• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu lại hai tháng là chuyện nhóm người Hứa Tử Du không mong muốn nhưng Ngự Ma Tông đã ban mệnh lệnh, không ai được phép kháng cự, bao quát cả tán tu.

Động thái bá đạo này của Ngự Ma Tông khiến nhiều người chướng mắt nhưng chẳng kẻ nào có đủ lá gan đứng lên chống lại. Suy cho cùng, Ngự Ma Tông vẫn là một trong ba đại tông môn của Kỳ Quốc, ai dám kháng cự thì từ nay về sau khó mà sống yên ở cảnh nội.

Ma Trường Tô lo lắng cho động phủ cổ tu hành giả nên luôn tìm cách lựa lời để tộc lão có thể gây ảnh hưởng lên cao tầng doanh trại. Tất nhiên, hắn còn lâu mới nói ra chuyện động phủ, một khi gia tộc biết được, hắn chưa chắc đã được hưởng.

Nói gì thì nói, bên trên hắn vẫn còn hai huynh trưởng.

Đáng tiếc, tộc lão muốn giúp cũng không giúp được. Ma Uyên bạo động không chỉ là chuyện của mình Ngự Ma Tông, mà là đại sự chung của tam đại môn phái ma đạo. Ma gia là một phần của Ngự Ma Tông, tự nhiên cùng tiến cùng lùi, nếu bây giờ Ma Trường Tô rút khỏi chiến trường, danh dự và mặt mũi của bọn họ phải đặt tại đâu đây.

“Trường Tô à, chuyện này lão phu có lòng muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Con còn nói thêm lời nào thì đừng trách lão phu nặng tay.” Tộc lão hạ giọng.

Nghe vậy, Ma Trường Tô liền ôm quyền lui khỏi lều. Hắn đi vừa lầm bầm chửi rủa, tâm trạng không thể nào tốt nổi. Nhưng liên quan đến danh dự của gia tộc, hắn đành chịu.

Danh dự của Ma kiếm gia quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Ở địa vị của Ma Trường Tô, hắn càng phải ra sức bảo vệ và duy trì danh dự gia tộc hơn cả tộc lão.

Tiếc thay, hắn đoán bản thân đã mất điểm trong mắt đối phương rồi. Xem chừng quãng thời gian tới hắn phải sử dụng công huân để ổn định lại vị thế mới được.

Trước khi Ma Uyên bạo động lần thứ hai, thú triều là hiện tượng vô cùng hi hữu nhưng giờ đây đã trở thành chuyện cơm bữa. Bầu không khí trong doanh trại lúc nào cũng trên đà căng thẳng, chẳng ai dám nghỉ ngơi bởi yêu thú lúc nào cũng rình rập.

Từ một doanh trại dựng tạm đã trở thành một tòa pháo đài vững chắc, nhiêu đây thay đổi cũng đã cho thấy thời cuộc chuyển biến đột ngột.

Hứa Tử Du không phải người có tu vi yếu nhất doanh trại, bởi trong hàng ngũ tán tu còn có vô số Định Pháp sơ cảnh, nhưng hắn là trận pháp sư, chiến tích gần đây nhất còn có thể tự mình chặn lại một đợt thú triều do yêu thú Tiềm Hư cảnh kích động nên được cao tầng chú ý.

Vì chuyện này, tứ sư huynh đã mắng hắn một trận ra trò.

Hứa Tử Du xin thề, hắn không cố ý, hắn đã tận lực trốn tránh rồi, thậm chí còn nhắn nhủ với Lạc Tông Trạch khi báo cáo đừng cân nhắc hắn quá nhiều.

… Ngặt nỗi, ai nghĩ Ma Uyên lại bạo động lần nữa đâu chứ.

Bây giờ bị cao tầng để ý, Hứa Tử Du chỉ còn nước nghe theo chỉ lệnh dựng trận pháp và hỗ trợ cho các tu hành giả tiền tuyến. Cùng lắm thì hắn thu mình để người khác thế hiện là được.

Mỗi tội đời không như mơ.

Mấy trận pháp sư trong doanh trại tuy không đến nỗi nào nhưng vào những thời khắc nguy hiểm, bọn họ lại thành phế vật trong mắt Hứa Tử Du. Trận pháp sư rời bỏ vị trí chẳng khác nào để thú triều càn quét qua cả một đại quân, khi đấy ai cũng phải chết thảm.

Vì sinh mạng của mình, Hứa Tử Du buộc phải đứng ra duy trì trận pháp, đồng thời thi triển thêm tiểu trận hỗ trợ nhằm thúc đẩy chiến sự kết thúc.

Với lượng pháp lực ít ỏi, hắn càng duy trì trận pháp, hắn càng chết nhanh hơn người ta.

Một trận còn đỡ, nhiều trận như thế Hứa Tử Du khó lòng nào thoát khỏi ánh mắt của cao tầng. Thậm chí, số công huân hắn nhận về còn nhiều hơn cả nhóm Lạc Tông Trạch.

Bất tri bất giác, Hứa Tử Du bị doanh trại trói còn chặt hơn cả nhiệm vụ.

“Sư đệ, hôm nay lại nhờ đến ngươi tiếp rồi.”

Ma Trường Tô vén màn bước vào trong lều, gương mặt tươi tỉnh như thể đang nở hoa, mỗi tội phối hợp với ngoại hình sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ nguyên bản thì không chợp cho lắm. Song đấy chẳng phải trọng tâm.

Từ khi Hứa Tử Du thể hiện giá trị chân chính của một trận pháp sư, hắn rất được Ma Trường Tô hoan nghênh, thậm chí hắn còn hoài nghi đối phương có vẻ đã quên đi chính mình vào hai tháng trước. Khi đấy, Hứa Tử Du vẫn còn bị khinh lắm, ấy vậy mà giờ đã choàng vai bá cổ như huynh đệ rồi. Có điều, đây là loại thái độ hắn muốn thấy nên không thể đòi hỏi hơn.

Hứa Tử Du vừa điều khí vừa đáp lại:

“Sư huynh quá lời rồi, là chuyến này ta nhờ cậy vào sư huynh.”

Ma Trường Tô bật cười rồi bắt đầu tám chuyện. Trong khi đó, Hứa Tử Du vẫn duy trì điều khí để ổn định lại pháp lực. Quãng thời gian qua hắn tiêu hao quá nhiều rồi.

Dẫu thế, tiêu hao liên tục lại có cái lợi rất lớn. Hứa Tử Du thế mà vượt qua giới hạn sử dụng pháp lực trước đây, Tiểu Ma Công bắt đầu có chút dấu hiệu chuyển dịch mà liên đới tới tu vi.

Với cái đà tu luyện này, Hứa Tử Du đoán sau một tháng nữa, hắn sẽ đột phá hậu giai, khoảng cách Định Pháp thượng cảnh càng gần thêm một bước.

“Sư huynh, gần đây ta không thấy Thẩm sư tỷ, có chuyện gì phát sinh rồi sao?”

Những chủ đề bắt chuyện của Ma Trường Tô quá nhạt nhẽo nên hắn quyết định thu công rồi tìm kiếm chủ đề khác để tiếp chuyện.

“Không có gì, tạm thời chưa thể xuống giường thôi.” Ma Trường Tô nhếch mép.

Nghe vậy, Hứa Tử Du hơi mở to mắt. Hắn nghĩ ngợi một lúc lại hỏi:

“... Hai người bắt đầu từ lúc nào vậy?”

Ma Trường Tô choàng tay qua vai Hứa Tử Du: “Sư đệ quan tâm Thẩm đạo hữu sao?”

Hắn vội lắc đầu: “Sư huynh nói quá rồi, dù sao cũng chung đội ngũ, hỏi thăm vẫn tốt hơn. Huống hồ…” Hắn đảo mắt ra xung quanh, bất giác nói thầm: “... Thú triều gần đây đã thuyên giảm, ta đoán chúng ta sẽ được phép hồi tông sớm thôi.”

Đôi mắt Ma Trường Tô lóe lên tinh quang. Hắn cười khẽ.

“Ta cứ tưởng sư đệ không để ý gì, hóa ra vẫn luôn cân nhắc chuyện đó.”

Hứa Tử Du nhận ra thái độ thật ẩn phía sau vẻ tươi cười ấy, hắn bình tĩnh đáp lại: “Thú triều gần đây đã có xu hướng giảm nhưng cường độ lại tỉ lệ nghịch. Lần trước ta không thể duy trì Mê Vụ Trận quá một tuần hương, nếu không có sư huynh bảo vệ, e là ta đã bị yêu thú tập kích. Nếu ta không rời khỏi doanh trại sớm, không khéo cái mạng này sẽ bị bỏ lại đây.”

Ma Trường Tô im lặng một chút liền gật đầu.

“Ta hiểu nhưng đi hay ở không phải chuyện chúng ta có thể quản được. Giá trị của sư đệ hiện thời vẫn còn quá thực tiễn, cao tầng chưa chắc đã buông tay, trừ phi nội môn cử một trận pháp sư đúng nghĩa đến đây tọa trấn. Nhưng có vẻ không dễ dàng rồi.”

Hứa Tử Du cười khan, nội tâm cũng phiền muộn không ngớt.

Nếu nội môn Ngự Ma Tông thực sự có trận pháp sư mạnh mẽ thì bọn họ đã sớm cử tới đây. Tất nhiên, đấy là trong tình huống lý tưởng, còn với tình huống hiện tại, hắn đoán quận Mã Lâm có lẽ là nơi an toàn nhất ở Kỳ Quốc này rồi. Những nơi khác có lẽ cần trận pháp sư cấp độ đó hơn. Đấy cũng là lý do hắn vẫn còn bị giữ lại ở đây.

Tuy nhiên, càng tham gia chiến sự với yêu thú, Hứa Tử Du càng thấy tài nghệ trận pháp của Hồ trưởng lão đáng kinh ngạc. Những gì mà hắn có được bây giờ đều là thành quả học tập trận pháp từ “truyền thừa” của lão. Hơn nữa, vì không phạm vào sai lầm của những người bắt đầu khác nên hắn còn đi nhanh hơn. Ở thời điểm hiện tại, tạo nghệ vận dụng trận pháp của hắn đã đạt tới bảy phần so với trạng thái hoàn chỉnh của lão.

Đối với một Định Pháp trung cảnh nhỏ nhoi, bản sự trận pháp ngần đấy đã thừa sức gây chú ý. Đặt trong tình huống cần trận pháp sư như đối phó với thú triều, mọi con mắt sẽ càng đổ dồn về chỗ Hứa Tử Du hơn. Hắn muốn trốn cũng khó.

Có điều, nghĩ thoáng một chút thì Hứa Tử Du có thể nhân cơ hội này trói buộc bản thân với Hồ trưởng lão, dù sao quan hệ giữa hắn với lão cũng không phải bí mật.

Khi sự chú ý bị chuyển dịch sang nơi khác, sư phụ Hứa Tử Du sẽ không bị lộ thân phận nhưng người có hài lòng không thì hắn không thể nói trước.

Hắn đoán mình nên chuẩn bị tinh thần chịu trận

Hoàn tất soạn sửa trận kỳ, Hứa Tử Du và Ma Trường Tô nhanh chóng lên đường cứu viện. Lần này bọn hắn không đối phó với thú triều nữa nên cường độ tiêu hao cũng ít hơn. Hứa Tử Du chỉ cần dùng tiểu trận vây nhốt yêu thú rồi để những người khác xử lý là xong.

Ma Trường Tô cũng ít ra tay, hắn chỉ động thủ khi gặp yêu thú Định Pháp thượng cảnh, mà yêu thú tầng này thì một mình Hứa Tử Du cũng dư sức giết.

Nói chung, xét thực lực cá nhân, Ma Trường Tô và Hứa Tử Du đều rất mạnh. Bọn hắn chỉ “yếu” ở trong mắt cao tầng Ngự Ma Tông, chứ với các tán tu, bọn hắn vẫn là chiếu trên.

Oành—?!

Hứa Tử Du tung quyền đánh vỡ đầu một con yêu thú đang lao về phía mình. Cơ thể nó theo quán tính bật ngược về phía trước nhưng hắn chỉ đỡ lại bằng một cánh tay.

Động tác nhẹ nhàng, thái độ ung dung.

Ma Trường Tô chiến đấu cùng Hứa Tử Du hơn hai tháng trời cũng biết đối phương luyện thể. Thể tu tiền kỳ mạnh thật nhưng càng về sau càng khó tu hành, nhiều khi chẳng rõ có thể đột phá Trúc Dịch cảnh hay không. Song trước mắt, giá trị của Hứa Tử Du cao, hắn sẽ tạm giữ.

Trong tương lai, nếu Hứa Tử Du may mắn đột phá Trúc Dịch cảnh, Ma Trường Tô sẽ lôi kéo hắn vào Ma gia. Nữ nhân Ma gia không ít, đối phương chọn bao nhiêu người cũng được.

Gia tộc nào mà không muốn một trận pháp sư chứ. Huống hồ, trận pháp sư này còn là thể tu thì địa vị trong gia tộc sẽ còn vững chãi hơn bình thường.

Tất nhiên, đấy là chuyện trong tương lai rất xa, Ma Trường Tô chưa cân nhắc vội.

Chuyện gì tới trước hẵng tính trước.

Rút kiếm ra khỏi người yêu thú đã chết, Ma Trường Tô nhanh chóng tập hợp đội ngũ lại để trở về báo cáo với doanh trại. Có điều, dị biến phát sinh.

Doanh trại của bọn hắn đang bốc cháy, khói lửa ngút trời.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK