• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết Thanh Hư Đạo Tông tập kích doanh trại, sư phụ của Kế Vân Tường liền nổi giận và cơn giận ấy càng khủng khiếp hơn khi hay tin Hứa Tử Du bị liên lụy.

Trong số mười hai đệ tử, Hứa Tử Du là đệ tử tương đối đặc biệt nên sư phụ Kế Vân Tường vô cùng chiếu cố, nếu hắn có chút sức mẻ, e là y sẽ bị ép bồi táng ngay tức khắc. Y không muốn chết nên ngày nào cũng để mắt đến tin tức tiền tuyến.

Vào thời điểm biết tin nơi này có trận pháp, Kế Vân Tường đã mơ hồ cảm nhận được bóng dáng của Hứa Tử Du nên mới xin phép xuất tông điều tra.

Quả nhiên, y tìm ra sư đệ của mình rồi, mỗi tội giờ này đang thoi thóp.

Kế Vân Tường vội vàng đỡ Hứa Tử Du ngồi dậy rồi cho phục dụng đan dược trị thương. Y còn bắt mạch và điểm huyệt để cầm máu cũng như ổn định lại dòng chảy pháp lực.

“Tên nhãi này, sao không lên tiếng ngay từ đầu?!” Kế Vân Tường mắng.

Hứa Tử Du ho khục khặc rồi ôm bụng. Cơn đau quặn hết cả ruột.

Hắn khó khăn đáp: “Sao… ta biết… được là sư… huynh…”

“Thôi im đi, đừng nói nữa.”

Kế Vân Tường vừa gắt gỏng vừa cởi áo ngoài của Hứa Tử Du. Y cắt dao vào lòng bàn tay, sử dụng máu tươi để vẽ vài hình thù văn tự lên lưng hắn. Sau đó, y vỗ một chưởng vào sống lưng, pháp lực song phương liền kết nối với nhau.

“Nếu ngươi không muốn chết thì đừng chống cự, cố gắng vận công theo lộ tuyến ta dẫn dắt.”

Gương mặt Hứa Tử Du tái nhợt cắt không còn giọt máu. Hắn cố gắng xếp bằng rồi vận công theo những gì Kế Vân Tường hướng dẫn. Quá trình này chẳng dễ dàng gì cả do trước đó hắn đã bị nội thương, thành ra cả buổi phải nhẫn nhịn chịu đau.

Thời gian dần trôi, cơ thể Hứa Tử Du đẫm mồ hôi hột. Khí tức hắn vẫn suy nhược nhưng ít ra đã ổn định hơn, không còn trạng thái phập phù nữa. Hắn được cứu về rồi.

Kế Vân Tường thầm thở phào nhẹ nhõm rồi rút tay về. Cảm nhận được cái nhớt nhát mồ hôi trong lòng bàn tay, y liền ghét bỏ ra mặt. Sau khi băng bó vết cắt trong lòng bàn tay, y nói: “Còn đi được không? Hay phải để người khác cõng?”

Hứa Tử Du chậm rãi thu công, đôi mắt chợt mở to rồi ho ra một ngụm máu đọng. Tâm trạng sảng khoái hẳn, cuối cùng cũng dung hòa được lượng pháp lực của tay đạo sĩ kia.

Hắn đáp: “Thế lại gây chú ý quá… Ta có thể tự đi được.”

Hứa Tử Du dựa người vào gốc cây rồi từ tốn đứng dậy. Hắn mang áo, không quên cảm ơn Kế Vân Tường một tiếng nhưng y lại chẳng quan tâm lắm nên hắn không nói gì nữa.

Cả hai thu thập một chút rồi rời khỏi khu rừng. Đại trận mê vụ biến mất theo từng bước chân.

Hay tin người tạo ra đại trận là người sống sót từ cuộc tập kích của Thanh Hư Đạo Tông, mấy người canh phòng bên ngoài không khỏi giật mình. Cái tên đi cùng Kế Vân Tường dường như vẫn còn nghi ngờ nên định truy hỏi thêm, may mà chuyến này có cả đệ tử ngoại môn nên vài người trong đó nhận ra Hứa Tử Du, thành thử thoát được một kiếp dày vò.

“Đã xác nhận được ngọn nguồn đại trận mê vụ rồi thì chúng ta cũng không còn chuyện ở đây nữa, mau chóng trở về thôi, trong tông còn khối chuyện chưa giải quyết…”

“Ngươi trở về trước đi, ta còn có nhiệm vụ khác.” Tên đi cùng ngắt lời.

Kế Vân Tường nhíu mày, cẩn thận săm soi một lúc liền tặc lưỡi.

“Sao không nói ngay từ đầu luôn đi.”

“Ngươi hỏi à?” Tên đó cười khẩy.

Bầu không khí đôi bên đột nhiên trở xấu. Những người xung quanh cực kỳ lúng túng, không ai nguyện ý dây vào nhưng cũng không thể quay lưng bỏ chạy, chỉ có thể thầm cầu phúc.

Kế Vân Tường muốn chém nát bản mặt của cái tên âm binh này, tiếc là hiện giờ y có việc quan trọng hơn nên không muốn chấp nhặt, đành quay trở về tông môn trước.

Ngặt nỗi, cái tên kia không có ý định buông tha. Kế Vân Tường vừa đi được hai bước là đã nghe thấy tiếng mỉa mai, hai bên thái dương đua nổi lên từng đường gân đen.

Hứa Tử Du biết tính khí tứ sư huynh mình không tốt, có thể nhẫn nhịn được đến giờ cũng không phải chuyện đơn giản. Lấy sức hắn hiện tại, e rằng khó mà tự vệ trước màn giao tranh của hai Tiềm Hư cảnh nên hắn buộc phải hao tài một chút để đổi lấy bình an.

“Sư huynh, cố nhịn một chút.” Hứa Tử Du vừa lẩm bẩm vừa đưa ra một viên linh thạch tượng trưng, hàm ý sẽ đền bù vật chất cho y nếu như nhịn qua vụ này.

Kế Vân Tường không phải người kiên nhẫn nhưng cũng là tên hám tài. Y không chê linh thạch. Nếu Hứa Tử Du có thể “tặng” một túi linh thạch đầy ắp như trước, y sẽ nghe hắn.

“Nếu thế thì đi nhanh một chút, ta không muốn nghe ruồi nhặng vo ve.”

Kế Vân Tường nghiến răng. Đôi mắt vẫn còn toát lên vẻ tức giận nhưng nhờ có tài lộc làm mờ mắt, y vẫn có thể bỏ ngoài tai những lời mỉa mai vang lại từ phía sau.

Kế Vân Tường triệu hồi pháp khí phi hành rồi ném Hứa Tử Du lên trên: “Ngồi cho vững vào.” Y thôi động pháp lực, nhanh chóng trở về tông môn.

Mái tóc Hứa Tử Du tung bay trong gió, y phục phần phật không ngừng. Hãn huyết bảo mã do Ngự Ma Tông nuôi dưỡng chạy nhanh thật nhưng hoàn toàn không có cửa so với pháp khí phi hành của Tiềm Hư cảnh. Tốc độ di chuyển chênh lệch một trời một vực.

Trong tình huống di chuyển bình thường, Hứa Tử Du đoán phải mất bảy ngày đường mới có thể hồi tông nhưng với pháp khí phi hành, chặng đường đã rút ngắn chỉ còn đúng một ngày.

Trên thực tế, tốc độ di chuyển có thể còn nhanh hơn do Kế Vân Tường phải dừng giữa đường để khôi phục pháp lực cũng như để Hứa Tử Du nghỉ ngơi. Thể trạng của hắn bây giờ không tốt, cưỡng cầu chịu đựng chẳng khác nào tự sát.

“Ngươi đi báo cáo với Chấp Sự Đường trước, ta sẽ báo tin cho sư phụ.” Vừa trở về Ngự Ma Tông, Kế Vân Tường liền lấy đi túi linh thạch Hứa Tử Du hứa trước đó rồi bỏ mặc trước cổng.

Hứa Tử Du không biết nói gì hơn nhưng vì đã về tới tông môn nên hắn không cần lo lắng an nguy của bản thân nữa. Về phần sư phụ, hắn sẽ diện kiến ngay khi có lệnh.

Hứa Tử Du vươn vai duỗi người sau chuỗi ngày mệt mỏi. Hắn đến Chấp Sự Đường báo cáo nhiệm vụ, sẵn tiện hỏi thăm tình hình đồng môn.

“Ngươi còn sống?!” Lão chấp sự vừa thấy hắn là nhảy bật khỏi ghế.

Hứa Tử Du ngẩn người. Không lẽ ta phải chết?

Hắn thở dài: “Đệ tử may mắn thoát nạn nhưng cũng phải trả giá rất đắt mới có thể trở về.” Hắn cười khổ: “Gần đây tình hình rối loạn, báo danh xong đệ tử sẽ không phiền chấp sự nữa.”

Lão chấp sự xua tay.

“Chấp Sự Đường không chỉ có mỗi mình ta, huống chi hai ta là chỗ quen biết, tự nhiên chiếu cố ngươi một chút. Trông sắc mặt ngươi không tốt, trước hết ghé qua Dược Y Đường đi, chuyện báo danh để ta lo liệu, chút việc vặt thôi. Dù sao cũng không được bao người trở về.”

Lão bất giác thở dài, giọng điệu chợt cay nghiệt.

“Lũ đạo sĩ mũi trâu khốn kiếp, dám công khai nghênh chiến với chúng ta! Cứ đợi đấy!”

Hứa Tử Du ôm quyền cảm tạ, nghĩ ngợi một lúc lại hỏi tiếp: “Chấp sự, mấy vị sư huynh sư tỷ đi cùng đệ tử như thế nào rồi? Bọn họ không làm sao chứ?”

“Ôi dào, mỗi mình ngươi không có bối cảnh thôi, mấy tên kia đều có trưởng bối lo liệu hết rồi, chết thế quái nào được.” Lão chấp sự phủi tay, chợt nhớ ra chuyện thì nói ngay: “Phải rồi, chuyến này ngươi lập công ở tiền tuyến, toàn bộ công huân được chuyển thành khen thưởng, toàn bộ đều đã ở đây, bao giờ thương thế lành lặn, ngươi có thể dùng.”

Lão chấp sự lọ mọ bên dưới quầy một lúc liền lôi ra một tấm ngọc bài tinh xảo. Mọi khi Ngự Ma Tông dùng mộc bài làm từ linh mộc, nay xuất hiện ngọc bài liền khiến Hứa Tử Du để mắt.

“Cái gì?! Tu luyện ở linh mạch?!” Hắn giật mình.

Khen thưởng của Hứa Tử Du khá hậu hĩnh. Ngoại trừ đan dược, linh thạch và cơ hội tuyển chọn công pháp từ Ngự Thư Cốc, hắn còn được tu luyện tại linh mạch tông môn trong một tháng. Thời gian không được ấn định nên hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Linh mạch là cách gọi của tu hành giới với địa mạch trong lòng đất. Nhưng khác với địa mạch thông thường, linh mạch là dòng chảy mang theo phước lành của thiên địa, bất kỳ sinh vật nào tồn tại trong phạm vi ảnh hưởng đều sẽ nhận được chúc phúc vượt bậc.

Nôm na dễ hiểu thì nơi nào có linh mạch, mật độ linh khí nơi đó rất dày đặc.

Hứa Tử Du chỉ là tứ tạp linh căn nên tu hành tại những nơi có mật độ linh khí dày sẽ trợ giúp hắn rút ngắn thời gian tiến cấp, chóng ngày đột phá Tiềm Hư cảnh.

“Phải, tông môn đánh giá cao biểu hiện của ngươi đợt này, sau khi tiến nhập tu luyện, ngươi nhớ thể hiện cho tốt, về sau tông môn sẽ còn nhiều chỗ tốt dành cho ngươi.”

Lão chấp sự vừa cười vừa vỗ vai, đôi mắt toát lên sự mong đợi.

Hứa Tử Du cảm thấy hơi áp lực, tự dưng được người ta kỳ vọng thế này hắn không quen cho lắm. Hắn chỉ muốn lặng lẽ tu hành thôi mà, sao cứ phải lôi hắn ra ngoài ánh sáng thế.

Nghĩ là vậy, Hứa Tử Du nào dám thể hiện ra ngoài mặt. Hắn mỉm cười cảm ơn rồi lui ra.

Hứa Tử Du không đến Dược Y Đường như lời khuyên của lão chấp sự. Hắn chưa muốn chạm mặt Thẩm Vân Mai. Hơn nữa, tình huống thân thể hắn hiện giờ hơi phức tạp, nếu cô cố tình sử dụng hoan thuật thì hắn sẽ không chống lại nổi.

Trước mắt, tứ sư huynh Kế Vân Tường đã cho Hứa Tử Du vài bình đan dược trị thương cao cấp nên hắn không cần phải phục dụng đan dược tầm thường của đệ tử ngoại môn nữa. Hắn chỉ cần một nơi yên tĩnh không bị quấy rầy.

Chưa kể, Kế Vân Tường đã bảo sẽ đi bẩm báo với sư phụ nên Hứa Tử Du phải chuẩn bị tinh thần bị triệu tập bất cứ lúc nào. Hắn không dám mang bộ dạng nhếch nhác hiện giờ đi gặp sư phụ nên phải trị thương trong thời gian ngắn.

Về phần giao ước đào bảo với nhóm Lạc Tông Trạch, Ma Trường Tô, trước mắt hắn tạm gác lại đã, ôn dưỡng thương thế xong rồi bàn lại cũng không muộn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK