nguy cơ bị đào thải, có khi sau thời hạn ba tháng còn chẳng có Hóa Thần kì nào để ý tới trị thương cho Kết Đan viên mãn nữa, tiết kiệm trong trường hợp này là vô cùng ngu ngốc.
Hiểu được đạo lí này chín đệ tử Cực Pháp Quốc quyết định ngay lập tức cùng nhau đi tới địa điểm truyền tống, tuy nhiên đây không phải dấu hiệu của đoàn kết mà họ biết đi càng đông phí truyền tống càng rẻ, cái tiết kiệm này rất chính đáng không có gì để chê trách, dù sao sau đó họ còn phải bỏ ra “phí trị liệu”, tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Khi tới nơi Lâm Phong đã thấy có gần năm mươi tên đệ tử Kết Đan có mặt với ý đồ tương tự, về phần bốn người đệ tử Nguyên Anh đều xuất thân từ Hồng Lưu Điện căn bản không cần đi tới đây, sợ rằng ngay từ ngày đầu tiên trở về bọn họ đã được Hồng Lưu Điện an bài chữa trị rồi.
Có điều bầu không khí có chút không đúng, cái này không giống đang xếp hàng chờ tới lượt mà khá giống lần đánh đố ở Tiếp Dẫn Điện, Lâm Phong suy đoán có lẽ phải hoàn thành một chuyện gì đó mới được sử dụng truyền tống, và rất nhanh sẽ có người tới tận nơi giải thích quy củ.
Quả nhiên không cần đợi lâu, ba giây sau đã có một nữ tử tu vi Kết Đan trung kì dung mạo xinh đẹp, mày liễu mắt sáng, dáng người mảnh mai, trên thân vận một bộ pháp bào hồng sắc đại biểu thân phận người của Hồng Lưu Điện đi tới tiếp đón chín người Lâm Phong.
-Tiểu muội Quỳnh Sa, đệ tử ngoại môn Hồng Lưu Điện, ra mắt các vị sư huynh sư tỷ.
Như một thói quen, Lâm Phong bắt đầu diễn, hắn ra dáng đại sư huynh của đoàn người mỉm cười nói:
-Quỳnh Sa sư muội khách khí, không biết chúng ta phải hoàn thành đề mục gì mới được sử dụng truyền tống trận.
Nghe vậy Quỳnh Sa hơi ngạc nhiên, bất quá nàng chỉ dừng lại ở hơi ngạc nhiên vì Lâm Phong đoán ra khá nhanh thôi chứ người ở đây đều là thiên tài, ai mà không có tài trí rất cao, ngẫm nghĩ một chút liền biết hiện tại truyền tống trận không thu linh thạch như mọi lần rồi.
Thật, không cần Lâm Phong nói tám người phía sau cũng biết ở đây có chuyện gì, tuy nhiên họ không để ý lắm tới việc Lâm Phong giành quyền phát biểu, ở đây tu vi Lâm Phong cao nhất, chiến tích khủng bố nhất, lại có tam nữ ủng hộ, Lâm Phong muốn khoe khoang mời cứ tự nhiên, người nào nói cũng không quan trọng, quan trọng là có đến được Hồng Lưu Điện sớm hay không.
Nhìn biểu hiện mấy người phía sau Quỳnh Sa phát hiện Lâm Phong không giống như được hoan nghênh theo kiểu đại sư huynh cho lắm, ngược lại Lâm Phong giống đang khoe khoang hơn nhưng nàng không dài dòng hỏi nhiều đưa ra chín tấm ngọc giản màu xanh cho Lâm Phong nói:
-Bên trong ngọc giản có các loại đề mục cá nhân, ngoài ra còn có cả đề mục theo nhóm, trong các vị sư huynh sư tỷ ai giải được đề mục cá nhân người đó sẽ được sử dụng truyền tống trận, hoặc mọi người cùng nhau hợp sức giải đề mục theo nhóm tất cả sẽ được sử dụng truyền tống trận, thời gian không giới hạn.
-Một điều nữa là những người ở đây đều mới tới do thông báo chỉ vừa được truyền ra chứ không có ai tới sớm hơn, mọi người không cần lo lắng. Không biết các vị sư huynh sư tỷ còn muốn hỏi gì không?
Câu nói cuối cùng của Quỳnh Sa đem lại tác dụng trấn an rất lớn, tuy điều này đã được đoán trước vì viện trưởng không có lí do để thông báo chậm trễ, cùng lắm chậm mấy phút trong lúc chờ bọn họ trả lời nhưng nghe chính miệng người tiếp quản nói ra vẫn yên tâm hơn.
Bên kia Lâm Phong tiếp nhận chín tấm ngọc giản từ Quỳnh Sa, hắn phất tay chia ngọc giản cho mọi người rồi đọc lướt qua các loại đề mục một lần, sau đó Lâm Phong lấy ra một cái nhẫn trữ vật có chứa một vạn hạ phẩm linh thạch nói:
-Sư muội vất vả rồi, ở đây ta không có gì nhiều, chỉ có một vạn hạ phẩm linh thạch làm quà, còn mong sư muội không từ chối.
-Nga… Đa tạ sư huynh, hiện tại tiểu muội phải tiếp tục nhiệm vụ tiếp đón người khác, sau này có dịp tiểu muội sẽ bái phỏng sư huynh.
Quỳnh Sa đang tính từ chối nghe tới con số một vạn liền mặt dày tiếp nhận nhẫn trữ vật, nói thêm một câu hứa hẹn vu vơ rồi mới rời đi vì nàng suy nghĩ Lâm Phong có ý tứ với nàng mới làm như vậy, một vạn hạ phẩm linh thạch không lớn nhưng cũng không nhỏ, nàng xuất thân từ Hồng Lưu Điện toàn bộ tài sản cộng lại cũng chỉ vào khoảng năm sáu vạn hạ phẩm linh thạch thôi.
Vậy mà Lâm Phong ra tay một phát là một vạn hạ phẩm linh thạch, trong khi Lâm Phong chưa chắc đã giàu hơn nàng, một người không có ý tứ với nàng làm như vậy mới là lạ, Quỳnh Sa ngẫm lại Lâm Phong đích thực không tệ, nhưng loại tính cách này chỉ thích hợp làm bằng hữu chứ không thích hợp để nàng theo đuổi.
Mới gặp nàng đã cua nàng rồi sau này ai dám nói Lâm Phong gặp người khác không cua người khác đâu? Nam nhân năm thê bảy thiếp là bình thường nhưng nàng không thích chia sẻ nam nhân với người khác, trừ phi nam nhân đó quá ưu tú, có điều một người xuất thân thấp hơn nàng đủ ưu tú sao, nàng đánh giá Lâm Phong tâm tính hơi kém.
Mấy người còn lại ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Phong, thằng này đủ hào phóng a, Quỳnh Sa không biết chứ bọn họ biết Lâm Phong xuất thân từ tu chân quốc cấp hai, cứ coi như trong đợt khảo thí vừa rồi thu được vài cái nhẫn trữ vật nhưng để cua gái lại dám đưa ra một vạn hạ phẩm linh thạch mà không chớp mắt một cái bọn họ tự nhận không bằng.
Ừ, là ngu không ai bằng, không nói với xuất thân đó Lâm Phong không thể quá giàu có thì ai cũng nhìn thấy “sát khí” tỏa ra từ nhị nữ phía sau Lâm Phong, phen này… Lâm Phong gặp rắc rối gia đình lớn.
Ở Học Viện ai cũng biết Phượng và Tuyết là đạo lữ của Lâm Phong, Hiên Phượng đang trong giai đoạn mập mờ, bây giờ lại trước mặt ba người đi cua người khác không sợ hậu cung nổi loạn sao, hoặc là nói… bản tính của Lâm Phong là mê gái?
Nhận ra sau lưng không thích hợp Lâm Phong rùng mình ho khan giải thích:
-Khụ, ta không phải có ý tứ gì đâu, chẳng qua thấy người ta vất vả mới làm vậy thôi.
Đám phía sau…. “Có quỷ mới tin ngươi a”, nói chuyện hai ba câu là vất vả? Nếu vậy bọn ta ngày nào cũng vất vả gần chết.
Phượng không để ý mọi người đang chú ý tới bên này trừng mắt giận dỗi nói:
-Không cần giải thích, chuyện hiện tại quan trọng hơn. Ta đã xem qua đề mục một lần, phần lớn các đề mục đều liên quan tới trận pháp, trong chúng ta Dương Huyền mạnh về trận pháp nhất, không biết Dương Huyền ngươi có ý định trợ giúp chúng ta hay không.
Được chỉ đích danh, Dương Huyền cười lạnh lùng nói:
-Không có hứng thú, ta không phải tới đó để chữa trị, cũng không có lí do trợ giúp, các ngươi tự lo đi thôi.
Nói xong Dương Huyền không cho người khác cơ hội níu kéo đã tách đoàn đi tìm một góc tự mình nghiên cứu đề mục, mấy người còn lại thấy vậy cũng tách nhau ra, bọn họ đều biết Dương Huyền là thiên tài trận pháp Đại Tiên Quốc từng mất tích, có điều người ta đã tỏ thái độ rồi ở lại cùng nhau đã không có ý nghĩa gì.
Tuy cùng nhau giải đề mục sẽ nhanh hơn vài canh giờ nhưng giải xong ai sẽ là người đi trước? Không ai muốn đi sau cả, tự mình làm việc vẫn tốt hơn, không cần phải suy nghĩ nhiều vấn đề.
Hơn nữa so với sáu phần người có mặt ở đây họ có lợi hơn một chút vì Cực Pháp Học Viện khá chú trọng về mảng trận pháp, họ không tinh thông trận pháp cũng không đến nỗi mù mịt trận pháp, đề mục ở đây lại không quá khó, tam phẩm trận pháp mà thôi, cao nhất ba ngày họ sẽ hoàn thành, không sợ không có suất trị liệu.
Thấy mọi người rời đi Lâm Phong cũng không nói gì, trên thực tế hắn có phải đại sư huynh đâu, hắn không có trách nhiệm quan tâm đến đám người kia, cũng không muốn quan tâm, màn diễn vừa rồi không trao đổi trước lại cùng tam nữ diễn rất đạt, như vậy là đủ rồi.
Sau đó Lâm Phong cùng tam nữ ngoài mặt khá bất hòa vẫn ngồi xuống cùng một chỗ nghiên cứu bốn đề mục trận pháp khác nhau, đúng như Phượng nhận xét, phần lớn đề mục cá nhân đều thuộc dạng tìm ra điểm sơ hở và hoàn thiện trận đồ tam phẩm, những người chuyên tu trận pháp như Dương Huyền rất có lợi thế.
Một lần nữa quan sát kỹ càng các đề mục trận pháp Lâm Phong vẫn không đoán được ý đồ của Hồng Lưu Điện, không biết Hồng Lưu Điện chỉ đơn thuần dùng cách này để tìm ra người có thiên phú về mặt trận pháp rồi đem đi bồi dưỡng hay có dụng ý khác nhưng để chắc ăn Lâm Phong sẽ không là những người đầu tiên nộp bài.
Trong lúc mọi người tìm cách hoàn thành đề mục tiếp tục có thêm người đến, có điều không ngoài dự đoán Dương Huyền là người đầu tiên giành được vé tới Hồng Lưu Điện chỉ sau hai canh giờ nghiên cứu, sau đó cứ cách một đoạn một hai canh giờ lại có vài người hoàn thành đề mục, thiên tài… nơi đâu cũng có a.
Đến ngày thứ hai khi đã có bốn mươi lăm người hoàn thành đề mục bốn người Lâm Phong liền đứng dậy nộp bài, bốn người lần lượt hoàn thành ở lượt bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, bốn mươi tám và bốn mươi chín, vị trí này không cao cũng không thấp, tương đối không bị chú ý.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, đáp án bốn người đưa ra không chính xác toàn bộ nhưng vẫn nằm trong điều kiện được chấp nhận giành được bốn vé tới Hồng Lưu Điện, bốn người bước vào truyền tống trận, ánh sáng truyền tống lóe lên, cả bốn người thuận lợi truyền tống tới Hồng Lưu Điện.
Có lẽ xài truyền tống trận nhiều thành thói quen cộng thêm khoảng cách lần truyền tống này không lớn lắm nên bốn người không thấy choáng váng chút nào, hiện tại bốn người đang đứng trong một đại sảnh lộ ra vẻ xa hoa không kém Ám Điện là mấy.
Bốn phía không dát hoàng kim nhưng được khảm nạm đầy các loại đá quý đẹp mắt, từng viên đá quý lại tản ra ba động linh lực chứng tỏ không phải phàm vật chỉ có tác dụng trang trí, nền điện rõ ràng cũng không phải gạch đá bình thường, cảm giác đứng phía trên vô cùng dễ chịu.
Có điều xa hoa thế thôi chứ đại điện này còn chưa chân chính nằm trong phạm vi Hồng Lưu Điện, nó chỉ là một phân bộ “Nhiệm Vụ Đường” của Hồng Lưu Điện được Hồng Lưu lão tổ chọn ra cho đợt chữa trị lần này, Hồng Lưu Điện nào có dễ vào như vậy a.
Phân bộ “Nhiệm Vụ Đường” này không có người dẫn đường, sau khi truyền tới Lâm Phong mang theo tam nữ đi về một khu vực đang có vài người truyền tống trước hắn tập trung lại, ở đó có ba nữ tử giống như Quỳnh Sa mang thân phận đệ tử Hồng Lưu Điện đang chỉ dẫn mọi người.
Lần này Lâm Phong không táy máy nữa, hắn trực tiếp lấy ra lệnh bài tử sắc trước đó Thái Tiêu Diêu phát cho hỏi dò:
-Xin hỏi chúng ta muốn chữa trị phải làm thế nào?
Một nữ tử trong ba người chỉ nhìn qua chứ không thu lệnh bài trả lời:
-Bốn người nhìn thấy tấm bảng kia chứ, hiện tại Hồng Lưu Điện chúng ta chỉ có mười hai vị trưởng lão tham gia chữa trị, số lượng có hạn nên các trưởng lão có đưa ra một số điều kiện nho nhỏ trên bảng, ai đạt đủ điều kiện các trưởng lão mới chữa trị, đồng thời các điều kiện đó khiến cho một trưởng lão có thể chữa tới năm người.
-Ngoài ra Hồng Lưu Điện còn có một phương pháp khác chữa trị, đó là dùng trận pháp được điều động bởi các chấp sự, phương pháp này dài hơn cần tới ba tháng, hơn nữa có chữa được triệt để hay không phải tùy vào tình trạng thương thế, bù lại không có hạn chế gì cả.
Nghe vậy Lâm Phong liền hỏi thêm:
-Không biết trong mười hai trưởng lão có vị nữ trưởng lão nào không, ba nàng đều là người quan trọng của ta, ta hy vọng sẽ có lựa chọn nữ trưởng lão, nam trưởng lão… có chút không tiện.
Một lần nữa Lâm Phong làm cho những người ở đại sảnh không hiểu nhìn hắn, bên ngoài thì cua Quỳnh Sa, vào tới đây còn muốn lựa chọn nữ trưởng lão? Mục đích nghe rất có lí nhưng đi chữa bệnh còn đòi hỏi người chữa là nam hay nữ có ý tứ gì? Không sợ các vị nam trưởng lão thẹn quá hóa giận một tát chết tươi sao?
Thằng này là loại người vì gái có thể làm tất cả sao?
Bất quá ngẫm lại có lẽ vì tính cách này bên cạnh Lâm Phong mới có tới ba nữ nhân xinh đẹp chịu đi theo hắn, thời đại này còn có người vì nữ nhân của mình nói ra những lời nói đó sao? Hơi đào hoa nhưng một người hết mình vì nữ nhân như Lâm Phong đúng là rất hiếm thấy.
-Có chút ý tứ.
Trong lúc ba nữ hướng dẫn viên không biết nên trả lời thế nào thì một giọng nữ khác đã vang lên, giọng nói này phát ra từ tầng phía trên của “Nhiệm Vụ Đường”, sau đó một thân ảnh nữ tử khoác thanh bào từ tầng phía trên tao nhã bước xuống, người này có đeo mạng che mặt không thấy rõ dung mạo.
Đồng thời trên người nữ tử nọ không có tản ra bất kì khí thế nào của tu sĩ lại có thể khiến cho những đệ tử ở đây cảm giác được một cỗ uy nghiêm khó tả không dám nhìn thẳng, Hóa Thần, người này chắc chắn là Hóa Thần, hơn nữa còn là người không tầm thường trong Hóa Thần, đây là ý nghĩ nổi lên trong đầu tất cả mọi người.
Ba nữ tử hướng dẫn viên nhìn thấy nữ tử kia đi xuống cung kính ôm quyền nói:
-Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão.
Nghe ba nữ hướng dẫn viên xưng hô cả đám không nhịn được học theo ôm quyền chào hỏi:
-Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão, không ngờ trong số mười hai trưởng lão có mặt lại có một người mệnh danh “Đại trưởng lão”, danh tự này… có rất nhiều ý nghĩa, nhưng chỉ cần một ý nghĩa duy nhất đã đủ trấn áp hết thảy, người mạnh thứ hai Hồng Lưu Quốc chỉ thua Hồng Lưu lão tổ.
Vị được gọi Đại trưởng lão không để ý mọi người chào hỏi nhìn về phía Lâm Phong hỏi:
-Ngươi tên gì.
-Đệ tử Lâm Phong ra mắt Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nói tiếp:
-Trong ba nàng chỉ có hai người là đạo lữ của ngươi, một người còn lại chưa phải đạo lữ, tại sao ngươi phải mạo hiểm bảo vệ cả ba người, phải biết trong mắt Hóa Thần dung mạo hay cơ thể quyến rũ đã không còn quá nhiều quan trọng.
Nghe vậy Lâm Phong thành thật trả lời:
-Bẩm Đại trưởng lão, đệ tử là người thích cái đẹp, bên cạnh đệ tử có nhiều nữ nhân nhưng đệ tử không phải người có mới nới cũ bỏ mặc nữ nhân bên cạnh mình, dù là đạo lữ hay bằng hữu đệ tử cũng không muốn để các nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.
-Đệ tử biết các vị trưởng lão sẽ chẳng để ý tới chúng đệ tử, bởi vì chúng đệ tử không có giá trị nhiều trong mắt các vị trưởng lão, nhưng đệ tử vẫn không muốn các nàng bị nam nhân khác dòm ngó ngoài đệ tử, ít nhất đây là phong cách làm người của đệ tử.
Những lời này là thật lòng không phải diễn, Hóa Thần hay Hợp Thể lại như thế nào, cho dù là Hồng Lưu lão tổ tới đây muốn cưỡng ép bắt các nàng đi với ý đồ xấu Lâm Phong cũng sẽ phản kháng, cùng lắm là chết chung với các nàng chứ hắn sẽ không để các nàng chịu nhục khi hắn còn sống.
Đại trưởng lão thâm thúy nhìn Lâm Phong, nàng chắc chắn Lâm Phong không có nói dối.
-Tốt, xem trên phân lượng can đảm bảo vệ nữa nhân của ngươi ta sẽ đặc cách chữa trị cho ba nàng. Ba người các ngươi, đi theo ta.
Nói xong Đại trưởng lão không đợi tam nữ đi theo đã quay người trở về tầng trên, còn Lâm Phong gật đầu tỏ ý ba nàng đừng lo lắng, hắn cảm giác Đại trưởng lão này không có ác ý, có lẽ người ta có ý đồ nhưng không có ác ý, hắn rất tin tưởng cảm giác của mình.
Thật lòng mà nói Lâm Phong còn đang suy nghĩ “có chút ý tứ” kia không phải Đại trưởng lão nói hắn mà đang nói tới tam nữ, trong đó khả năng cao là nói về Phượng hoặc Tuyết, hy vọng hắn nghĩ nhiều rồi, người ta không có ác ý thì Lâm Phong cũng không muốn bị người ta nhìn ra bí mật gì cả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK