• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tử Du thuần thục thu dọn hiện trường mà không quên canh phòng yêu thú tập kích. Ma Uyên bạo động đã tạo ra hỗn loạn cho Kỳ Quốc, bây giờ bạo động thêm lần nữa thì hậu quả khó mà lường được. Hứa Tử Du cảm thấy hơi hối hận khi chấp nhận tham gia cùng nhóm Lạc Tông Trạch nhưng nghĩ lại thì hắn làm gì còn lựa chọn nào khác.

Buông một hơi thở dài, Hứa Tử Du ngẩng đầu nhìn Thanh Phong Yêu Ưng vừa bay lên trời. Thanh mang bao phủ cơ thể đã nhợt nhạt đi đáng kể.

Cùng lúc đó, phía Thẩm Vân Mai cũng tỏa ra một nguồn pháp lực hùng hậu, vô vàn thiên xích chồng lên nhau xông về phía trước, chớp mắt vây nhốt vào bên trong một cái lồng.

Uỳnh—?!

Thanh âm chiến đấu dữ dội vang xa, tiếng kêu thảm thiết của Thanh Phong Yêu Ưng không ngừng vang lên. Đồng thời, giữa rừng cây cũng hiện lên hư ảnh một thanh cự kiếm. Hắc khí bao trọn thanh kiếm đó rồi đâm vào ngay giữa cái lồng do thiên xích tạo thành.

Thanh Phong Yêu Ưng kêu la đau đớn, tiếng hót của nó bỗng nặng nề một cách dị thường. Bầu không khí cuồng bạo vây quanh cơ thể cứ thế mà tiêu biến.

Thanh Phong Yêu Ưng chết rồi.

“Sức mạnh của phù bảo đây sao?” Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt.

Uy lực của thiên xích và hắc kiếm không thuộc phạm trù Định Pháp cảnh nên Hứa Tử Du có thể nhận ra nguồn gốc của phù bảo, trong lòng liền có phần mong đợi.

Thạch Chu Phù của hắn có lẽ cũng mang sức mạnh tương tự.

Hứa Tử Du nhanh chóng tập hợp với nhóm của Lạc Tông Trạch, không quên điều chỉnh trạng thái để bản thân không sai biệt với bọn họ bao nhiêu. Trạng thái dồi dào quá thì không ổn, suy nhược quá lại không xong, tốt nhất vẫn nên thở hổn hển như người thường.

“Sư huynh, giải quyết xong rồi ư?” Hứa Tử Du nhảy ra từ trong rừng, sau lưng ngoại trừ bao tải đã có thêm một đống sừng và da lông của yêu thú. Cái đống hắn mang trên người giờ này chắc phải gấp ba, có khi là gấp bốn lần kích thước cơ thể.

Lạc Tông Trạch hơi trố mắt nhìn Hứa Tử Du, song lại điều chỉnh sắc mặt rất nhanh.

“Giải quyết xong hết rồi. Phía sư đệ thế nào?”

“Không làm nhục mệnh, ta đã giải quyết xong tàn dư yêu thú. Tiếc là không mang theo nhiều túi linh thú nên không thể trữ hết toàn bộ, chỉ có thể chọn lựa ngần này.” Hắn chỉ tay ra sau.

“Chỗ ta còn vài túi, ngươi mang đi thu thập đi.”

Ma Trường Tô thình lình ném cho Hứa Tử Du vài cái túi nhỏ, nhìn từ bên ngoài đã thấy một tầng kim quang của phù triện, chất lượng chắc chắn cao hơn túi linh thú thông thường.

Hứa Tử Du vội nhận lấy rồi ôm quyền: “Đa tạ sư huynh.”

Dứt lời, hắn quay người chạy tọt vào trong rừng, cước bộ băng băng về trước.

Thẩm Vân Mai dựa lưng vào gốc cây, đôi mắt thoáng lên vẻ mệt mỏi. Vừa rồi thi triển phù bảo khiến pháp lực hao hụt quá nhanh, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng.

“May chuyến này có Hứa sư đệ đi cùng, công trạng lần này không nên chia lệch.” Cô bảo.

“Ta biết, chia đều là được chứ gì.” Ma Trường Tô tặc lưỡi, hiển nhiên không có ý tứ chèn ép Hứa Tử Du. Trước đấy hắn có thể xem nhẹ đối phương nhưng giờ thì không còn nữa.

Không hổ danh là trận pháp sư được dược viên công nhận, không có trận pháp của Hứa Tử Du trợ chiến, nhóm bốn người bọn hắn còn lâu mới đột phá nổi thú triều cấp độ này.

“Chuyện sắp tới còn phải nhờ Hứa sư đệ chiếu cố, không cũng khó vượt qua trận pháp của nơi đó.” Ma Trường Tô nói tiếp: “Hắn đã lo liệu các yêu thú khác rồi thì chúng ta mau xử lý con Thanh Phong Yêu Ưng này đi. Trước khi chết nó đã cố gắng báo hiệu cho các con yêu thú khác. Đám súc sinh kia chắc chắn sẽ kéo đến.”

Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai không dám chần chừ, bọn hắn vội vàng nuốt đan dược điều trị nội thương rồi phân xẻ da thịt của Thanh Phong Yêu Ưng. Từ da, lông, xương, móng vuốt cho đến cái mỏ cứng cáp, không gì là bọn hắn bỏ qua.

Tài liệu của yêu thú Tiềm Hư cảnh rất quý giá, cho dù ở ngoại môn có tiền cỡ nào cũng không dễ mua bán. May mà bọn hắn gặp được ở đây nên có thể chia nhau.

Lần này Ma Uyên bạo động nên Ngự Ma Tông rất cần người đứng ra xử lý, để tạo động lực cho các đệ tử, cao tầng tông môn quyết định mở rộng tông khố và sử dụng công huân để trao đổi. Theo lý thuyết, công huân đủ cao thì cái gì cũng có thể đổi được.

Định Pháp cảnh xử lý yêu thú Tiềm Hư cảnh là một loại thành tích không đơn giản, nếu quy đổi ra công huân, mấy người Lạc Tông Trạch chắc chắn kiếm bộn. Mỗi tội hậu trường của bọn hắn đủ lớn, trong nhà cũng không thiếu tài nguyên nên không cần phải dựa vào công huân. Tuy nhiên, Thanh Phong Yêu Ưng là yêu thú khó săn do thường xuyên bay lượn trên trời. Hi hữu lắm mới giết được, bọn hắn sao bỏ qua được chứ.

Đang lúc phân chia tài liệu yêu thú, Lạc Tông Trạch nhận được phi thư của cao tầng trong doanh trại. Lúc này, thông tin Ma Uyên bạo động lần hai đã đến tai bọn hắn.

“Hứa sư đệ, tông môn có lệnh, chúng ta quay về doanh trại thôi!”

Hứa Tử Du vừa quay trở lại thì Lạc Tông Trạch lập tức thông báo, đồng thời phân chia một ít lông vũ của Thanh Phong Yêu Ưng. Bọn hắn không cần lông vũ lắm, mà vứt đi thì hơi phí, chi bằng nhường cho Hứa Tử Du để lôi kéo quan hệ. Với một Định Pháp trung cảnh mà nói, tài liệu yêu thú cấp Tiềm Hư cảnh chẳng khác gì ngọc ngà châu báu.

Hứa Tử Du không ngờ mình cũng có phần, bèn thể hiện sự vui mừng khôn xiết.

Bầu không khí giữa đội ngũ có vẻ đã hòa hợp hơn rất nhiều nên ai cũng kỳ vọng chuyến đào bảo động phủ cổ tu hành giả được thuận lợi.

“Ôi mẹ ơi… nhiều yêu thú thật đấy.”

Lúc đi Hứa Tử Du không thấy bao nhiêu yêu thú, lúc về trên đường đâu đâu cũng máu tươi lênh láng, có chỗ đã đen lại do tồn tại trong thời gian dài. Rõ ràng bọn hắn di chuyển còn chưa được bao lâu, ấy thế mà cảnh vật đã khác một trời một vực.

“Ma Uyên bạo động lần này ghê gớm thật đấy, không khéo chúng ta không thể rút về trong thời gian ngắn rồi.” Lạc Tông Trạch vừa cưỡi ngựa vừa quan sát.

“Nếu nhiệm vụ phát sinh thay đổi thì thời gian cũng sẽ được điều chỉnh theo, kể ra thì không bất lợi lắm. Vấn đề là trong lúc chúng ta bận rộn, hi vọng động phủ đấy chưa bị ai phát hiện.”

Thẩm Vân Mai liếc mắt sang người bên cạnh.

“Ma đạo hữu không có điều gì muốn nói ư?”

Ma Trường Tô lườm nguýt.

Một lát sau, hắn đáp: “Động phủ ta phát hiện được nằm ở rìa đông quận Mã Lâm, vị trí gần sát với lãnh thổ của Hợp Hoan Tông. Trong trường hợp tệ nhất, có thể chúng ta sẽ phải đương đầu với tu hành giả của bọn họ. Song ta lại không mong điều đó xảy ra.”

“Hợp Hoan Tông…” Thẩm Vân Mai bất giác nhìn con ngựa phía sau, khóe miệng giương cao: “Hứa sư đệ nên tìm một cái mặt nạ đi. Dung mạo sư đệ như thế dễ làm người ta nao lòng lắm đấy.” Cô nheo mắt lại, cái lưỡi mềm mại lướt nhẹ một đường trên môi.

Hứa Tử Du: “...” Trước khi đề phòng bọn họ, không phải ta nên đề phòng sư tỷ sao?

Hợp Hoan Tông tu hành bằng cách giao hợp thân thể, sử dụng cơn cực khoái sinh ra trong quá trình giao hợp để thuyên giảm cơn đau của thân xác.

Giao hợp không phải chuyện một cá nhân có thể làm nên thực lực đơn lẻ của tu hành giả Hợp Hoan Tông lại không mạnh, tất nhiên là dưới Trúc Dịch cảnh, thế nên bọn họ luôn đi theo cặp nhằm lợi dụng hợp công để khuếch đại thực lực của cả hai.

Trong trường hợp đương đầu với tu hành giả Hợp Hoan Tông, bọn người Hứa Tử Du có khả năng sẽ phải đối mặt với một quân số không hề nhỏ.

Bên cạnh tích lũy pháp lực từ giao hợp, tu hành giả Hợp Hoan Tông còn có thủ đoạn thải bổ pháp lực lẫn tu vi từ người khác thông qua công pháp đặc thù, gọi chung là hoan thuật. Những người trẻ tuổi mang dung mạo diễm lệ thường sẽ trở thành mục tiêu. Trong điều kiện hiện thời, Hứa Tử Du là người dễ bị nhắm vào nhất trong bốn người, theo sau là Thẩm Vân Mai. Song cô cũng tu hành hoan thuật nên ai ăn ai còn chưa thể nói trước được.

Hứa Tử Du vốn không để ý ngoại hình của mình vì bận sinh tồn, khi tình thế của bản thân yên ổn trở lại, hắn mới có dịp chiêm nghiệm. Đẹp trai quá cũng khổ nên hắn mới trốn trong rừng, tận lực né phong thanh, ấy vậy mà vẫn không tránh hoàn toàn được. Đúng là số khổ.

“Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở.” Hứa Tử Du mỉm cười đáp lại.

Thẩm Vân Mai cười khúc khích, hương khí trên người thình lình tỏa ra.

Tuy nhiên, không giống những ngày trước, bây giờ chẳng một ai phản ứng lại nữa.

Thẩm Vân Mai thoáng nhíu mày, cô cố tình tăng thêm nồng độ cho hương thơm nhưng Hứa Tử Du, Lạc Tông Trạch và Mai Trường Tô lại không có chút dị động nào. Trong khi đó, bốn con ngựa đực lại dừng bước, dù người cưỡi thúc thế nào cũng không chịu nghe lời.

“Chuyện gì thế này?”

Lạc Tông Trạch không ngừng giật cương ngựa, mỗi tội con ngựa của hắn cứ nhảy hai chi trước lên mãi rồi chuyển hướng tới chỗ Thẩm Vân Mai.

Nhận ra mùi hương của bản thân đã thu hút lũ súc sinh phàm tục này, Thẩm Vân Mai liền cắn răng thu mùi hương trở về. Lúc này, cơn động dục của chúng cũng nguôi đi.

Ngặt nỗi, sự tình khó mà qua mắt kẻ tinh tường như Ma Trường Tô. Giây phút con ngựa của Lạc Tông Trạch nhảy dựng, hắn đã thấy bộ phận nhạy cảm của nó lòi ra ngoài.

Hãn huyết bảo mã của Ngự Ma Tông được huấn luyện rất kỹ càng nên không đời nào có chuyện chúng bất tuân mệnh lệnh của người cưỡi, trừ phi trước mặt có nguy hiểm chúng không thể cáng đáng được hoặc… chúng đang trong kỳ động dục.

Ma Uyên bạo động thêm lần nữa, đâu đâu cũng đầy rẫy hiểm nguy thú triều nên Ma Trường Tô sẽ không cân nhắc đến lý do động dục, mỗi tội trông thấy con ngựa đó thì nội tâm hắn lại có chút hoài nghi.

Thẩm Vân Mai thiếu thốn hơi người đến mức này luôn á?..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK