• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Vụ vừa hoàn thành nhiệm vụ tông môn liền nhanh chóng trở về báo cáo Chấp Sự Đường trước khi hết hạn. Hắn đi một mạch qua phường thị, không quá để tâm tới tranh đấu bên trong.

Ngày nào nơi này cũng loạn, không cần quan tâm sâu sắc cũng được.

Vòng vây bên ngoài phường thị khá chặt chẽ, đâu đâu cũng có bóng dáng tán tu Định Pháp cảnh, thậm chí có vài kẻ là Tiềm Hư. Nhờ y phục và mộc bài đệ tử Ngự Ma Tông, Đinh Vụ thoát vòng vây dễ như bỡn, dù sao đám tán tu cũng không dám đắc tội đại tông môn.

“Sư huynh, đợi ta với!”

Rời khỏi phường thị không lâu, đằng xa đã có một chàng thanh niên mang y phục giống hệt y, tu vi hiện hữu chỉ có mỗi Định Pháp trung cảnh, xem chừng là một vị sư đệ nào đó.

“… Hứa sư đệ?”

Ngoại môn nhiều người nhưng không phải ai cũng có ngoại hình trời phú như Hứa Tử Du. Hơn nữa gần đây hắn còn là trận pháp sư duy nhất được dược viên chỉ định nên trong vòng ngoại môn cũng có vài người nhớ tên hắn. Đinh Vụ là một trong số đó.

Hứa Tử Du chạy tới, vừa hành lễ vừa quẹt mồ hôi hai bên thái dương.

“Phường thị đột nhiên phát sinh tranh đấu bảo vật, không biết lần này vì cái gì mà đến Tiềm Hư cảnh cũng chạy tới, làm ta sợ chết khiếp, may có mộc bài thân phận mới dễ thoát khốn. Đinh sư huynh vừa trở về từ nhiệm vụ sao?” Hứa Tử Du niềm nở hỏi.

Đinh Vụ gật đầu: “Phải, ta vừa về, cũng gặp không ít phiền phức với đám tán tu.”

Kết giới hộ tông ngay trước mặt, Đinh Vụ không cần thiết phải đề phòng quá thể.

Y nghe nói Hứa Tử Du ở ngoại môn khá bí ẩn, không thường xuyên giao du với đồng môn nhưng tính cách lại khá dễ chịu. Chấp Sự Đường, dược viên, Lò Rèn đều tỏ thái độ tốt với hắn nên Đinh Vụ cũng muốn nhân cơ hội này thu hẹp khoảng cách, biết đâu kiếm được mối ngon.

Hai người vừa trò chuyện vừa di chuyển, trong khi đó, dưới phường thị lại phát sinh giao tranh, xem chừng mâu thuẫn đã không thể giải quyết bằng lời. Ở khoảng cách xa như thế mà bọn hắn vẫn nghe tiếng đánh nhau, vậy thì quy mô hỗn loạn không nhỏ.

“Với cái đà này, e rằng tông môn phải cử người trấn áp rồi.”

Đinh Vụ gật gù: “Phải, có lẽ tông môn sẽ ban lệnh giới nghiêm, chúng ta về sớm thôi.”

Bước chân y liền nhanh hơn, đi được ba bước liền ngã về phía trước. Nhưng không phải hắn vấp phải thứ gì, mà là cố tình ngã người về trước để tránh né độc thủ.

Đinh Vụ tỏ thái độ hòa hoãn với Hứa Tử Du nhưng đôi bên không thân thiết, làm gì có chuyện y buông lỏng cảnh giác với đối phương. Quả nhiên, cẩn trọng không thừa.

“Ngươi làm cái gì đấy?!” Đinh Vụ lập tức rút thanh đao pháp khí ra.

Hứa Tử Du xoay con dao trên tay, nội tâm tràn ngập tiếc nuối. Nếu hắn ra tay nhanh hơn thì có lẽ đã thành công đâm vào đốt sống cổ rồi. Mà thôi, đối phương dù gì cũng là Định Pháp thượng cảnh, bài danh đệ thập cửu ngoại môn. Thực lực không đơn giản.

Hứa Tử Du mỉm cười: “Thanh đao đó hơi quen mắt đấy, sư huynh.”

Hắn đột nhiên lao về trước, đôi tay giấu dưới ống tay áo một lúc liền trang bị đôi quyền sáo thành công. Quyền sáo vung tới, Thiết Ma Quyền liền nện vào người đối thủ.

Oành!

Đinh Vụ thi triển Bách Loạn Đao Pháp để đỡ lấy mưa quyền. Mỗi lần đỡ liền thụt lùi lại phía sau, căn bản không thể cố định một chỗ.

Sắc mặt y cả kinh: “Là ngươi—?!”

Uỳnh!

Thiết Ma Quyền ở cảnh giới Thiết Cốt cho đầu ra sát thương khác biệt hẳn. Quyền nào quyền nấy đều nặng nề thấy rõ. Đinh Vụ đỡ không thôi đã cảm thấy ăn không tiêu. Cánh tay y run bần bật, từ thế tấn công lại chuyển về phòng thủ.

Đinh Vụ không muốn giao chiến nên vội vàng lùi ra sau rồi thi triển Bách Loạn Đao Pháp. Nhân lúc đao khí bùng nổ, y vội vàng chạy thẳng một mạch về phía kết giới. Một khi thành công chạy kịp, Hứa Tử Du chắc chắn sẽ không thoát khỏi tội hãm hại đồng môn.

Oành!

Đinh Vụ bỗng dưng đâm sầm vào một vào bức tường vô hình, cả người bật ngửa ra sau, tâm thần chấn động. Con ngươi hắn co rụt, bất giác sờ tay về trước: “Trận pháp—?!”

Bóng người Hứa Tử Du thấp thoáng sau lưng, Thiết Ma Quyền lại nhắm vào người.

Đinh Vụ vội vàng chống đỡ nhưng tình thế nghiêng hẳn về Hứa Tử Du. Hắn chỉ cần tung một quyền vào báng đao, cả người đối thủ liền văng về phía xa.

Năm tia lục quang thình lình lóe lên trong bóng tối. Ngân châm độc lại phóng.

Hứa Tử Du lộn nhào ra sau, vừa tránh né châm độc vừa vận pháp lực điều khiển Huyết Sắc Nhận phản công. Sáu tia xích quang phân biệt trái phải tấn công cùng một lúc.

Đinh Vụ rút hai tấm phù lục, ám thuẫn lập tức hiện.

“Quả nhiên là ngươi!”

Ban nãy Đinh Vụ chỉ còn hơi nghi ngờ nhưng giờ đã hoàn toàn chắc chắn.

Hứa Tử Du là tên đã giao chiến với y trong con hẻm đó.

Hứa Tử Du tóm lấy một cây châm độc, dùng lực bẻ gãy ngay tại hiện trường. Cây châm này chỉ là pháp khí hạ phẩm, hình dáng lại mỏng manh, gặp thể tu chẳng khác gì đụng độ thiên địch.

Sắc mặt Đinh Vụ tái nhợt đi trông thấy, vội thu bốn cây ngân châm về rồi sử dụng Hỏa Cầu Thuật phóng lên trên trời với ý đồ thu hút sự chú ý. Song, độ cao bị trận pháp giới hạn nên Hỏa Cầu Thuật vừa nổ, nhiệt khí lại giáng xuống bên dưới.

Đinh Vụ vội cúi người, mắt hướng đất thì đã thấy nắm đấm của Hứa Tử Du hướng lên.

Oành!

Đinh Vụ hộc máu tươi, cả người bị dồn vào trong góc pháp trận, phạm vi hoạt động bị bó hẹp. Đao pháp cần không gian thi triển nhưng quyền pháp lại không, nhờ thế mà Hứa Tử Du chiếm ưu thế đấu pháp. Ngoài ra, khi đã ở thế chủ động, hắn còn vận dụng ma khí.

Đinh Vụ chợt nổi cả da gà, con ngươi run rẩy trông vào hắc quyền. Đau đớn không thể làm hắn chùn bước thêm nữa. Hắn quát lớn, pháp lực lập tức bùng nổ.

Hứa Tử Du níu chân trên đất, không quan tâm lực lượng bộc phát của đối phương mạnh mẽ như thế nào. Hắn vẫn tiếp tục ra quyền, quyền nào quyền nấy đều đoạt mạng.

Đinh Vụ hộc máu tươi lên bốn cây ngâm châm, trực tiếp dồn lực xuyên phá lớp Thiết Bì bảo hộ. Chỉ cần đối phương trúng Khiên Cơ Độc, tình thế sẽ đảo ngược ngay tức khắc.

Châm độc phóng tới trong cự ly gần, uy lực ngang ngửa với một chiêu mạnh nhất của Đinh Vụ. Hứa Tử Du trúng chiêu, đôi chân liền lùi lại ba bước.

Đinh Vụ mừng rỡ. Mặt mày bị đấm thành biến dạng cũng không giấu được sự kinh hỉ.

Y nhanh chóng lao tới vung đao chém giết: “Chết đi—!!”

Hứa Tử Du đột nhiên ngẩng mặt lên, khóe miệng giương nhẹ.

Bốn cây châm độc đã bị Huyết Sắc Nhận cản lại. Trong khi đó, hắn đã thủ sẵn trận bàn trên tay, nhân lúc đối phương không để ý liền bày năm cây trận kỳ nhằm dựng tòa trận pháp phòng thủ.

Đinh Vụ không hiểu. Đã ở trong trận pháp vây khốn, hắn tạo thêm trận pháp làm gì?

Thắc mắc là thế, nhưng đến khi nhìn thấy hòn châu màu tím lăn trên đất, gương mặt Đinh Vụ chỉ còn lại nỗi sợ hãi và giữ nguyên cho tới khi hòn châu đó phát nổ.

Uỳnh—?!

Đinh Vụ chết thảm, thi thể bị vụ nổ cuốn bay, những gì còn sót là một vết đen cháy đậm lưu trên đất, theo sau là một mùi khét lẹt đến gay mũi.

Thanh đao pháp khí của Đinh Vụ bị hư hại, cho dù lưu lại cũng không có bao tác dụng. Mấy cây châm độc thì khỏi bàn, Hứa Tử Du chẳng thấy bóng dáng chúng đâu.

“… Tám linh thạch đi cứ như không.”

Hứa Tử Du ôm tim tiếc nuối nhưng không còn cách nào khác. Đinh Vụ đột nhiên bộc phát lực lượng liều chết, thủ đoạn chắc chắn sẽ còn độc ác hơn. Phường thị đã gây náo động, tông môn kiểu gì cũng cho người tới trấn áp nên hắn buộc phải kết thúc vụ này nhanh.

“Mà thôi, Thiên Lôi Châu cũng làm tròn trách nhiệm rồi.” Hứa Tử Du lẩm bẩm.

Lúc mua Thiên Lôi Châu, Hứa Tử Du đã nói tiểu nhị, liệu rằng uy lực của nó có hủy đi túi trữ vật không. Câu trả lời khiến hắn hơi bất ngờ: dĩ nhiên là không.

Túi trữ vật có nhiều loại nhưng dù là loại thấp kém nhất, Thiên Lôi Châu cũng khó hủy được nó. Dù sao thứ làm nên túi trữ vật là trận pháp và phù văn, túi vải chỉ là vật mang hình dáng tượng trưng. Túi vải bị thiêu cháy, chỉ cần phù văn còn nguyên thì vật bên trong sẽ an toàn.

Hứa Tử Du tìm được năm túi trữ vật. Bốn trong số đó đã mất đi túi vải, chỉ còn lại phù văn mờ nhạt. Túi duy nhất còn nguyên sở hữu chất lượng cao cấp hơn hẳn, từ phù văn lẫn vật liệu.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là túi của chàng thanh niên xấu số đã mua Thạch Chu Phù.

Hứa Tử Du ghé mắt vào trong, khóe miệng liền run run.

Thấy rồi, phù bảo của hắn đây rồi.

Hắn vội thu tất cả vào trong trận bàn rồi vội vàng chạy thẳng một mạch về tông môn. Trên đường, hắn không quên chỉnh trang xóa đi dấu vết đánh nhau để tránh bị nghi ngờ.

Hứa Tử Du vượt qua kết giới hộ tông, làm như không biết chuyện gì hết rồi hướng tới Chấp Sự Đường, trả thẻ thông hành cho chấp sự, sẵn đường buôn chuyện thoải mái nhất có thể.

Càng vội vàng càng khiến người khác nghi ngờ, cứ thong thả bàng quan với mọi chuyện là qua ải. Cho dù không qua ngay thì nghi vấn trên người cũng sẽ không lớn.

Trên đường trở về rừng, Hứa Tử Du thấy mấy tia sáng lướt qua trên bầu trời. Chấp Pháp Đường đã hành động nhưng hắn đã xong chuyện rồi nên không có gì phải lo nữa.

Xếp bằng điều khí trong rừng sâu, trạng thái của Hứa Tử Du đã tốt hơn thấy rõ. Hắn không ngại dùng một viên Uyên Độc Đan, dù sao chuyến này cũng kiếm lời, tiêu pha chút chẳng sao.

Kiểm tra từng phù văn trữ vật, Hứa Tử Du thu về khá nhiều đan dược tu hành cấp thấp, công pháp và phù lục. Tán tu không giàu có mấy nên hắn không kỳ vọng nhiều, chủ yếu là túi trữ vật của Đinh Vụ và chàng thanh niên kia. Nhưng kỳ vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu.

Đinh Vụ là đệ tử bài danh đệ thập cửu tại ngoại môn, tư trang đáng lý phải phong phú hơn phần đông đồng môn, nói gì tán tu. Nhưng không ngờ tên này nghèo hơn Hứa Tử Du nghĩ, thậm chí linh thạch cũng không nhiều, còn chẳng đủ để bù lại tổn thất của hắn vừa rồi.

Dẫu thế, chí ít còn lưu lại một quyển sách liên quan tới độc dược, hắn sẽ nghiên cứu sau.

Ngoài ra, bên trong túi còn có một thẻ bài nhiệm vụ trường kỳ. Giữ thứ này bên người rất nguy hiểm, hắn sẽ thanh lý trong thời gian sớm nhất có thể.

“Chắc tên này đổ hết tư nguyên vào tu hành rồi.” Hứa Tử Du suy đoán.

Chuyển sang túi trữ vật của chàng thanh niên, Hứa Tử Du liền hít vào một hơi thật sâu.

Hắn nóng lòng mở ra xem, đôi mắt liền phát sáng, nhịn không được mà cười vang...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK