• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hứa sư đệ, đằng nào mọi chi phí cũng có Chấp Pháp Đường lo liệu, ăn nhờ ở đậu Dược Y Đường chúng ta thêm mấy ngày nữa có sao đâu.”

Hứa Tử Du đã ở Dược Y Đường hai ngày, thương thế căn bản đã khôi phục. Nhờ vào lượng đan dược trị thương và nước thuốc bồi đắp, hắn chẳng khác nào đi nghỉ dưỡng ngắn hạn, giờ về chỉ cần tĩnh tu vài ngày là lấy lại thể trạng như trước.

“Đa tạ sư tỷ có ý tốt nhưng Tụ Linh Sơn không thể đóng cửa mãi. Tiểu bí sắp tới rồi, nếu còn không mở nữa chắc ta thành công địch trong mắt mấy sư huynh, sư tỷ mất.”

Hứa Tử Du cười khan rồi cáo lui: “Dược Y Đường còn nhiều bệnh nhân, sư tỷ hãy chăm lo cho bọn họ đi. Tụ Linh Sơn ở gần đây, ta có thể tự quay về.”

Vừa nói xong, hắn đã chạy biến đi.

Thẩm cô nương chống nạnh bĩu môi: “Thiệt là, còn chưa kiểm tra hết mà.”

“Nha đầu này thật tình.” Dư trưởng lão đến ngay sau, vừa vỗ cái lưng già vừa càm ràm: “Nữ nhi mà cả ngày cứ dán mắt vào cục thịt thừa đấy để làm gì chứ. Mất hết cả phẩm giá.”

Thẩm cô nương xoa tay cười tủm tỉm, nũng nịu đáp lại:

“Sư phụ, nghe nói Hình chấp sự còn khảo hình cả chỗ đó nữa mà. Thân là đệ tử Dược Y Đường, đệ tử phải đảm bảo bệnh nhân khôi phục lại hoàn toàn chứ. Không phải sư phụ đã dạy thế sao?”

Dư trưởng lão: “…” Không phải con mê cái mặt hắn à.

Lão âm thầm phỉ nhổ rồi rít điếu thuốc tẩu, cẩn trọng nhìn bóng lưng chạy bộ đằng xa của Hứa Tử Du. Bước bộ không những ổn định mà nhịp thở lẫn hệ tuần hoàn đều khôi phục lại nguyên trạng. Cơ bắp vừa sung mãn, sinh lực lại tràn trề.

Khóe miệng lão khẽ nhếch:

“Nha đầu, nhớ lưu ý tên tiểu tử đó. Về sau hắn sẽ là đối thủ của con ở đại bí vào nội môn.”

“Hứa sư đệ?” Thẩm cô nương nhíu mày: “Trừ thể phách vững chắc, hắn còn thứ gì khác sao?”

“Ngoại trừ thể phách thì không còn gì quá đặc biệt nhưng dưới Trúc Dịch, thể tu là một đối thủ cực kỳ phiền hà. Ở ngoại môn không thiếu người luyện thể nhưng đạt thành tựu nhanh và ổn định chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Theo ta biết thì ngoại môn hiện tại chỉ có ba người đáng lưu ý. Song, hai hôm trước, một người đã vào nội môn, còn một người khác thì lại vẫn lạc trong nhiệm vụ gần đây, mới một canh giờ trước đã có người báo tử.”

Thẩm cô nương cả kinh: “Nói như vậy, ngoại môn hiện tại…”

Dư trưởng lão thở một ngụm khói thuốc.

“Phải, thể tu đáng nhìn hiện tại ở ngoại môn chỉ còn tên nhãi đó thôi.”

——

Hứa Tử Du quay trở về Tụ Linh Sơn, vừa hay bắt gặp hàng đống đệ tử ngoại môn đang đóng đô tu hành. Để tránh bị bọn họ lôi lại, hắn rón rén đi đường khác để tiến vào hậu sơn.

Bây giờ thành đệ tử ngoại môn rồi nên Hứa Tử Du không lo bị đánh đập vô cớ nữa. Song hắn sẽ còn sinh hoạt tại đây khá lâu nên cần phải giữ thái độ thật hòa hoãn với các sư huynh đệ tỷ muội để không gặp rắc rối về sau. Dù sao người trong ma đạo thù dai, hành sự tùy theo bản tâm, không bị trói buộc quá nhiều bởi tông quy.

Hậu sơn của Tụ Linh Sơn vẫn như mọi khi, linh khí lúc nào cũng tràn đầy nên thương thế trên người Hứa Tử Du còn lành nhanh hơn cả. Cầm tấm ngọc bài động phủ trưởng lão trên tay, Hứa Tử Du tìm đến chỗ ở của Hồ trưởng lão ngày trước, trực tiếp khai môn.

“… Chậc, Chấp Pháp Đường vơ vét không còn thứ gì luôn.”

Sau một hồi tìm kiếm, Hứa Tử Du đành từ bỏ hy vọng.

Trên thực tế, vào đêm giết Hồ trưởng lão, hắn đã tìm thấy hai trọng bảo trên người lão. Tấm ngọc bài trưởng lão là một, túi trữ vật là hai.

Vì nguyên chủ đã chết, túi trữ vật tự nhiên trở thành vật vô chủ nên hắn nhanh chóng nhỏ máu để đoạt chủ quyền. Về phần xem thứ bên trong, e rằng phải chờ đến khi đột phá Tiềm Hư cảnh, thức tỉnh thần thức mới thấy được.

Có tấm ngọc bài trưởng lão trên tay, Hứa Tử Du liền vào ngay trong đêm, lựa chọn mang đi những thứ thực sự quan trọng. Tu hành đằng nào cũng sẽ cần dùng tới đại lượng tài nguyên. Hắn không giàu có như thế nên phải tích cóp âm thầm. Hồ trưởng lão đứng đầu một phương ở ngoại môn, tích cóp của lão cũng không hề ít.

Hứa Tử Du muốn lấy hết nhưng hắn phải kiềm chế lòng tham. Sự tham lam sẽ chỉ khiến hành tung của hắn lộ tẩy. Hơn nữa, hắn muốn Chấp Pháp Đường suy đoán Hồ trưởng lão bị tu hành giả mạnh hơn giết hại nên không được phép lấy đi toàn bộ.

Càng tu hành lên cao, mắt nhìn cũng chuyển tới một vùng trời khác. Những thứ trước mắt có thể là bảo vật trân quý với Hứa Tử Du nhưng chỉ là đồ bỏ trong mắt đại năng mạnh mẽ.

Trong lúc chờ đợi Chấp Pháp Đường tới nơi, Hứa Tử Du đã phải cầu nguyện để mình không trở nên tham lam. Hắn cũng khốn khó lắm. May thay, mọi chuyện đã ổn thỏa.

Hứa Tử Du vuốt mặt, tạm nghỉ chân một lúc mới đi đến hậu sơn.

Mặc dù Hứa Tử Du đã tiêu hủy hết toàn bộ trận kỳ và dấu tích của Mẫu Tử Trận, nhưng hắn vẫn nên xem lại một lần nữa cho chắc ăn. Dựa theo những gì hắn biết được thông qua những cuộc xì xào giữa các đệ tử, ngoại môn không có quá nhiều người am hiểu trận pháp. Dù sao ứng dụng cũng không quá cao như luyện đan, rèn khí và vẽ phù.

Hồ trưởng lão là tu hành giả nghiêng về trận pháp, tạo nghệ gần như cao nhất. Nếu nói lão thua ai, e rằng chỉ thua mỗi Tả trưởng lão Trúc Dịch cảnh mà thôi.

Men theo con đường hướng vào hậu sơn, những ký ức vụn vặt của hắn dần sắp xếp lại.

Hứa Tử Du học trận pháp thông qua lời chỉ điểm của Hồ trưởng lão, nhưng hắn lại hoàn thiện cơ sở thông qua tự mày mò Tụ Linh Trận. Tụ Linh Trận là trận pháp chứa đựng mọi lý thuyết căn bản về phương vị và trận kỳ, một khi nắm được nó, hắn sẽ hiểu nguyên lý điều phối trận.

Hứa Tử Du âm thầm học mà không báo cho Hồ trưởng lão, đồng thời bày bộ dạng nửa sáng dạ nửa vô tri để che mắt. Cứ như thế, hắn đã tiềm phục thành công.

Nửa năm trước, Hứa Tử Du phát hiện ánh mắt Hồ trưởng lão nhìn mình không đúng lắm. Bình thường lão hay đăm chiêu, nhưng đăm chiêu cũng có giới hạn theo canh giờ. Đằng này lão nhìn hắn từ ngày này sang ngày nọ, không thời điểm nào là không nhìn, làm hắn tu hành cũng không được yên thân. Song, nhờ có cặp mắt soi mói trong bóng tối ấy mà hắn luyện thành kỹ năng phân tâm nhị dụng, vừa tu hành vừa canh chừng. Đại khái cũng gian khổ mà thành cả.

Hứa Tử Du không phải đứa ngốc. Trong quá trình tu hành, hắn nhận ra tốc độ tu hành của mình nhanh hơn các đệ tử đến thuê động phủ. Hắn đoán hiệu quả đến từ chính cơ thể mình, từ đó liền tự diễn giải ánh mắt của Hồ trưởng lão. Thoạt đầu chỉ là nghi ngờ, cho đến khi lão ta bảo hắn đi mua một ít nguyên liệu nghiên cứu trận pháp thì hắn liền khẳng định.

Hồ trưởng lão muốn cướp đoạt thiên phú và tu vi của hắn.

Thân phận của Hồ trưởng lão quá cao, nếu lão tự đi mua những nguyên vật liệu này, e rằng sẽ có người nghi ngờ. Hứa Tử Du chỉ là đệ tử tạp dịch, nếu hắn được cử đi mua sắm thì tầm quan trọng của các nguyên vật liệu sẽ giảm đi rất nhiều, từ đó liền tránh được ánh mắt.

Tuy nhiên, Hồ trưởng lão lại không ngờ động thái cẩn trọng đấy lại là pha tự hủy cực nặng. Bởi Hứa Tử Du nhận ra ba loại nguyên liệu được mua không tương tác trận pháp với những thứ còn lại. Mà những thứ tương tác được với nhau lại cho ra hiệu quả thôn phệ.

Trận pháp thôn phệ không có nhiều. Hứa Tử Du âm thầm điều tra thì mới phát giác Mẫu Tử Trận.

Hứa Tử Du muốn chạy cũng muộn rồi, Hồ trưởng lão chắc chắn sẽ không để hắn đi. Cách duy nhất có thể cứu lấy mình là tương kế tựu kế. Cố gắng tự huyễn rồi bịa chuyện để biển thủ một phần nguyên vật liệu dựng trận pháp của lão.

Cứ như thế, Hứa Tử Du đã tích cóp đủ. Việc còn lại là lựa chọn nơi bố trí sẵn.

Nhờ vào những biểu hiện tốt trong nửa năm, Hồ trưởng lão dần tin tưởng khả năng sửa chữa trận pháp của Hứa Tử Du nên hắn mới có không gian tự do. Trong lúc sửa Tụ Linh Trận, hắn liền lén bày Mẫu Tử Trận ở nơi tập trung nhiều thiên địa linh khí nhất. Bày trận trên phạm vi lớn tới mức Hồ trưởng lão không thể nào nhận ra.

Trận pháp càng lớn, tiêu hao càng nhiều. Hứa Tử Du không có đủ linh thạch để thi triển trận pháp ngay nên trận pháp của hắn vẫn luôn trong tình trạng “chết”. Hồ trưởng lão không phát giác cũng phải. Hơn nữa, có lẽ cũng nhờ vào tâm lý nóng vội của lão khi đó nên Hứa Tử Du mới đắc thủ, hoàn toàn lợi dụng được tình huống để phản sát.

Mẫu Tử Trận, người nào ở vị thế “Mẫu” liền vô địch. Khi Mẫu Tử Trận của Hứa Tử Du được kích hoạt, vai trò của hai người liền đảo cho nhau. Mặc cho Hồ trưởng lão mạnh đến đâu, lão ta vẫn chỉ là “Tử”, mà “Tử” thì phải nghe theo “Mẫu”.

Nửa quỳ trước một nắm đất tùy ý, Hứa Tử Du liền chắp tay khấu lạy.

“Trưởng lão, đệ tử sẽ không quên ơn dưỡng dục của ngài. Xin hãy dõi theo đệ tử từ trên cao.”

Dứt lời, Hứa Tử Du liền đào đất lên, đào ngay đúng chỗ đặt kỳ trận của Tụ Linh Trận.

Chấp Pháp Đường có lật tung Tụ Linh Sơn thì Hứa Tử Du cũng dám chắc bọn chúng không liều động vào Tụ Linh Trận. Một khi trận pháp có vấn đề, bọn chúng liền ăn đủ.

Hứa Tử Du không dám nói giỏi trận pháp, nhưng hắn quen thuộc Tụ Linh Trận nơi đây nên có thể giấy túi trữ vật và trọng bảo của Hồ trưởng lão mà không lo bị phát hiện.

Linh đan, diệu dược, trận bàn, trận thư và Trắc Linh Cầu.

Đấy là những thứ Hứa Tử Du cưỡng đoạt được từ động phủ của Hồ trưởng lão. Trong đó, Trắc Linh Cầu chắc chắn là thứ phổ thông nhất, vì tác dụng duy nhất của nó là kiểm tra linh căn.

Hồ trưởng lão đã thèm muốn thiên phú của Hứa Tử Du đến mức nảy sinh ý định cướp đoạt thì bản thân hắn cũng tò mò, xem thử thiên phú linh căn của mình như thế nào.

Khác với các đệ tử được tuyển chọn thông qua cách quan trắc linh căn phổ thông, Hứa Tử Du lại được chọn thông qua Lò Luyện Cổ, mà mục tiêu của Lò Luyện Cổ là sinh tồn. Sống được ra khỏi hang liền đủ tư cách gia nhập nên từ khi vào Ngự Ma Tông, Hứa Tử Du vẫn chưa biết mình có loại linh căn gì. Nhưng trong đêm giết Hồ trưởng lão, hắn đã biết.

Cầm Trắc Linh Cầu trên tay, Hứa Tử Du lập tức tập trung tinh thần.

Ngay sau đó, bốn luồng sáng liền nổi lên. Một vàng sẫm trầm đục, một xanh ngát sinh cơ, một xanh lam mát mẻ và một vàng chói rạng ngời.

Khóe miệng hắn bèn hạ xuống.

Ngũ hành khuyết hỏa, ngụy linh căn.

Hứa Tử Du thở dài: “Lão Hồ ơi là lão Hồ, nếu ông biết thiên phú của ta còn nát hơn cả tam tạp linh căn của ông, liệu ông có chết vì tức không nhỉ?”

Hắn cười khổ.

“... Hẳn là có đi.”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK