• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù xung quanh tản ra, để lộ con đường mòn nối liền vị trí đôi bên.

Lạc Tông Trạch trông thấy Hứa Tử Du, nội tâm nhẹ nhõm phần nào.

“Nghe Chấp Sự Đường nói hôm nay sư đệ quay về, ta và Thẩm đạo hữu cố ý đến thăm, không ngờ lại bị cuốn vào Mê Tung Trận, loay hoay trong này cũng gần một canh giờ rồi.”

“Một cái con khỉ, gần hai canh giờ rồi đấy.” Thẩm Vân Mai lẩm bẩm, trông thấy Hứa Tử Du liền sáng mắt, giọng dịu hẳn: “Sư đệ, đệ không về sớm thì ta đã thiêu rụi cả khu rừng này rồi đó.”

Hứa Tử Du không biết vì lý do gì cả hai lại tới đây nhưng đã tìm đến nơi thì hắn vẫn phải làm đúng đạo đãi khách của chủ nhà. Hắn hành lễ thêm lần nữa, nhanh chóng tạo một con đường đi xuyên Mê Tung Trận rồi dẫn cả hai vào “động phủ”.

Mê Tung Trận chỉ có tác dụng gây rối, phạm vi bao trùm không lớn nên không khó phá giải. Định Pháp thượng cảnh dùng lực phá trận cũng được. Nhưng cả hai lại tỏ ra hảo ý, cố dùng đầu thoát trận chứ không cường ngạnh. Ngặt nỗi, gần hai canh giờ rồi vẫn không thoát được.

“Nơi này… là chỗ ở của sư đệ sao?”

Vừa đặt chân vào bên trong phạm vi Tụ Linh Trận, Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai đã cảm nhận độ chênh lệch chất lượng linh khí so với bên ngoài. Thậm chí, chất lượng cỡ này có thể sánh ngang với động phủ của bọn hắn, thứ trầy da tróc vảy mới giành được trong các kỳ tiểu bí.

Hứa Tử Du pha một ấm trà từ nước suối.

“Cô độc trên Tụ Linh Sơn đã lâu, đệ không quen ở nơi nhiều người nên liều lĩnh vào đây. Gặp chỗ non nước hữu tình, đánh liều đặt vài trận pháp để cô lập. May mắn không ai tới làm phiền.”

“Ồ, nói thế hai người chúng ta quấy nhiễu đệ tu hành rồi sao?”

Thẩm Vân Mai cười khúc khích. Dáng vẻ đùa cợt thường ngày lại xuất hiện.

Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Sư tỷ hiểu lầm, ta không có ý đó.”

“Được rồi, đừng trêu Hứa sư đệ nữa.” Lạc Tông Trạch lên tiếng giải thích: “Cách đây một tuần, Chấp Pháp Đường nhận tin có đệ tử lạc trong rừng, người được cử đi xem cũng bị lạc theo, cho tới khi các chấp sự tới điều tra thì mới xác nhận trong này có trận pháp, hơn nữa không dừng lại ở một. Hỏi chuyện Chấp Sự Đường, chúng ta mới biết nơi này là chỗ ở của sư đệ. Chấp Sự Đường bảo hôm nay sư đệ mới trở về nên ta và Thẩm đạo hữu cố tình đợi ở đây.”

Thẩm Vân Mai bĩu môi: “Lạc ở trong, đợi cái gì.”

“Thẩm đạo hữu quên ai mới là người vô tình kích hoạt trận pháp à?” Lạc Tông Trạch mỉa mai.

Hứa Tử Du không biết quan hệ hai người thế này, nhưng lời nói nặng mùi giương cung bạt kiếm quá nên buộc phải cản lại trước khi cả hai lao vào nhau.

Trước đây Hứa Tử Du không quan tâm ngoại môn vì hắn chưa thành một phần của nó, nhưng khi đã thành, hắn mới biết người thường xuyên nói chuyện với mình lúc Tụ Linh Sơn “vắng chủ” lại là nhân vật lớn.

Lạc Tông Trạch, Định Pháp thượng cảnh đỉnh phong, bài danh đệ nhất ngoại môn.

Thẩm Vân Mai, Định Pháp thượng cảnh đỉnh phong, bài danh đệ tứ ngoại môn.

Cả hai đều diễn sinh ma khí, sớm muộn gì cũng đột phá Tiềm Hư cảnh. Ngay từ đầu, vị thế của hai người đã trên tầm các đệ tử khác. Nội môn chi vị hoàn toàn trong tầm tay.

Khuyên nhủ mãi hai người mới thôi giương cung bạt kiếm, Hứa Tử Du liền rót cho mỗi người một chén trà từ lá thảo dược của dược viên. Mùi hương nồng đậm, chất lượng khác biệt trà bình thường của giới tu hành. Tuy không thể sánh với loại trà trưởng lão uống nhưng trong hàng ngũ đệ tử, trà kiểu này chẳng khác gì hàng thượng phẩm khó cầu.

“Ồ hô, Bạch Ngọc Thảo, Tử Diệp Thảo. Không hổ danh là người được dược viên ưu ái, xem ra dạo này sư đệ lăn lộn tốt đấy.” Thẩm Vân Mai cười khúc khích.

“Sư tỷ chê cười, chỉ là phần dư thừa các chấp sự không cần dùng tới thôi.”

Thẩm Vân Mai lắc đầu: “Mấy tên ở dược viên kiêu ngạo mắt cao hơn đầu không dễ gì kết quan hệ với đệ tử bình thường, sư đệ tiến xa thế đều nhờ bản sự cả.”

Cô đặt chén trà không lại bàn, trực tiếp vào chuyện chính: “Sư đệ vừa trở về từ nhiệm vụ, hai ta đến tìm không đúng lúc, nhưng là chuyện quan trọng, không thể chậm trễ.”

Lạc Tông Trạch đặt tay lên vai, cô liền im lặng ra hiệu với Hứa Tử Du.

Hắn hiểu ý, liền đáp: “Sư huynh, sư tỷ yên tâm, trận pháp của ta cách âm.”

Lạc Tông Trạch gật gù: “Không hổ danh là trận pháp sư được dược viên thừa nhận.”

Thẩm Vân Mai tiếp lời: “Sư đệ, hai người chúng ta muốn mời đệ đi đào bảo.”

“… Hả?” Hứa Tử Du sửng sốt, chẳng rõ đầu đuôi mọi chuyện thế nào.

Lạc Tông Trạch đỡ trán thở dài, nhanh chóng tiếp nhận hiện trường, chậm rãi giải thích.

Cách đây một tháng, Ma tam thiếu Ma Trường Tô trong một chuyến lịch luyện đã phát hiện động phủ của cổ tu hành giả. Tuy nhiên, động phủ được ngoại trang trận pháp mạnh mẽ, dùng lực phá trận lại đánh động tới sát trận. Hắn phải dùng bí pháp mới trốn thoát.

Trận pháp mạnh như thế mà không có trận pháp sư tọa trấn, e rằng phải trông cậy thực lực mạnh hơn. Song, đợi tu vi tăng tiến đến ngưỡng cần thiết, chưa chắc động phủ còn nguyên.

Ma Trường Tô không đợi được, đành chia sẻ với Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai. Mặt khác, cả hai đều quen Hứa Tử Du, có thể thông qua quan hệ cá nhân để mời hắn gia nhập.

Thành thật mà nói, thà rằng Hứa Tử Du chưa từng nghe, nghe xong hắn lại không nuốt nổi nước trà. Hai người này chơi nước cờ hiểm ác thật, không báo chẳng rằng đã nói toẹt mọi chuyện cho hắn nghe, giờ hắn mà từ chối thì cái mạng này chắc cũng nằm yên ở đây.

“Thế nào, sư đệ muốn tham gia với chúng ta chứ?” Thẩm Vân Mai cười khúc khích.

Hứa Tử Du mím môi một lúc: “Ta có câu hỏi to gan, không biết lợi tức phân chia thế nào?”

“Trước mắt chia đều, còn thay đổi thế nào trong suốt quá trình đó lại bàn sau.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du lại trầm mặc. Hắn cẩn thận suy tính tình hình. Hắn bị đưa vào thế khó, từ chối đồng nghĩa với bị giết chết, thôi thì tham gia cũng không thiệt.

“Tu vi ta kém cỏi, nhận phần chia đều khó mà bảo toàn. Mang ngọc có tội nên ta sẽ không đòi hỏi quá phận. Ta có thể nhường phần cho ba sư huynh, sư tỷ, chỉ cầu duy nhất tâm đắc trận pháp của động phủ. Ngoài ra, nếu có thứ gì sư huynh, sư tỷ không cần đến, ta cũng xin nhận. Ta mới tu hành không lâu, cái gì cũng thiếu, không dám đòi hỏi nhiều.”

Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi một lát liền gật đầu.

“Sư đệ là trận pháp sư, cầu tâm đắc trận pháp là lẽ thường tình. Hai người chúng ta không cần nó, Ma đạo hữu cũng vậy. Dĩ nhiên, phá trận không phải công việc dễ dàng, đầu xuôi đuôi lọt, chúng ta vẫn sẽ nhường một bộ phận linh thạch cho sư đệ. Phần còn lại như sư đệ nói, thứ gì không cần thiết, chúng ta sẽ nhường.” Lạc Tông Trạch đáp.

“Nghe theo sư huynh.” Hứa Tử Du chắp tay.

Lạc Tông Trạch tiếp tiếp tục nói: “Ta biết sư đệ mới trở về, thân thể mệt mỏi, nhưng sự tình gấp rút, không thể chờ đợi lâu. Không biết sư đệ cần chuẩn bị bao lâu?”

Hứa Tử Du nghĩ một lát mới đáp:

“Ta cần chuẩn bị trận pháp, có lẽ sẽ tốn ba ngày. Đầu tuần sau có thể lên đường.”

Hắn im lặng một lúc, lại nói tiếp:

“… Chỉ là, đệ tử ngoại môn không thể xuất hành tự do, cho dù nhận nhiệm vụ cũng sẽ bị giới hạn thời gian. Không biết sư huynh đã có cao kiến gì chưa?”

Lạc Tông Trạch bật cười, lập tức lấy một cái ngọc giản trong tay áo.

“Sư đệ yên tâm, chuyến này bốn người chúng ta cùng làm nhiệm vụ liệp sát yêu thú, thời gian kéo dài một năm, có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Hứa Tử Du cả kinh: “Một năm?!” Ngoại môn có nhiệm vụ này á?

“Ru rú trong rừng mãi cũng không tốt.” Thẩm Vân Mai vừa cười vừa nhoài người sang: “Mười người mạnh nhất trong kỳ tiểu bí có cơ hội nhận nhiệm vụ trường kỳ. Ưu đãi của tông môn đấy. Sư đệ không tham gia, không biết cũng phải.” Cô cười khúc khích.

Hứa Tử Du ỡm ợ cảm ơn. Thì ra là vậy.

“Sư đệ còn nhớ con Huyết Sắc Yêu Kê từng đột nhập dược viên hai tháng trước chứ?”

Lạc Tông Trạch chợt hỏi.

Hứa Tử Du vẫn còn nhớ lời Dương trưởng lão. Mặc dù Chấp Pháp Đường biết ngọn ngành nội tình nhưng ở đây có nhân vật không liên quan, hắn không tiện trả lời.

“Sư đệ yên tâm, Thẩm đạo hữu đã biết.” Lạc Tông Trạch bảo.

Thấy thế, Hứa Tử Du cũng biết đường ứng phó. Hắn gật đầu.

“Ma Uyên bạo động, khí độc lan tràn, yêu thú sống lân cận không chịu nổi nên vội vàng di cư tạo thành thú triều. Con Huyết Sắc Yêu Kê vốn thuộc một bộ phận nhưng tu vi không quá mạnh, dọc đường di cư bị đẩy khỏi đội ngũ nên mới vô tình chạy lạc đến dược viên. Nội môn đã xử lý nhóm thú triều, những con rải rác không đáng lưu tâm giao lại cho ngoại môn lịch luyện.”

Lạc Tông Trạch giải thích bối cảnh cho Hứa Tử Du nắm chuyện.

Nghĩ lại thì gần đây Hứa Tử Du cũng nhận nhiệm vụ liệp sát yêu thú. Nhờ chúng, kinh nghiệm đấu pháp của hắn tăng cao rõ rệt. Không ngờ lại gặp chúng trong thời gian ngắn.

“Đa tạ sư huynh giải đáp, ba hôm nữa ta sẽ đến Chấp Sự Đường.” Hứa Tử Du đáp lại.

Lạc Tông Trạch gật đầu. Thẩm Vân Mai cũng không còn lời nào để nói ngoài xà nẹo với hắn một lúc. Khó lắm mới “đuổi khéo” thành công, Hứa Tử Du liền tăng thêm vài tầng trận, đảm bảo trong lúc nghỉ ngơi không có người làm phiền.

Vừa ra ngoài bìa rừng, sương mù sau lưng Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai lập tức biến mất, cảnh vật trở lại như ban đầu, trông thế nào cũng không ra dấu vết trận pháp.

“Trận pháp ghê gớm thật đấy. Ngoại trừ Mê Tung còn có Thủ Địa, Loạn Lâm, Tụ Linh và Mê Mộng. Ngũ trận điệp gia, thực lực trận pháp của Hứa sư đệ thế này chẳng trách bên dược viên chủ động đề cử nhiệm vụ. Nếu hai ta không vào đó e rằng khó lòng phát giác.”

Thẩm Vân Mai cười khanh khách.

Lạc Tông Trạch nhếch mép.

“Đạo hữu nhận ra nhanh như thế càng làm ta bất ngờ hơn.”

“Ngươi nghĩ ta chỉ biết mỗi tán tỉnh thôi sao.” Thẩm Vân Mai cười mỉa: “Mặc dù có chút hứng thú với Hứa sư đệ nhưng động phủ của cổ tu hành giả đầy rẫy cơ duyên, muốn nhận một phần cũng phải tỏ ra hữu ích chứ.”

“Vậy đánh giá của đạo hữu…?”

Thẩm Vân Mai ngoảnh đầu vào trong rừng, khóe miệng giương nhẹ.

“Giỏi đấy, hơn nữa ở trung cảnh còn tự mình xử lý yêu thú thượng cảnh, thực lực đủ để lọt vào nhóm bốn mươi người mạnh nhất ngoại môn, đi cùng cũng không thành gánh nặng.”

Lạc Tông Trạch gật đầu thừa nhận.

“Riêng điểm này hai ta hợp ý nhau.”

Thẩm Vân Mai cười khanh khách, lả lướt đi về Dược Y Đường.

“Ba ngày sau gặp lại.”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK