• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng động khiến các đệ tử canh phòng chạy lại kiểm tra. Hữu trưởng lão phất tay ra hiệu đã xử lý xong, không cần bọn họ nhúng tay rồi mới giải thích với Hứa Tử Du.

“Mỗi một ngọc giản đều có cấm chế đặc biệt của tông môn, dù ngươi sở hữu tài năng trận pháp tới đâu cũng không thể phát hiện thứ vốn dĩ đã vô hình. Muốn nhìn thấy, chí ít phải Tiềm Hư, diễn sinh thần thức, có được thần thức soi rọi vạn vật. Giải thích tới đây, ngươi hiểu rồi chứ?”

Hứa Tử Du nghiêm túc gật đầu.

Ngọc giản mang cấm chế tựa như chìa khóa mở cánh cổng bước ra ngoài Ngự Thư Cốc. Đi vào có thể không cần gì, nhưng đi ra mà không có, hoặc có nhưng thừa thì sẽ bị sát trận tru diệt.

“… Nhưng thưa trưởng lão, nếu người đến đây không mang mục đích lấy công pháp, vậy thì bọn họ thoát ra kiểu gì?” Hứa Tử Du tò mò hỏi.

Hữu trưởng lão hỏi hắn: “Ngươi đến Ngự Thư Cốc làm gì?”

Hứa Tử Du chớp mắt một lúc: “Để tham ngộ công pháp, thưa trưởng lão.”

“Phải, đệ tử ngoại môn tới Ngự Thư Cốc để tham ngộ công pháp. Không mang mục đích đấy, chẳng có lý do gì để các ngươi tới nơi này cả. Nếu hành động không mục đích thì cũng giống như tu hành không đích đến, chết cũng chẳng có gì oán trách.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du liền chắp tay khom mình: “Đa tạ trưởng lão chỉ điểm.”

Hữu trưởng lão xua tay: “Chỉ là chút chuyện vặt, ngươi không cần trịnh trọng vậy. Lấy được công pháp cần thiết rồi thì về tu hành đi, đừng tốn thời gian. Nhất là Lục Thông Thức.”

Nói xong, y liền trở về quầy, tiếp tục đung đưa ghế rồi phì phèo khói thuốc.

Hứa Tử Du chắp tay hành lễ rồi rời khỏi Ngự Thư Cốc. Mặc dù chứng kiến cảnh vừa rồi hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng từng mổ xẻ và ăn thịt người nên mọi thứ vẫn trong ngưỡng chấp nhận.

Hứa Tử Du bình tâm, bước bộ không còn vội vàng nữa.

Hữu trưởng lão nhìn bóng lưng hắn, rít nhẹ tẩu thuốc rồi bật cười nhưng không qua bao lâu lại thở dài. Bởi trong hai loại hắn chọn, Lục Thông Thức chẳng khác gì gân gà.

Ban nãy Hữu trưởng lão đã quan sát nhục thân Hứa Tử Du, chắc chắn đã đột phá nhân thể, bước vào con đường tu hành thể thuật tiêu hao tài nguyên. Thiết Ma Quyền là công pháp thể thuật thiên tấn công tương đối mạnh, chỉ cần luyện thành thì một thân thực lực tăng vọt.

Chọn Thiết Ma Quyền cho thấy mắt nhìn của Hứa Tử Du không tệ, nhưng chọn Lục Thông Thức lại cho thấy trực giác của hắn quá đần độn.

Hữu trưởng lão nghe Từ trưởng lão thuật rằng hắn là một tên sáng dạ nhưng vô tri. Nghe thì mâu thuẫn ra mặt, song với những gì đã chứng kiến, y phần nào hiểu được lời đối phương.

Thiết Ma Quyền là sáng dạ, Lục Thông Thức là vô tri.

Nếu Hứa Tử Du chọn Thiết Ma Quyền kèm một môn bộ pháp, hai tấm bài hắn dùng tự nhiên không uổng phí. Mà nhiều khi Hữu trưởng lão sẽ ưu ái, cố ý chỉ điểm một chút để hắn tiết kiệm thời gian tu hành Thiết Ma Quyền. Nhưng hiện thực không vẹn toàn như thế.

Trong lịch sử Ngự Ma Tông, không một đệ tử ngoại môn nào luyện thành Lục Thông Thức do bản chất công pháp bị khiếm khuyết. Nhiều lần Hữu trưởng lão đề nghị tông môn loại bỏ tàn thứ phẩm này ra khỏi Ngự Thư Cốc nhưng năm lần bảy lượt yêu cầu của y đều bị từ chối.

Hữu trưởng lão đoán Lục Thông Thức có lẽ ẩn chứa nhiều bí ẩn hơn y nghĩ nên cũng từng thử nghiên cứu qua. Ngặt nỗi, tàn thứ phẩm vẫn là tàn thứ phẩm, xem đi xem lại vẫn không vào chữ nào. Cho dù Hứa Tử Du học thuộc không sót một chữ, Hữu trưởng lão tin chắc hắn chỉ nhớ mặt chữ, còn thâm ý thì miễn đi. Đến y còn chịu chết.

“Mà thôi, là phúc hay họa, tự ngươi định đoạt.”

Hữu trưởng lão nhắm mắt, chậm rãi nhả khói trắng.

Hứa Tử Du vừa về khu rừng, việc đầu tiên hắn làm là ôm ngực hít thở một hơi thật sâu. Hắn nghe nói Hữu trưởng lão là một trong hai cường giả Trúc Dịch cảnh ở ngoại môn nên có chút mong đợi, không biết dáng vẻ thế nào. Ấy thế mà màn ra mắt của y với hắn lại nặng mùi máu tanh.

Nhớ lại nụ cười của y, hắn bất giác lạnh hết cả sống lưng.

Thật lòng mà nói, khi phát hiện dấu vết Truyền Tống Trận, Hứa Tử Du đã có suy nghĩ sẽ làm giả ngọc giản, dù sao Ngự Thư Cốc có rất nhiều công pháp, loại nào hắn cũng muốn tham ngộ. May mà Hữu trưởng lão đề tỉnh, không lại phạm sai lầm ngu ngốc.

Xốc lại tinh thần, Hứa Tử Du xem công pháp hắn lấy được.

Vì thời gian eo hẹp nên hắn chú tâm vào loại liên quan tới thể thuật, chọn xong mới dám chuyển sang thứ khác. Hắn muốn chọn bộ pháp, nhưng chưa kịp chạy đến khu bộ pháp thì đã hết thời gian. Khi đấy, Truyền Tống Trận bọc lấy người, hắn chỉ kịp với tay áp ngọc giản vào quyển công pháp gần đấy, còn chưa biết tên tuổi thế nào.

“Lục Thông Thức.” Hứa Tử Du lẩm bẩm: “Nghe cũng được.”

Rồi hắn đọc qua một lượt.

Một lần, hai lần, rồi ba lần. Đến lần thứ tư, hắn từ bỏ.

“… Má nó chứ, sao đọc không hiểu chữ nào vậy?!”

Hứa Tử Du xuất thân thấp hèn không được học chữ, chỉ sau khi vượt qua Lò Luyện Cổ vào Ngự Ma Tông mới được học bổ túc đêm khuya. Chưa kể, để nghiên cứu trận pháp, hắn còn cố gắng bổ sung chữ nghĩa hơn. Vốn từ hiện giờ của hắn nhiều khi còn vượt qua cả thầy đồ nổi danh trong nhân gian. Song, hắn vẫn không hiểu một chữ trong Lục Thông Thức.

Hứa Tử Du có thể đọc mặt chữ nhưng ghép lại thì tối nghĩa cực. Hắn đã thử phép đảo chữ, nhưng đảo xong còn khó hiểu hơn. Hắn cũng thử đọc ngược, vô nghĩa vẫn hoàn vô nghĩa.

Hứa Tử Du tạm để Lục Thông Thức sang một bên, xem như hắn đen đủi, uổng phí một cơ hội.

Thôi thì thế cũng tốt, dành trọn thời gian tinh tu một công pháp là đủ.

Thiết Ma Quyền là công pháp thể thuật thiên tấn công. Bằng cách cường hóa thân thể, Hứa Tử Du sẽ đạt ngưỡng sức mạnh có thể đấm nứt vách đá khi tôi luyện lên cảnh giới mạnh nhất. Bên cạnh đó, công pháp thể thuật sẽ nâng cao khả năng khôi phục vết thương cũng như chống chịu tác động từ môi trường, hạn chế sự tiêu hao pháp lực trong quá trình lịch luyện.

Nhìn chung, Thiết Ma Quyền khá hợp với Hứa Tử Du. Vấn đề duy nhất của nó là tiêu hao khá nhiều tài nguyên để đốc thúc cơ thể sản sinh thêm cơ bắp và gia tăng sức bền.

Nếu chỉ dựa vào mỗi bổng lộc của đệ tử ngoại môn, Hứa Tử Du chắc phải tích cóp nguyên năm mới tu hành được tầng đầu tiên của Thiết Ma Quyền. Càng tu hành lên cao, tiêu hào càng nhiều hơn. May mà hắn có linh thạch chôm được từ Hồ trưởng lão, đã thế còn là loại trung phẩm.

Linh thạch là tài nguyên tu luyện nhưng cũng là đơn vị tiền tệ chính trong giới tu hành. Hạ phẩm thấp nhất, thượng phẩm cao nhất. Về lý thuyết, giữa ba bậc thượng trung hạ sẽ có mức quy đổi tương đương, nhưng dần dần, giới tu hành đã bỏ luôn mức quy đổi ấy.

Nguyên nhân đến từ chênh lệch chất lượng linh khí. Cho dù quy đổi ngang giá cỡ nào đi nữa thì lượng cũng chẳng thể nào bù lại chất. Trung phẩm vẫn hơn hạ phẩm, thượng phẩm vẫn đè đầu trung phẩm, hạ phẩm thì vẫn cứ lót đáy như mọi khi.

Hồ trưởng lão giàu có hơn Hứa Tử Du nghĩ. Lão có một đống linh thạch trung phẩm được giấu trong trận bàn nên hắn có thể mang nguyên đống gia tài này bên người mà không để lộ khí tức.

Dẫu thế, mang nhiều thứ tốt quá hắn cũng lo, có đêm còn mất ngủ.

“Phải tiêu hao bớt mới được.”

Tu hành thể thuật tiêu hao đại lượng tài nguyên, cũng là cơ hội trời cho để Hứa Tử Du thanh lý tang vật. Ngoài ra, khi cần thiết, hắn có thể mang một viên tới phường thị để đổi thịt yêu thú cấp cao nhằm tẩm bổ nhục thân. Một viên trung phẩm đổi được hàng tá, ăn mãi chỉ sợ ngán.

Vạch kế hoạch nhanh trong đầu, Hứa Tử Du liền chuyển sang Thiết Ma Quyền, chiêm nghiệm từng câu chữ rồi tiến hành tu luyện. Tụ Linh Trận được khởi động không lâu sau đó, linh khí trong rừng liền chầm chậm hội tụ, vây quanh rồi tiến vào bên trong.

Giai đoạn đầu tu hành Thiết Ma Quyền sẽ tiêu hao một lượng lớn linh khí nên Hứa Tử Du lựa chọn ban đêm, nhân lúc các đệ tử khác rời khỏi rừng mới tu hành. Tuy tốn một viên Uyên Độc Đan nhưng nhờ có linh thạch trung phẩm hỗ trợ nên quá trình nhập môn cũng nhanh chóng.

Linh căn ngũ hành khuyết hỏa của Hứa Tử Du phế thật nhưng ít ra vẫn là linh căn. Có linh căn ắt có thể tu hành, thiếu cái gì thì hắn lại đi bù cái nấy, ít nhất hiện tại hắn không thiếu tài nguyên.

Trong đêm tối không ai hay, Hứa Tử Du đã đặt một bước chân vào con đường tu hành.

Tiểu Ma Công, Thiết Ma Quyền nhanh chóng cộng hưởng với nhau, điên cuồng hấp thụ thiên địa linh khí. Linh thạch trên tay hắn cũng bị luyện hóa triệt để, chỉ còn lại bụi phấn bay tứ tung.

Hứa Tử Du luyện nguyên đêm không ngủ nhưng tinh thần lại tỉnh như sáo.

Nhân thể đột phá, quầng thâm dưới mắt liền mất đi. Thậm chí, khi rửa mặt bên bờ suối, hắn nhận ra ngoại hình mình đã thay đổi.

Kích thước cơ thể vẫn như cũ nhưng mật độ cơ bắp lại tăng cao. Các đường nét trên người cũng rõ ràng và tràn ngập lực lượng. Hắn dễ dàng nâng tảng đá lớn bằng một ngón tay, thậm chí còn tung hứng tùy ý.

Hứa Tử Du hít một hơi thật sâu. Không khí quanh người liền loãng đi đôi chút.

“… Dung tích phổi cũng lớn hơn rồi.” Hắn lẩm bẩm.

Công pháp đúng là thứ tuyệt diệu. Trước đây Hứa Tử Du luyện thể thông qua mấy trận đòn, khó khăn lắm mới nâng cao sức chịu đựng, nhưng động vào công pháp thì một đêm thôi đã mang tới sự biến hóa khác biệt. Khác một trời một vực.

Hứa Tử Du đã hiểu, chẳng trách các đệ tử ngoại môn thường xuyên tìm hiểu công pháp và đi lắng nghe các sư huynh, sư tỷ nội môn giảng đạo. Trên con đường tu hành, công pháp thực sự rất quan trọng. Hứa Tử Du đã thấm nhuần điều đấy.

Hứa Tử Du tắm rửa bên con suối rồi mang lại y phục. Hắn buộc tóc lên cao, để lộ gương mặt điển trai dù chưa phát dục toàn bộ. Trước đây hắn cố làm bản thân lấm lem, hèn kém hết sức để giấu mình, bây giờ có hiệu quả của Thiết Ma Quyền, e rằng không chơi được trò đó.

Mà thôi, hắn trốn trong rừng sâu, cho dù có ai đó đuổi theo, hắn cũng trốn vào trận pháp.

Chuẩn bị tư trang hoàn chỉnh, Hứa Tử Du liền vươn tay lên trời, rời khỏi con suối...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK