Chương 271: Nhà họ Cơ
Chỉ trong một ngày đã có hàng trăm con cháu gia tộc bị bắt. Các gia tộc lớn ở Tân Đô đều đang kêu gào dậy sóng. Một trận càn quét diễn ra một cách đột ngột. Đợi đến lúc mọi người có phản ứng lại thì một phần ba gia tộc ở Tân Đô đều chịu ảnh hưởng.
Nhà họ Cơ ở Tân Đô là thế gia huân tước duy nhất, địa vị vô cùng cao, có thể nói là dẫn đầu của các gia tộc. Tất cả các gia tộc đều lấy nhà họ Cơ làm gương, có thể thấy địa vị của nhà họ Cơ còn vượt qua cả ba gia tộc lớn ở Yến Kinh. Nếu tính trong cả nước, kể cả là ở thủ đô thì cũng là gia tộc đứng top đầu. Ở phía nam cũng chỉ có nhà họ Tiêu và nhà họ Chu mới có thể so sánh được với nhà họ Cơ. Không phải vì điều gì khác mà vì nhà họ Cơ sinh ra được một thần đồng- Cơ Vô Mệnh.
Cơ Vô Mệnh mười tám tuổi nhập ngũ, hai mươi lăm tuổi tạo được danh tiếng hiển hách ở Bắc Cảnh, được mọi người gọi là Tiên Phong Bắc Cảnh. Ba mươi tuổi giết địch vô số, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Bắc Cảnh. Nhà họ Cơ cũng nhờ có anh ta mà một bước lên tầng cao mới. Thậm chí có một nguồn tin truyền ra là trong lễ trao huân chương năm nay, Cơ Vô Mệnh có khả năng sẽ tăng thêm được một bước nữa. Không có lửa làm sao có khói, vì vậy rất có thể tin này là thật. Đến lúc đó, nhà họ Cơ danh giá cao quý thì không phải nói nữa rồi.
Cơ Chí Viễn là gia chủ hiện tại của nhà họ Cơ. Từ sau khi con trai được vinh danh, nhà họ Cơ như cá vượt ngũ môn, trở thành gia tộc số một số hai trong nước, cuộc sống của nhà họ Cơ cũng thuộc hàng thượng lưu.
“Bẩm báo gia chủ”, người giúp việc vội chạy vào nói: “Các gia chủ nhà họ Khổng, nhà họ Tào, nhà họ Nghiêm, nhà họ Đào… đều đến xin gặp ạ”. Y nói một hơi nói ra mấy chục cái tên.
“Bảo bọn họ ở phòng bên cạnh đợi tôi, lát nữa tôi đến”, Cơ Chí Viễn khẽ thổi trà trong cốc, căn bản không vội gì. Ông ta biết những người này tìm mình làm gì, chẳng phải đều vì lần càn quét ở Tân Đô lần này sao.
“Vâng”, người giúp việc gật đầu rời đi. Trong phòng bên cạnh lúc này tiếng người nói huyên náo. Hơn mười gia tộc hàng đầu, hơn hai mươi gia tộc hạng hai và hơn ba mươi gia tộc hạng ba đều đứng hết ở đây. Mỗi người một câu nhưng lại chia ranh giới rõ ràng. Gia chủ của gia tộc hạng một thì nói chuyện với gia chủ cùng đẳng cấp với mình. Còn gia chủ của gia tộc hạng hai cũng không dám vượt bổn phận của mình mà chỉ dám nói với gia tộc cùng đẳng cấp.
Ở Tân Đô, chế độ thế gia dường như còn nghiêm ngặt hơn. Đây cũng là lý do tại sao mà nhà họ Ngụy lại ngông cuồng không chút kiêng kị như vậy. Gia tộc hạng một quả thật có thể lộng hành ở Tân Đô, ngoài nhà họ Cơ thì không ai khống chế được.
Mọi người đợi ở phòng bên cạnh nửa tiếng đồng hồ nhưng không có ai dám oán trách, thậm chí không dám để lộ chút bất mãn nào. Cuối cùng, bốn mươi phút sau Cơ Chí Viễn thong dong đến.
“Để mọi người phải đợi lâu rồi”, Cơ Chí Viễn chắp tay về phía mọi người nhưng trên mặt không có chút áy náy nào. Mọi người cũng không để ý, thậm chí còn cung kính khom lưng với Cơ Chí Viễn: “Không đâu ạ, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi ạ”.
“Không nói trước mà đến đây làm phiền Cơ gia chủ, là do chúng tôi đường đột quá”.
“Cảm ơn Cơ gia chủ bận trăm công ngàn việc mà vẫn bớt chút thời gian đến đây”.
Nghe bọn họ nịnh hót một lúc, Cơ Chí Viễn cũng thấy dễ chịu. Sau một hồi khách khí với nhau, Cơ Chí Viễn ngồi ở vị trí đầu tiên, tất cả mọi người đều ngồi ở dưới, họ cứ trơ mắt nhìn ông ta, không có ai cảm thấy có gì không ổn.
“Mục đích đến đây của mọi người, tôi đều biết cả rồi”, Cơ Chí Viễn thản nhiên nói: “Họa lần này đều là do nhà họ Ngụy gây nên, nhà họ Ngụy làm những chuyện xấu xa thì tự làm tự chịu, mọi người cũng phải tự kiểm điểm lại mình đi”.
“Vâng, Cơ gia chủ nói đúng ạ”.
“Có người mượn danh nhà họ Ngụy mà ở sau lưng làm mưa làm gió, chúng tôi cũng bị liên lụy theo, mong Cơ gia chủ minh giám”.
“Mong Cơ gia chủ minh giám”, lúc này mọi người đều đồng loạt hô: “Mong Cơ gia chủ minh giám”.
Cơ Chí Viễn không nói gì, ánh mắt quét nhìn mọi người, trong lòng không khỏi cười lạnh, nghĩ: “Nếu các người đã trong sạch vậy thì còn chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Trong lòng ông ta biết thừa, lúc này ông ta chỉ cười nói: “Chuyện này thành ra như vậy nhưng cũng phần nào xử lý được rồi. Các người quay về đi, cố gắng kinh doanh, đừng làm những chuyện xấu xa, đến lúc đó đừng nói là tôi không bảo vệ các người”.
Nghe thấy câu này, mọi người đều vui mừng như điên: “Cảm ơn Cơ gia chủ”.
“Không hổ danh là thế gia số một và thủ lĩnh thế gia Tân Đô”.
………………….
Sau khi nịnh nọt xong, mọi người vui vẻ mừng rỡ rời đi. Chỉ cần nhà họ Cơ lên tiếng thì chuyện này căn bản là ổn rồi. Ở Tân Đô, lời nói của Cơ Chí Viễn còn hơn hẳn cả lời của thị trưởng. Bất luận là giới giải trí hay thế giới ngầm thì chỉ cần Cơ Chí Viễn lên tiếng thì sẽ không có ai dám không nghe.
Đợi mọi người rời đi, một người già tầm hơn sáu mươi tuổi đi lên trước nói: “Lão gia! Thiếu gia trước khi về Bắc Cảnh đã dặn dò không để ông nhúng tay vào những chuyện giữa các thế gia. Nếu như để thiếu gia biết được… Chỉ e…”.
“Câm miệng”, Cơ Chí Viễn sắc mặt trầm xuống nói: “Tôi là bố của nó, lẽ nào bố lại phải nghe lời con trai hay sao?”
Mấy năm nay Cơ Chí Viễn nói một là một, không ai dám không nghe theo, bây giờ nghe thấy quản gia lên trước khuyên ngăn nên ông ta cảm thấy mình có chút mất thể diện: “Đồ già chết tiệt, nếu không phải nể mặt ông trung thành tận tụy với nhà họ Cơ thì tôi đã sớm đá ông đi rồi”.
Quản gia chỉ cúi đầu nhưng trong lòng thầm than thở. Cơ Chí Viễn bành trướng quá, cứ tiếp tục như này thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Hiện giờ thiếu gia là thiếu tướng Bắc Cảnh nhưng kẻ địch cũng không ít. Cơ Chí Viễn cứ cố tình ra mặt thay cho những thế gia kia, chỉ e sẽ gây thêm nhiều kẻ địch lớn hơn.
Trước khi thiếu gia đi đã căn dặn rất kỹ. Nhà họ Cơ thứ nhất là không được nhúng tay vào chuyện giữa các gia tộc, hai là không được can dự vào chuyện quan chức ở địa phương, ba là không được qua lại với thế giới ngầm. Nhưng ba điều này, Cơ Chí Viễn đều làm cả rồi mà không chỉ một lần. Cứ tiếp tục như này thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Lúc này quản gia cũng không nói gì thêm mà lặng lẽ rời đi.
Cơ Chí Viễn khôi phục được vẻ tự phụ của mình rồi liền gọi người giúp việc đến: “Đi đánh tiếng với cục đô thị là đừng kiểm tra nữa, phiên phiến đi là được”.
“Vâng thưa gia chủ”.
……….
Một tiếng sau, người giúp việc quay về, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ở bên đó nói thế nào?”, Cơ Chí Viễn thản nhiên hỏi.
“Bẩm… Bẩm gia chủ, bên đó nói là… Nói là chúng ta đừng nhúng tay vào ạ”, người giúp việc ấp úng nói.
“Cái gì?”, Cơ Chí Viễn sắc mặt biến đổi nói: “Tên Cát Tùng kia định làm phản à, đến mình mà cũng không nể mặt”.
“Có nói là tôi đã nói vậy không?”
“Dạ nói rồi ạ”, người giúp việc nói: “Đối phương nói là chuyện này không cần thương lượng gì nữa, ai đến cũng vô dụng, lần này họ nhất định phải điều tra”.
“Hắn thật sự nói như vậy sao?”
“Tôi có mười lá gan cũng không dám lừa lão gia đâu ạ”.
Sắc mặt Cơ Chí Viễn trầm xuống, bao lâu nay chỉ cần ông ta lên tiếng thì bất luận thế nào đối phương đều nể mặt ông ta vài phần. Nhưng hiện giờ Cát Tùng không hề nể mặt mà trực tiếp từ chối yêu cầu của ông ta. Đây chẳng phải là tát vào mặt ông ta sao?
“Cầm điện thoại của tôi lại đây, tôi phải đích thân hỏi hắn, rốt cuộc là có ý gì?”, rất nhanh Cơ Chí Viễn nhấc điện thoại gọi cho Cát Tùng- Cục trưởng cục đô thị Tân Đô.
Lúc này giọng điệu thản nhiên của Cát Tùng từ đầu dây bên kia truyền lại khiến Cơ Chí Viễn sững người ra, cảm thấy khẩu khí này không đúng lắm. Bình thường nói chuyện điện thoại với mình hắn rất khách khí mà, sao hôm nay lại lạnh lùng vậy?
Nhưng lúc này lửa giận của ông ta đang dâng lên đầu rồi nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, liền hỏi: “Tiểu Cát, cậu có ý gì đây? Không nể mặt tôi sao?”, Cơ Chí Viễn nói vào chủ đề chính luôn.
“Cơ gia chủ! Bình thường có một số chuyện không quan trọng thì coi như bỏ qua nhưng chuyện hôm nay thì tôi khuyên ông tốt nhất đừng nhúng tay vào, đây cũng là chuyện ông không nên nhúng tay vào”.
Không đợi Cơ Chí Viễn lên tiếng, Cát Tùng tiếp tục nói: “Nghe tôi khuyên một câu, coi như chưa từng có gì xảy ra, cũng đừng ra mặt giúp đám quỷ hút máu người kia nữa, nếu không thì sớm muộn cũng có họa ập xuống đầu đấy”, nói xong đối phương cúp điện thoại luôn.
Trán Cơ Chí Viễn nổi đầy gân xanh. Ông ta đập mạnh lên bàn một cái: “Hắn ta có ý gì đây, uy hiếp mình sao? Ai cho hắn lá gan đó vậy?”
Người giúp việc trong nhà họ Cơ đều im lặng như tờ, ai nấy đều sợ đến nỗi không dám nói gì. Đập phá một hồi, Cơ Chí Viễn vẫn không xả giận được. Đây đã là tát lên mặt ông ta rồi, cục tức này ông ta không thể nuốt xuống được. Ông ta lấy điện thoại ra, lại gọi điện thoại cho người đứng thứ hai của Tân Đô.
Đối phương nói với ngữ khí hài hòa, nói năng cũng dễ nghe nhưng nói được hai mươi phút thì đối phương cứ nói kiểu lấp lửng cho có, nên không thể cho ông ta một câu trả lời chính xác. Cuối cùng Cơ Chí Viễn không nhẫn nại được và trực tiếp cúp máy luôn.
Cơ Chí Viễn vốn làm việc gì cũng thuận lợi nhưng không ngờ ông ta lại mắc kẹt bởi một chuyện nhỏ nhoi như này nên khiến ông ta cảm thấy mất mặt. Ông ta cắn răng, cuối cùng gọi một số điện thoại mà ông ta không muốn. Số này là con trai ông để lại, nói là nếu gặp chuyện gì không giải quyết được thì gọi số này, đối phương sẽ giúp ông ta xử lý. Vừa gọi thì đối phương đã nhấc máy.
“Alo, tôi là bố của Cơ Vô Mệnh”.
…………………
Lúc này tại nhà họ Vương ở Yến Kinh, đến giờ Vương Thiếu Du như đang trong cơn trầm mê. Hắn thật không ngờ đánh bại nhà họ Ngụy lại thuận lợi như thế. Hắn đã chuẩn bị đánh trận chiến lâu dài nhưng không ngờ, nhà họ Ngụy lại dễ dàng bị đánh bại thế, thậm chí họ còn không kiên trì được đến ngày thứ hai. Trong một đêm lật đổ được nhà họ Ngụy, gia tộc số một của Tân Đô, điều này khiến danh vọng của Vương Thiếu Du tăng lên rất nhiều.
Đặc biệt là hắn còn được Tiêu Thiên tha thứ, thậm chí ở mức độ nào đó hắn còn lôi kéo được cao thủ đỉnh cao này. Gia chủ của nhà họ Vương là Vương Thăng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Vương Thiếu Du như được hồi sinh, đánh một trận lật ngược ván cờ vô cùng đẹp khiến người trong gia tộc có cái nhìn khác về hắn, hơn nữa hắn còn lôi kéo được cao thủ tuyệt đỉnh làm chấn động nam bắc nữa.
Vương Thăng đã nghĩ xong các kiểu kết cục nhưng không ngờ Vương Thiếu Du lại cho ông niềm vui bất ngờ vậy, thằng con này của mình vẫn còn có chút tài lẻ.
Nhưng lúc này tức giận nhất chắc hẳn là Vương Thiếu Long. Hắn vốn tưởng quyền thừa kế gia chủ chắc chắn thuộc về mình rồi nhưng Vương Thiếu Du ra tay trực tiếp quay ngược cán cân thắng lợi về Vương Thiếu Du rồi. Lúc này hắn không cam tâm thì cũng không làm gì được. Vương Thiếu Du thắng lợi quay về, lôi kéo được vị cao thủ phá được xích sắt thứ ba, điều này vô cùng quan trọng đối với nhà họ Vương.
Nhà Thượng Quan có Chúc Chi Sơn, vì vậy mới chễm chệ nằm ở vị trí quý tộc thứ ba. Nhưng Chúc Chi Sơn chết rồi thì nhà Thượng Quan cũng đứng bên vực thẳm sụp đổ. Một gia tộc có cao thủ trấn giữ hay không là một điều vô cùng quan trọng. Thậm chí đại thiếu gia của nhà Thượng Quan còn phải đến tỉnh Quảng tặng lễ vật cho Tiêu Thiên để xin lỗi, có thể thấy uy thế của đối phương lớn thế nào.
Lúc này Vương Thiếu Long thầm nghĩ, nếu như tất cả những điều này đều là do hắn làm thì tốt biết bao.
------------------------