Đồng thời lúc này tại nhà họ Vương ở Yến Kinh, Vương Thiếu Du về gia tộc đã được gần một tuần rồi. Hai ngày nay hắn luôn cố gắng thuyết phục trưởng bối trong gia tộc để hắn dẫn người đến tỉnh Quảng báo thù. Nhưng kể cả hắn có nói bã bọt mép thì trưởng bối trong gia tộc cũng không đồng ý. Hơn những thế, hắn còn bị giam trong nhà, không được đi đâu.
Ban đầu hắn không hiểu, sau đó bắt được người giúp việc mang cơm đến rồi uy hiếp nhiều lần người đó nói ra thì hắn mới hiểu được chân tướng. Hiện giờ tỉnh Quảng đã trở thành vùng cấm địa, tất cả thế lực đều phải lui về. Nguyên nhân là vì một tên Tiêu Thiên.Nghe thấy cái tên này, trong lòng Vương Thiếu Du bỗng thấy sợ hãi. Tên Tiêu Thiên này không phải là Tiêu Thiên ở nhà họ Thường hôm đó chứ? Nhiều lần nghe ngóng, cuối cùng hắn cũng xác định được, tên Tiêu Thiên ma vương trong miệng mọi người nói chính là tên mà mình đã gặp ở nhà họ Thường. Đó là kẻ một quyền đánh chết cao thủ hàng đầu của nhà Thượng Quan mà còn được xưng là Đao Vương- Chúc Chi Sơn. Không chỉ thế, hắn còn một quyền đánh chết mười mấy cao thủ hạng một nữa. Nhưng điều khiến Vương Thiếu Du sợ nhất chính là thái độ của nhà Thượng Quan.
Nghe nói, nhà Thượng Quan còn phái người đến Vân Thành tặng lễ xin lỗi Tiêu Thiên. Người ta đã không chấp nhận mà còn trực tiếp đánh đuổi đại thiếu gia của nhà Thượng Quan ra ngoài. Kể cả như vậy nhưng nhà Thượng Quan vẫn không dám làm gì. Đó là nhà Thượng Quan- một trong ba quý tộc lớn ở Yến Kinh, vậy thì nhà họ Vương của hắn so với họ có là cái thá gì. Giờ đây mình còn ngông cuồng đi tìm người báo thù thì chẳng phải là tự tìm cái chết sao? Lúc này hắn tự thấy may mắn khi tộc trưởng đã giam hắn.
May thật, may mắn thật! Vương Thiếu Du thấy sợ hãi. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Rầm”, cửa bị đẩy ra, tiếp đó là mười mấy người từ bên ngoài bước vào. Dẫn đầu là gia chủ của nhà họ Vương- Vương Thăng, sau lưng ông ta còn có đại thiếu gia nhà họ Vương, cũng chính là người anh cùng cha khác mẹ với Vương Thiếu Du- Vương Thiếu Long. Đám người phía sau là tộc lão và trưởng bối gia tộc.
“Bố à, sao bố lại đến đây?”, Vương Thiếu Du kinh ngạc, vội lên trước nói.
Sắc mặt Vương Thăng khó coi, hừ lạnh một tiếng nói: “Nghịch tử, mau quỳ xuống cho tao”.
Vương Thiếu Du ngây người ra hỏi: “Sao bố lại bắt con quỳ xuống, lẽ nào con lại làm sai gì sao?”
“Hơ... Lẽ nào mày quên rồi à, một tuần trước mày đã vất vả thế nào mới về được đây ?”, Vương Thiếu Long cười lạnh một tiếng, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng. Cuộc đấu tranh tranh giành quyền thừa kế trong các thế gia vẫn luôn tàn khốc, Vương Thiếu Long vốn đã cảm thấy chướng mắt và muốn giết người em cùng cha khác mẹ như Vương Thiếu Du từ lâu rồi.
Vương Thiếu Du thấy run rẩy, ánh mắt né tránh nói: “Lúc đó ở thành phố Việt em không cẩn thận đắc tội với thế lực lớn ở đó, vì vậy...”, khi nói xong hắn chỉ để lại ánh mắt khiếp sợ chứ không nói mình đã đắc tội với ai. Dù sao thì lúc đó cũng chưa biết được thân phận thật sự của Tiêu Thiên, chỉ coi Tiêu Thiên là thằng ở rể của một gia tộc nhỏ ở Vân Thành. Làm sao mà hắn còn mặt mũi nói mình bị một thằng ở rể đánh chứ? Vì thế mà hắn mới giấu mãi.
“Anh nhắc đến chuyện này làm gì chứ?”, Vương Thiếu Du cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi: “Chẳng phải em đã bị giam trong nhà rồi sao? Em thề mấy ngày nay em chỉ ở trong phòng suy nghĩ về sai lầm, tu thân dưỡng tính chứ không làm gì cả”.
“Mày nói dối”.
“Em không nói dối, em không ra khỏi cửa phòng...”.
“Ý tao nói không phải cái này”, Vương Thiếu Long nhếch mép nói: “Hôm đó người đánh mày là Tiêu Thiên đúng không?”
“Tiêu Thiên nào chứ, em không hiểu anh đang nói gì?”, tim Vương Thiếu Du đập rất nhanh nhưng mặt thì tỏ ra không biến sắc.
“Đừng giả bộ nữa, tao đã hỏi rõ ràng tất cả từ chỗ bố con nhà họ Thường rồi”.
Vương Thiếu Long nói tiếp: “Có cần tao bắt hai người đó đến đây đối chấp không?”
Gì cơ? Lúc này Vương Thiếu Du đơ người luôn, tiếp đó là toàn thân run rẩy không kìm được.
“Thằng nghịch tử này, mày muốn hại chết nhà họ Vương chúng ta mà”, Vương Thăng thấy tức giận, trực tiếp tát một cái lên mặt hắn nói: “Đến nhà Thượng Quan còn phải cúi đầu nhận sai, vậy thì Tiêu Thiên là người mà chúng ta có thể đắc tội sao?”
“Phụp”, Vương Thiếu Du quỳ sụp trên đất, nói: “Bố, con xin lỗi, không phải con cố ý, con cũng không muốn đắc tội với hắn mà”.
“Một câu xin lỗi mà có thể che được hết những lỗi lầm của mày sao?”, Vương Thiếu Long lớn tiếng quát: “Ngộ nhỡ người ta truy cứu thì nhà họ Vương chúng ta có đỡ được không?”
“Em... Em...”, Vương Thiếu Du sắc mặt hoảng sợ nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Giao mày cho Tiêu Thiên để hắn tự xử lý”, trong ánh mắt Vương Thiếu Long thầm toát lên vẻ hưng phấn. Đề xuất của hắn nhận được sự ủng hộ của trưởng bối trong gia tộc.
“Đúng thế, Thiếu Long nói đúng đấy. Tên súc sinh này phạm phải lỗi lầm này thì nên để hắn tự gánh lấy”.
“Giao hắn cho Tiêu Thiên xử lý, nhà họ Vương chúng ta không đắc tội được với cao thủ như vậy đâu”.
“Đuổi ra khỏi gia môn cho hắn tự sinh tự diệt...”.
“Bố ơi, đừng, con xin bố đừng đuổi con ra khỏi nhà”, Vương Thiếu Du khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa, ôm chặt chân Vương Thăng nói: “Bố ơi, con là con trai của bố mà, bố đừng vứt bỏ con”.
Vương Thăng động lòng trắc ẩn, hổ dữ không ăn thịt con huống hồ là con người? Vương Thiếu Du có phạm lỗi to bằng trời thì nó vẫn là con mình.
“Trước khi mẹ chết, bố đã hứa với mẹ là sẽ chăm sóc cho con thật tốt mà, lẽ nào bố quên rồi?”, Vương Thiếu Du động vào điểm yếu về tình cảm của Vương Thăng.
Haizz! Vương Thăng thở dài một hơi nói: “Thôi đi, bố sẽ cho mày một cơ hội nữa”. Ông ta cúi đầu nhìn Vương Thiếu Du nói: “Bố sẽ chuẩn bị cho mày một lễ vật, mày tự đến tỉnh Quảng xin nhẫn tội. Nếu Tiêu Thiên tha thứ thì mày vẫn là nhị thiếu gia của nhà họ Vương, nhưng nếu đối phương không tha thứ thì cứ làm theo quy định của gia tộc”.
Vương Thiếu Du thấy chấn động trong lòng, đến đại thiếu gia nhà Thượng Quan đích thân đến còn bị đuổi ra ngoài, vậy mình đi thì có tác dụng gì đây?
“Bố à... Con...”.
“Mày chỉ có cơ hội này thôi, thành hay bại đều dựa cả vào mày đấy”, Vương Thăng nhìn hắn thật lâu rồi dẫn người rời đi.
Vương Thiếu Long quay đầu lại nhìn kèm theo ý cười. Hắn nghĩ rằng Tiêu Thiên sẽ không tha thứ cho Vương Thiếu Du, tỉ lệ thành công gần như bằng không. Vị trí kế thừa của nhà họ Vương chắc chắn thuộc về hắn rồi.
Còn Vương Thiếu Du mềm nhũn trên đất, trong lòng hối hận không ngừng. Nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn, bất luận thế nào hắn cũng phải nắm lấy cơ hội này. Hắn đang nghĩ xem nên làm thế nào để Tiêu Thiên tha thứ cho mình. Kết hợp với những thông tin mà mình thu thập được mấy hôm nay thì Tiêu Thiên là người có thù tất báo, lòng dạ không hề rộng lượng như người khác. Hắn nghĩ kỹ lại nguyên nhân gây thù kết oán của hai người, rất nhanh liền nghĩ ra một cách.
Có rồi, bước đột phá có thể là ở tập đoàn Trần Thị. Trên thực tế, hắn không hề ngu ngốc, thậm chí khá thông minh, nếu không hắn đã không nghĩ đến việc tìm kiếm một người trong giới để làm người phát ngôn cho mình. Nhưng tiếc là hắn không may gặp phải Tiêu Thiên, nếu đổi là người khác thì hắn đã sớm thành công rồi. Lần này nói không chừng trong gia tộc sẽ đều khen ngợi hắn.
...................
Sau khi chiến lược phát triển của tập đoàn Trần Thị được ban xuống thì cả tập đoàn đều bận bù đầu. Ở bên thành phố Việt, ngoài dự án ở ngoại ô phía bắc vẫn đang đổ tiền vào đầu tư thì những dự án khác đã bắt đầu thu lợi nhuận ổn định nên thu hút sự chú ý của các công ty khác. Đặc biệt là tập đoàn Trần Thị đã thúc đẩy sự phát triển của các khu vực xung quanh và mang lại lợi ích cho các công ty khác nên danh tiếng của Trần Mộng Dao ngày càng lớn.
So với sự nổi tiếng bằng thủ đoạn xấu của các công ty khác thì tập đoàn Trần Thị luôn đi theo lộ trình hợp tác cùng có lợi khiến nhiều công ty không ngừng ca ngợi và đánh giá Trần Mộng Dao càng cao hơn. Trần Mộng Dao bận mở rộng thị trường, tiếp đón khách hàng, bận đến nỗi chân tay luống cuống, còn Tiêu Thiên thì nhàn đến nỗi vô vị.
Thế giới ngầm ở tỉnh Quảng về cơ bản đã chuyển từ màu xám sang màu trắng. Những ông trùm ở đây đã làm nhiều hoạt động từ thiện và phúc lợi công cộng và trở thành tiên phong trong công tác làm từ thiện.
Khu ổ chuột Vân Thành đã bắt đầu giải phóng mặt bằng, bên đó sẽ trở thành trung tâm mới của Vân Thành. Đinh Lập dẫn theo sáu anh em đều vô cùng đắc ý. Sau khi trở thành người phát ngôn cho Tiêu Thiên ở tỉnh Quảng thì hắn cũng thay đổi được tình thế éo le khó khăn trước đây. Mỗi ngày đều có ông trùm gọi đến hỏi thăm họ, thậm chí còn chạy đến tận Vân Thành. Trước khi đi họ để lại rất nhiều tiền để làm tiền đầu tư vào xây dựng thêm cho Vân Thành. Ngủ đến khi nào muốn dậy thì thôi, tiền đếm đến mỏi nhừ tay, đây chính là cuộc sống hiện giờ của Đinh Lập. Không có áp lực, không sợ kẻ thù tìm đến, có được cuộc sống như này nên Đinh Lập nằm mơ cũng bật cười.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà cuộc sống của hắn đã có những thay đổi khó tưởng. Nói cách khác, toàn bộ thế giới ngầm tỉnh Quảng đều thay đổi, trở nên phát triển hơn.
Trong một quán trà, Tôn Dương lặng lẽ uống trà. Đây là nơi tình báo của trung tâm dưỡng sinh, người ngồi đối diện với y là Mục Thôi.
Có được sự ủng hộ của Tiêu Thiên nên Mục Thôi xây dựng được mạng lưới tình báo còn lớn mạnh hơn gấp mấy lần hồi ông Khương còn sống, thậm chí còn không ngừng phát triển ra những tỉnh thành khác.
“Anh Thiên, khi ông Khương còn sống vẫn luôn khen ngợi anh. Trước đây tôi còn không tin nhưng giờ tôi phục rồi, thật sự tâm phục khẩu phục”, ban đầu Mục Thôi chỉ nghĩ Tiêu Thiên chỉ có võ công giỏi nhưng thực tế chứng minh cách làm của anh cũng vô cùng cao minh. Mục Thôi quỳ ngồi trên đệm tròn, rót trà cho Tiêu Thiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Quảng sẽ không còn thế giới ngầm nữa”.