• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tử Du là trận pháp sư có tài của ngoại môn Ngự Ma Tông nhưng hắn không phải danh nhân do chưa từng thể hiện thực lực trong các kỳ tiểu bí, thành thử khi hắn trở về, chẳng một ai quan tâm. Tất nhiên, trừ Bàn Tử và tiểu Lộc tử. Hai người này sát cánh với hắn từ lâu, mỗi tội cách trở thân phận nên không tiện tiến vào khu vực ngoại môn.

Nhờ có đan dược cao cấp của Kế Vân Tường, Hứa Tử Du hoàn toàn khôi phục thương thế sau một tháng. Từ thể trạng đến pháp lực, hắn đều đạt trạng thái no đủ.

Thương thế ổn thỏa, Hứa Tử Du mới có tâm lực kiểm kê thu hoạch.

Thật lòng mà nói, hắn tương đối mong đợi bởi chuyến này hắn còn cướp bóc được cả túi trữ vật của vài tu hành giả Tiềm Hư cảnh Thanh Hư Đạo Tông.

Nghe nói đạo sĩ tu hành cần kiệm nên Hứa Tử Du muốn kiểm chứng xem thử, quả nhiên là nói dối. Túi trữ vật người nào người nấy đều đầy ắp linh thạch, ngoài ra còn có cả công pháp, đan dược lẫn phù lục. Số lượng rất lớn.

Đôi mắt Hứa Tử Du lóe lên tinh quang, khóe miệng không cách nào hạ xuống. May mà hắn không nhìn sang dòng nước suối, không thì đã thấy vẻ mặt hám tài hèn mọn của bản thân.

Hứa Tử Du lau nước dãi rồi tập hợp toàn bộ linh thạch vào trong từng túi trữ vật, kế tiếp đó là phân loại đan dược và phù lục chiếm đoạt được. Sau cùng, hắn mới ngó sang công pháp.

Chính ma bất lưỡng lập nên Hứa Tử Du không định tu hành công pháp của bọn họ. Dẫu thế, hắn vẫn muốn xem thử sự khác biệt giữa hai trường phái tu luyện. Không luyện được thì vẫn có thể tìm cách trao đổi với tu hành giả khác, đằng nào cũng kiếm lời.

Công pháp chính đạo đề cao sự cân bằng, tu hành tiến cảnh chậm rãi nhưng đổi lại sự ổn định để có thể tiếp cận những cảnh giới cao hơn về sau. Trong khi đó, công pháp ma đạo đề cao thực lực bộc phát trong thời gian ngắn nên dễ ảnh hưởng căn cơ tu hành ngày sau.

Dẫu thế, không phải công pháp ma đạo nào cũng cấp công cận lợi. Những công pháp cấp cao thực sự vẫn sẽ đảm bảo sự ổn định căn cơ, mỗi tội những đệ tử tầng thứ thấp kém như Hứa Tử Du khó mà tiếp cận được, chỉ có thể ngưỡng vọng.

Không có gia tộc và thế lực máu mặt chống lưng, tương lai tu hành về sau của Hứa Tử Du khá mịt mờ. Mặc dù sư phụ ưu ái hắn nhưng không có nghĩa sẽ ngó lơ những người còn lại. Suy cho cùng, sư phụ thu nhận hắn không phải vì thiên tư.

Sau khi dành hai ngày đọc hết mấy quyển công pháp thu thập được, Hứa Tử Du cũng rút ra được kết luận: vốn chỉ là không định tu nhưng cuối cùng lại là không thể tu hành.

Ngự Ma Tông không cấm đệ tử tu hành công pháp chính đạo, dù sao tông môn chỉ quan tâm đúng hai yếu tố: thực lực và trung thành. Chỉ là công pháp chính đạo yêu cầu hoàn cảnh tu hành tương đối khắt khe, trong khi đó Ngự Ma Tông lại ở phụ cận Ma Uyên, hoàn cảnh tu hành lúc nào cũng đầy rẫy độc tính. Hơn nữa, nơi này ngày nào cũng có người chết nên tử khí và thi khí đầy rẫy. Một khi tu hành công pháp chính đạo, chúng sẽ trở thành chất độc.

Mặt khác, công pháp chính đạo, nhất là Đạo gia, thiên về thao túng pháp lực nên ngay từ đầu, Hứa Tử Du đã không phù hợp với những công pháp như thế này rồi.

Hắn là thể tu nên cứ đè những công pháp tương ứng ra mà luyện.

Ngặt nỗi, hắn chẳng thu hoạch được cái nào nên vẫn trắng tay.

“Cất công thế mà toàn là gân gà ư.”

Hứa Tử Du thở dài, ánh mắt bất giác dừng lại ở cuốn công pháp mỏng nhất nằm dưới chân. Hai ngày nay hắn chẳng để tâm tới nó mấy nên chắc là không khấm khá hơn bao nhiêu.

“Thanh Ngưng Lục Thông Thức?” Hứa Tử Du nghiêng đầu: “Sao nghe quen quá vậy?”

Hắn nghĩ ngợi một lúc, con ngươi chợt lóe sáng.

Lục Thông Thức—?!

Hứa Tử Du lấy được hai công pháp từ Ngự Thư Cốc, ngoại trừ Thiết Ma Quyền hắn đang luyện còn có cả Lục Thông Thức, mỗi tội cái sau quá tối nghĩa nên hắn chẳng hiểu gì cả. Thành thử công pháp đấy bị bỏ xó cho tới tận bây giờ.

Mấy tấm ngọc giản lưu công pháp đã sớm biến mất sau khi hết hạn nên Hứa Tử Du chỉ có thể viết ra lại những gì nhớ được. May mà Lục Thông Thức tối nghĩa một cách kỳ lạ nên hắn ấn tượng tới tận bây giờ, thành ra cũng ghi nhớ tới cả cách ngắt quãng câu chữ.

Hứa Tử Du mất hai canh giờ mới viết ra lại Lục Thông Thức hoàn chỉnh.

Nhìn thành phẩm trong tay, không hiểu sao hắn lại thấy tự hào. Không ngờ hắn lại nhớ tới cái thứ tối nghĩa chết bầm này đấy, nhớ không sót chữ nào mới kinh.

Theo những gì mà Hứa Tử Du có thể đọc hiểu từ Thanh Ngưng Lục Thông Thức, công pháp này không trợ giúp tu hành nhưng bù lại có thể gián tiếp gia tăng thực lực thông qua việc bồi luyện lục thức tương ứng với năm giác quan thể chất và trực giác tinh thần.

Có Thanh Ngưng Lục Thông Thức trong tay, Hứa Tử Du có thể đề thăng thính giác, khứu giác và thị giác được tôi luyện từ khi còn ở trong lò luyện cổ. Ngoài ra, bản thân hắn còn luyện thể nên xúc giác cũng sẽ được cường hóa phần nào. Chưa kể, khi vị giác được nâng cao, hắn có thể dễ dàng phân biệt được thành phần trong mỗi viên đan dược hắn phục dụng.

Về phần trực giác, đấy là tiền đề để tôi luyện tinh thần lực sau này.

Thứ Hứa Tử Du không mong đợi nhất hóa ra lại là thứ giúp ích cho hắn nhất. Đã thế, mọi chuyện còn không dừng lại ở đó, bởi hắn vẫn còn một bản Lục Thông Thức khác.

Lục Thông Thức tối nghĩa, đọc ngược đọc xuôi, đọc thế nào cũng không hiểu được nhưng khi Hứa Tử Du xem xong Thanh Ngưng Lục Thông Thức… hắn lại hiểu Lục Thông Thức.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Lục Thông Thức được viết ra dựa trên những ký tự chẵn của của Thanh Ngưng Lục Thông Thức. Nói thẳng, Lục Thông Thức ngay từ đầu đã không hoàn chỉnh, chẳng trách không một ai có thể đọc hiểu.

Tuy nhiên, Hứa Tử Du không vì thế mà tập trung vào mỗi Thanh Ngưng Lục Thông Thức, bởi công pháp này cũng không hoàn chỉnh do thiếu đi phần phía sau, mà phần phía sau này lại chính là bản hạ của Lục Thông Thức.

Nửa đầu Lục Thông Thức được viết bằng ký tự chẵn của Thanh Ngưng Lục Thông Thức, còn nửa sau lại là bản hoàn chỉnh của phần thiếu trong Thanh Ngưng Lục Thông Thức.

Hứa Tử Du không đọc hiểu ngay từ đầu nên phần phía sau dù viết hoàn chỉnh hắn cũng không cách nào hiểu được. Bây giờ có hai bản trong tay, hắn đã hiểu thứ mình vô tình vớ được trong Ngự Thư Cốc kinh khủng bực nào.

Một mình Thanh Ngưng Lục Thông Thức tàn khuyết khó mà so với các quyển công pháp Hứa Tử Du đọc trước đó nhưng kết hợp với Lục Thông Thức thì giá trị tăng vọt.

Hứa Tử Du không rõ vì sao Ngự Ma Tông và Thanh Hư Đạo Tông lại có hai bản công pháp bổ khuyết cho nhau nhưng hắn dám chắc một điều, Thanh Ngưng Lục Thông Thức trong tay hắn hiện giờ là bản hoàn chỉnh nhất và hắn sẽ là người duy nhất luyện trọn vẹn.

Tâm trạng lâng lâng như trôi giữa trời, Hứa Tử Du nhịn không được liền cười vang.

Cứ tưởng là gân gà, hóa ra là đùi thịt. Hắn lời to rồi.

Nhân lúc tinh thần sảng khoái, tâm trạng cao hứng, Hứa Tử Du nhanh chóng học thuộc Thanh Ngưng Lục Thông Thức và chỉnh lý lại bản hoàn chỉnh, sau đó mới bắt đầu tu hành.

Rừng sâu một lần nữa lại chìm trong tĩnh lặng.

——

Cùng lúc đó ở sâu bên trong con núi nọ, mây mù che phủ, thi khí bao trùm.

Hoàn cảnh nơi đây tiêu điều, cây cối khô cằn, đất đai đen nhẻm, đâu đâu cũng vang tiếng quạ kêu. Khách quan mà nói, nơi này không phải chỗ cho người sống. Nhưng với những tu hành giả trầm luân trong ma đạo nhiều năm, hoàn cảnh như thế này mới dễ chịu.

“Lão thập vẫn chưa có hồi âm gì sao?”

Bên trong mê vụ thi khí vang ra một giọng nói già nua.

Kế Vân Tường khom mình cúi đầu, cả buổi không dám ngẩng lên cao. Sống lưng y lạnh toát khi nghe giọng nói ấy, cơ thể bất giác run nhẹ vì sợ hãi.

“Dạ vâng, thập sư đệ cả ngày trốn trong đại trận không ra, đ-đệ tử không có biện pháp.”

Mê vụ thi khí lại vang tiếng cười.

“Trốn lâu như thế xem chừng thương thế không nhẹ.”

Kế Vân Tường vội nói: “Đệ tử đã để lại vài bình đan dược trị thương, nếu thập sư đệ thường xuyên phục dụng đúng giờ thì hiện nay có lẽ cũng gần khôi phục hoàn toàn rồi ạ.”

“Sống sót khỏi chiến trường đó là giỏi rồi, đến lão già Minh Hóa kia còn phải bế quan trị thương trường kỳ, nó trốn thêm vài tháng nữa lão phu cũng không lạ.”

Mê vụ thi khí nói tiếp: “Quãng thời gian qua ngươi chăm lo đồng môn không tệ, lão phu cho phép ngươi lưu lại Ám Vong Địa này tu hành một tháng.”

Nghe vậy, con mắt Kế Vân Tường liền lấp lóe tinh quang, gương mặt nở rộ nụ cười.

Y vội vàng dập đầu: “Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ.”

“Lui ra ngoài trước đi, tiếp tục để mắt đến lão thập, bao giờ nó ra ngoài, bảo nó đến chỗ cũ.”

“Đệ tử xin nghe.” Kế Vân Tường ôm quyền.

Mê vụ thi khí nhanh chóng lui đi. Cái cây khô cằn gần đó lập tức gãy nát.

Kế Vân Tường giữ nguyên tư thế một lúc mới đứng dậy, cơ thể cương cứng giờ này mới thả lỏng được đôi chút. Y cứ tưởng sư phụ sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ lại dễ dàng cho qua như thế. Phải biết, tính cách sư phụ y rất khó chiều, chỉ cần không hợp ý là một chưởng vỗ chết ngay, không cần biết người đang nói có phải đệ tử mình hay không.

Tam sư huynh, thất sư muội y ngày trước đã chết vì cơn nóng giận ấy.

Kế Vân Tường cứ ngỡ ngày này năm sau là giỗ của y rồi chứ, hóa ra không phải. Kỳ lạ hơn, sư phụ còn thưởng cho y một tháng tu hành tại Ám Vong Địa. Y nghĩ ngợi khá nhiều, dù sao Ám Vong Địa cũng gắn với nhiều chuyện không tốt trong quá khứ.

Song, tu luyện tại nơi này giúp ích đáng kể cho công pháp của Kế Vân Tường nên hắn sẽ không từ chối. Sư phụ không thích sự trễ nải nên lăn tăn cũng vô dụng.

“Có lộc thì hưởng, có họa thì tránh.” Kế Vân Tường cảm thán...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK