Chương 353: Long Vương giải ngũ
Đe dọa, đe dọa trần trụi!
Sự uy hiếp của Tiêu Thiên thật sự quá mức mạnh mẽ, ám sát không chết, bỏ độc không chết, đánh thì đánh không lại, phải làm sao đây?
Thậm chí có lúc bọn chúng còn muốn bắn một quả đại bác năng lượng cao để tiêu diệt anh, nhưng lại sợ không giết chết được anh, cuối cùng còn dẫn đến cuộc ám sát vô cùng vô tận.
Cuộc chiến tranh quy mô lớn không thành công, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý trong nước mắt.
Nước Gấu Bắc Cực và nước Rắn Hổ Mang nhục nhã kí tên mình lên bản thỏa thuận mới.
Đến hôm nay, phía ngoài sông Bắc Lương ba trăm dặm đều là lãnh thổ của Bắc Cảnh, nếu có ai dẫm đạp lên sẽ bị giết không tha.
Tại ba trăm dặm mới thêm này sẽ phải xây dựng ba trạm kiểm soát, đợi đến ngày hoàn thành thì mười hai trạm kiểm soát Bắc Cảnh sẽ chính thức nâng lên mười lăm trạm, đây không chỉ đơn giản là mở rộng bờ cõi mà nếu ở thời cổ đại thì đây chắc chắn phải được phong hầu rồi.
Nhưng bản thân Tiêu Thiên đã quá vẻ vang rồi, không thể phong tước được nữa, đã được mọi người xưng là chiến thần trăm trận trăm thắng, quân thần, chiến thần v...,v...!
Trận chiến này chắc chắn sẽ được ghi vào sách sử.
Sau khi nghi thức trả tù binh kết thúc, khoản bồi thường năm nghìn dolar cũng đã được thanh toán, lần này binh sĩ Bắc Cảnh đã hy sinh một trăm nghìn người.
Chắc chắn là mỗi gia đình của một trăm nghìn tướng sĩ này sẽ được nhận năm triệu tệ tiền trợ cấp.
Tuy người đã mất, nhưng người sống thì vẫn phải sống cho tử tế, có năm triệu tiền trợ cấp này thì ít nhất gia đình của các chiến sĩ đã hi sinh sẽ có một cuộc sống đầy đủ hơn.
Vài năm trước Tiêu Thiên còn thành lập Quỹ tiền thưởng tại Bắc Cảnh, Tiêu Thiên không biết trong đó có bao nhiêu tiền, bởi vì do cấp trên trực tiếp quản lý.
Nhưng cũng đủ để khen thưởng cho mọi người, anh làm đơn xin và cấp trên đã nhanh chóng phê chuẩn.
Chia đều cho tất cả mọi người, tuy là đến tay có lẽ sẽ không còn nhiều như vậy, nhưng tám trăm nghìn một triệu vẫn đủ để phân chia.
Sau khi khen thưởng xong, Tiêu Thiên lại nộp đơn xin lần nữa, hy vọng cấp trên sẽ lấy tiền từ Quỹ để xây dựng trạm kiểm soát!
Số tiền tuy là do anh bỏ ra nhưng Tiêu Thiên không quan tâm, công là công, tư là tư.
Tiêu Thiên không muốn để người khác hiểu lầm, vì thế ngoại trừ quyền hạn quân sự, anh không hề quan tâm đến tài chính.
Uy tín của anh đã rất cao rồi, thậm chí đã đến mức không thể phong tước nữa, con người đều có dã tâm, Tiêu Thiên có không?
Anh đương nhiên có, nhưng mấy năm qua anh đã mệt mỏi và chán trường rồi, đợi sau khi xử lí xong các công việc tại Bắc Cảnh, anh chắc chắn sẽ xin giải ngũ.
Có người nói, Tiêu Thiên ngốc, sao lại đưa tiền của bản thân cho cấp trên, như vậy không phải là sẽ càng bị kiềm chế sao?
Nhưng Tiêu Thiên nghe thấy mấy lời bàn luận kiểu này cũng chỉ cười nhạt.
Bất kể là ai cũng cần phải kiềm chế, Tiêu Thiên cũng không dám đảm bảo biết đâu bản thân một ngày nào đó sẽ tự cao tự đại, thậm chí sau khi anh rời đi, còn người thủ lĩnh kế nhiệm thì sao?
Anh không mong muốn để lại một Bắc Cảnh đầy lỗ hổng, vì anh thật sự coi Bắc Cảnh như nhà của mình.
Giờ quay trở lại chủ đề chính, có người nói Tiêu Thiên ngốc quá, thế mà lại chia hết toàn bộ năm trăm tỷ tiền bồi thường cho gia đình liệt sĩ, sao không dùng số tiền này để mua thiết bị quân sự, chỗ này đủ để khiến thực lực của Bắc Cảnh bước lên tầm cao mới.
Trước những lời thế này, Tiêu Thiên cũng chỉ cười nhạt.
Cửa ải dù cho hùng vĩ, kiên cố hơn nữa thì cũng sẽ có ngày bị đánh chiếm, bức tường thành vững chắc thật sự của Bắc Cảnh chính là các chiến sĩ không sợ hi sinh.
Bọn họ trẻ tuổi, khỏe mạnh và cường tráng, bọn họ vì bảo vệ quốc gia mà da ngựa bọc thây, hy sinh nơi chiến trường, vậy vì sao bọn họ không thể sống cuộc sống tốt hơn chứ.
Tiền bạc không nhất định khiến bọn họ mạnh mẽ hơn, nhưng có thể khiến gia đình họ có cuộc sống đàng hoàng hơn.
Đương nhiên, những lời bàn luận thế này chỉ là số ít, hơn 90% mọi người đều hài lòng với quyết định của Tiêu Thiên, thậm chí còn phục sát đất.
Được tham gia quân đội tại Bắc Cảnh là niềm vinh hạnh của cuộc đời họ.
Được làm binh lính cho Tiêu Thiên lại càng vinh hạnh hơn nữa!
Long Vương vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, điều tự hào nhất trong cuộc đời ông là dạy dỗ được một đứa con nuôi như Tiêu Thiên.
Giờ phút này, tám chiến khu lớn càng thêm đoàn kết, đồng lòng.
Sau khi chiến tranh kết thúc, ai nên thăng chức thì thăng chức, nên trừng phạt thì trừng phạt.
Trương Thu Bạch tuy có lỗi, nhưng đã dốc sức cho công cuộc sau chiến tranh, nên được thăng lên chức đại tá.
Tần Minh chính thức quản lý đội Cảm Tử, tuy rằng vẫn là thiếu tướng nhưng được toàn quân công nhận.
Quân Thích cũng được chuyển từ chủ tướng tạm thời sang thiếu tướng chính thức và cả Tùy Phong có chiến công to lớn cũng thuận lợi chuyển sang chính quy.
Đám người Đầu Trọc cũng chính thức gia nhập vào Bắc Cảnh, trở thành đội đặc chủng, thực hiện những nhiệm vụ khó khăn.
Trong trận chiến này, tuy bọn họ đã rất cố gắng, rất cẩn thận bảo vệ bản thân, nhưng vẫn hi sinh mất năm người anh em.
Hiện giờ đội chiến đấu Thiên Lang chỉ còn lại hai mươi lăm người.
Nhưng mỗi người bọn họ đều là những tinh binh siêu cấp mạnh mẽ, tất cả bọn họ đều đã ở cảnh giới thứ ba, hoặc sắp đột phá cảnh giới thứ ba.
Còn các tướng cũ như Nhiêu Ưng, Hồ Bôn, Trần Mãnh cũng được nhận vinh quang suốt đời.
Còn về Cơ Vô Mệnh, anh ta đã hoàn thành hình phạt Tiêu Thiên giao cho trong lúc chiến đấu.
Công tội đã bù đắp cho nhau.
Không có ai không hài lòng, cũng không có bất kì ai có ý kiến.
Tất cả đều cực kì hoàn hảo.
Thành tích chiến đấu của Tiêu Thiên dần dần lan tỏa, truyền đến Đông Hải, lúc này, vua Đông Hải mới đã được chọn, là đệ tử của vua Đông Hải cũ, một người đang ở đỉnh cao của cảnh giới thứ ba, sắp đột phá cảnh giới thứ tư.
Hai thầy trò ở trong doanh trại cùng cảm thán.
Trịnh Hải cảm thán nói: “Ta không bằng cậu ta, không bằng được...”
Vua Đông Hải mới nhậm chức nói: “Sư phụ, người yên tâm, rồi sẽ có một ngày, danh tiếng của Đông Hải sẽ vượt qua Bắc Cảnh!”
Trong lời nói không có thù hận, chỉ có sự cạnh tranh, đây là sự so tài lành mạnh và sẽ khiến thực lực quân đội trở nên mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt Trịnh Hải tràn đầy nhẹ nhõm cùng vui mừng: “Ta già rồi, đây cuối cùng cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi bọn con!”
“Chiến thần Tiêu Thiên, tôi thật sự mong chờ có một ngày được chạm mặt anh!”
Vua Đông Hải nói.
Tại một cơ quan quân sự bí mật nào đó ở Giang Nam, Tiêu Khắc Địch vui mừng chạy đến chỗ của ông cụ: “Cha, chiến sự Bắc Cảnh đã kết thúc rồi, trong một trăm năm nữa sẽ không có chiến tranh, lãnh thổ được mở rộng thêm ba trăm dặm, rạng rỡ tổ tông, rạng rỡ tổ tông rồi!”
Tiêu Khắc Địch cực kì kích động, làm quân sự, đâu có chuyện gì khiến người ta kích đông hơn việc mở rộng bờ cõi chứ.
Tiêu Thiên đã tiêu diệt hàng triệu bộ tộc liều lĩnh, trực tiếp dập tắt nguồn gốc cuộc hỗn loạn trăm nghìn năm nay, hai trận đánh cho nước Gấu Bắc Cực và nước Rắn Hổ Mang không thể không cúi đầu và bồi thường một khoản tiền khổng lồ.
Chuyện này đúng là làm lòng người phấn khởi mà.
Ông cụ ngồi dưới gốc cây kim quế, ánh mắt nhân hậu, cả đời ông chinh chiến trên sa trường, mong ước lớn nhất là quốc thái dân an.
Tiêu Thiên làm được chưa?
Anh đương nhiên là làm được rồi!
Ông rất thanh thản, tổ tiên nhà họ Tiêu ở trên trời có linh có lẽ cũng rất tự hào.
“Cha, người không xúc động à?”
Tiêu Khắc Địch không hiểu hỏi.
Ông cụ liếc ông ấy một cái: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn bộp chộp như vậy, chuyện này ta đã biết từ lâu rồi!”
“Đại đạo trưởng địch thân gọi điện khen ta biết cách dạy dỗ con cháu đây!”
Nói đến đây, đôi mắt ông cụ nheo thành một đường.
Đây là vinh quang cỡ nào, chính là làm rạng danh gia tộc.
Lần này dù có chết thì ông cũng có thể nhắm mắt rồi.
“Há, Đại đạo trưởng gọi điện cho cha?”
Mặt Tiêu Khắc Địch đầy vẻ mông lung... hiện giờ ông ấy là tư lệnh quân khu, vì sao không gọi điện cho ông ấy chứ?
Ông cụ gõ một hạt dẻ lên đầu Tiêu Khắc Địch: “Con có tài giỏi hơn nữa thì cũng là con của ta, ta là cha của con, chỉ cần ta còn sống thì Đại đạo trưởng sẽ không thể gọi điện cho con!”
Đừng trông Tiêu Khắc Địch là thống lĩnh quân đội, nhưng khi ở chỗ của ông cụ thì vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cần đánh thì đánh, nên dạy thì dạy, ông ấy không dám nói một lời nào.
Tiêu Khắc Địch xoa xoa đầu: “Cha giữ cho con chút thể diện...”
Ở Bắc Cảnh tròn ba tháng mới xử lý xong mọi việc lớn nhỏ của Bắc Cảnh, đúng lúc Tiêu Thiên định dẫn đám Đầu Trọc đi đến châu Âu, Trung Đông, lục địa Á Phi để dạy cho mấy nhóm lính đánh thuê, đám thế lực tàn ác một bài học thì Long Vương giải ngũ.
Đúng vậy, Long Vương tham gia quân đội từ khi mười lăm tuổi, năm nay đã qua bảy mươi, tính ra cùng thế hệ với ông ngoại Tiêu Thiên.
Hơn năm mươi năm binh nghiệp, lão già này cũng đã đến lúc nghỉ hưu rồi.
Trao toàn bộ quyền cho Tiêu Thiên, hôm nay ông đã nghỉ hưu với vinh quang sáng mãi.
Bảy trăm nghìn tướng sĩ Bắc Cảnh tập trung tại võ đài, nhìn chăm chú ông lão này.
Nụ cười ôn hòa luôn tường trực trên khuôn mặt ông, gánh nặng nghìn cân đã được trút xuống, giây phút này
Còn là sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, Bắc Cảnh trăm năm không chiến tranh, ông đã không phụ lòng quốc gia và nhân dân, không phụ lòng thủ trưởng.
Đời người nhiều nhất cũng không quá một trăm năm, quãng đời còn lại, ông cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn rồi.
Ông lão đứng trên khán đài, nhìn xuống mọi người đang rơi lệ phía dưới, trên mặt ông vẫn nở nụ cười: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan, ta đã già, Bắc Cảnh sau này phải giao cho mọi người rồi!”
Nói xong, ông cúi rạp người chào tất cả.
Giọng của ông rất bình thản, nhưng ai nấy cũng đều nghe được sự lưu luyến trong lời của ông.
------------------------