Mục lục
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272: Lẳng lơ quyến rũ

Tại nhà Thượng Quan ở Yến Kinh………..

Gần đây tâm trạng của Thượng Quan Thụy rất tốt, hắn ta đang mong muốn ‘nuốt trọn’ được tập đoàn Dao Trì. Chỉ cần lấy được Dao Trì thì tất cả tổn thất của nhà Thượng Quan coi như bù đắp lại được. Hắn ta chắp tay sau lưng đi một vòng quanh tòa nhà của tổ tiên nhà Thượng Quan, dường như đang quan sát lãnh thổ của mình. Hắn ta tin rằng, chỉ cần giải quyết được chuyện này thì vị trí người thừa kế gia chủ sẽ thuộc về hắn ta.

“Các người cứ mặt mày ủ rũ rồi ôm thù hận như vậy để làm gì?”

Thượng Quan Thụy xông về phía đám người giúp việc quát mắng: “Vui vẻ lên đi, ngày nào cũng như kiểu trong nhà có người chết vậy?”

Những người giúp việc bị mắng nhưng không dám nói lại, miễn cưỡng cười gượng rồi vội vã rời đi. Lúc đi, mọi người đều với dáng vẻ lo âu. Dường như nhà Thượng Quan sắp sập đến nơi rồi vậy, bởi vậy mà Thượng Quan Thụy mới tức giận vậy chứ.

Đều trách Thượng Quan Tường, chạy đến Vân Thành khúm núm xin lỗi người ta nhưng kết quả bị người ta đuổi ra khỏi cửa. Sau khi quay về cũng không biết bị làm sao mà bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt trong gia tộc khiến ai nấy đều lo sợ.

“Từ khi nào mà nhà Thượng Quan phải dựa vào người khác để sống qua ngày vậy?”, Thượng Quan Thụy cười lạnh trong lòng. Khi đến phòng khách thì Thượng Quan Chấn Thiên ngồi ở ghế đầu, có rất nhiều người đứng bên dưới. Họ đều là con cháu dòng chính và họ hàng gần của nhà Thượng Quan. Bọn họ bị gọi về để thẩm vấn. Càng hoang đường hơn là đến những người ở nước ngoài cũng bị gọi về.

“Các người nghĩ kỹ lại xem, có ai từng tiếp xúc với người của Vân Thành tỉnh Quảng không?”, Thượng Quan Tường nhìn mọi người với ánh mắt sắc như đao.

Mọi người đều lắc đầu, nói: “Anh à, bọn em căn bản không có qua lại gì với người ở tỉnh Quảng mà”.

“Đúng thế, em ở nước ngoài thì càng không thể”, những người ở bên dưới đều với vẻ mặt bất đắc dĩ. Từ sau chuyện Triệu Vô Địch tàn sát gia tộc thì bọn họ liền thay đổi vẻ hống hách trước đây, làm người hay làm việc gì đều khiêm tốn hơn rất nhiều. Bọn họ chỉ sợ trong lúc mình vô ý sẽ đắc tội với cao thủ, thậm chí bọn họ còn đối xử vô cùng lễ phép với cả những cô quét dọn trong công ty nữa.

Lúc này Thượng Quan Tường chỉ biết thở dài còn Thượng Quan Chấn Thiên không nhẫn nại được mà khoát tay, mọi người đều lui ra ngoài hết.

“Lâu như vậy rồi, nhà Thượng Quan như lật tung hết lên rồi nhưng đến giờ vẫn không điều tra được gì”.

Thượng Quan Chấn Thiên phẫn nộ nói: “Nếu thật sự như hắn nói, đó là lỗi của chúng ta, vậy tại sao hắn không nói ra?”

“Chắc chắn là thằng ranh đó cố ý, ức hiếp người khác quá đi”.

“Bố à, đối phương chắc chắn sẽ không sơ suất đến nỗi đó, chắc là chúng ta đã bỏ qua điểm nào rồi”.

Có thể là mấy ngày liền chật vật nên Thượng Quan Chấn Thiên sớm đã không nhẫn nại được nữa. Ông ta đường đường là gia chủ của nhà Thượng Quan, có bao giờ bị một thằng nhóc làm cho khổ sở như này đâu. Lúc này ông ta phẫn nộ nói: “Đừng nói nữa, cùng lắm là đấu đến cùng, kể cả phải chết thì cũng phải cho hắn chết theo”.

“Bố sẽ treo thưởng, nếu một trăm triệu không được thì là một tỷ. Một tỷ không được thì mười tỷ, chắc chắn sẽ có người vì tiền mà mạo hiểm”, Thượng Quan Chấn Thiên phẫn nộ cực điểm nên mới nói ra những lời như này.

Thượng Quan Tường nhau mày, chậm rãi nói: “Nhà họ Ngụy là gia tộc số một Tân Đô, đến tỉnh Quảng đắc tội với Trần Mộng Dao nên một đêm bị tiêu diệt, nhà mất người chết”.

“Ở giữa mặc dù có công lao của nhà họ Vương nhưng chúng ta đều rõ về thực lực của nhà họ Vương. Nếu muốn lật đổ gia tộc số một thì gần như là không thể”.

Thượng Quan Chấn Thiên con ngươi như co giãn, nói: “Ý con nói là thằng nhóc đó ra tay?”

“Vâng ạ”, trong ánh mắt của Thượng Quan Tường lộ ra vẻ khủng hoảng: “Tầng lớp trên của Tân Đô đã phát động việc càn quét, hơn nửa gia tộc đều bị ảnh hưởng. Những gia tộc toàn ngầm làm việc xấu lúc này đều theo kiểu bảo vệ mình trước. Con nghĩ giới giải trí Tân Đô sẽ không có được ý nghĩ này đâu, mà chắc là có người ở phía sau kích bác, thậm chí là có sự trợ giúp…”.

“Không thể nào, hắn có lợi hại đến mức nào thì sao có thể làm ảnh hưởng đến người trong giới giải trí Tân Đô được, tỉnh Quảng và Tân Đô cách nhau xa vậy thì không thể nào là hắn được”, Thượng Quan Chấn Thiên liên tục lắc đầu, căn bản không tin Tiêu Thiên có năng lực lớn như thế.

“Bố à, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”, trong ánh mắt của Thượng Quan Tường toát lên vẻ không chắc chắn: “Tiêu Thiên là lính đào ngũ nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn quản gia nhà họ Chúc rất nhiều, nhìn từ video lan truyền mấy nay thì ít nhất hắn cũng phá được xích sắt thứ ba rồi. Cao thủ như vậy thì có nhất thiết phải làm đào ngũ không?”

Thượng Quan Chấn Thiên không nói gì, ông ta không hề ngốc, ngược lại còn rất minh mẫn: “Ý con nói là thân phận đào ngũ của hắn là giả tạo thôi?”

“Đúng vậy ạ”, Thượng Quan Tường nói: “Hơn nữa, ngoài thân phận đào ngũ thì không tìm thấy bất cứ tư liệu nào, giống như người này không tồn tại vậy”.

“Đến chúng ta cũng không điều tra ra được thì có thể tưởng tượng ra thủ đoạn của hắn mạnh đến mức nào. Chúng ta thật sự phải đối đầu với người thần bí và mạnh như này sao?”

“Bố à, có lẽ sự cứng đầu của chúng ta lại là một trò cười trong mắt đối phương đấy ạ. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người mà nhà Thượng Quan của chúng ta không thể đắc tội được”.

Thượng Quan Tường nhắc nhở: “Một quyết định rất có thể sẽ khiến gia nghiệp trăm năm nhà Thượng Quan chúng ta bị hủy hoại trong chốc lát như nhà họ Ngụy đấy ạ”, lời nói vừa dứt thì Thượng Quan Thụy ở cạnh nghe không vào tai, nói: “Anh cả, em thấy anh bị Tiêu Thiên hù dọa đến nỗi sợ mất vía rồi”.

“Chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể có chút võ công thôi mà, có nhất thiết phải sợ đến thế không?”, Thượng Quan Thụy nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Giờ đã là thời đại nào rồi, võ công có giỏi đến đâu chẳng lẽ có thể cản được súng đạn hay sao?”

“Cho em một cây súng, em sẽ bắn hắn tan tành luôn”, chưa đợi Thượng Quan Tường lên tiếng, Thượng Quan Thụy quay đầu nhìn Thượng Quan Chấn Thiên nói: “Bố à, có lẽ ngay từ ban đầu chúng ta đã nghĩ sai rồi”.

“Chúng ta có thể bỏ giá cao để thuê một vài sát thủ giỏi bắn súng. Hắn ta có thể cản được người nhưng làm sao cản được đạn dược bắn trong bóng tối?”

“Đúng thế”, Thượng Quan Chấn Thiên ngây người ra, tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Chuyện đơn giản như này mà sao ông ta không nghĩ ra nhỉ?

Cứ coi như Tiêu Thiên thật sự lợi hại, vậy thì đã sao. Cứ lặng lẽ tìm một sát thủ đến giải quyết hắn thì ai có thể điều tra ra được?

“Bố à, không thể được đâu”, Thượng Quan Tường vội lên tiếng ngăn cản: “Những cao thủ này có khả năng quỷ thần khó đoán. Quản gia của nhà họ Chúc khi còn sống đã nói, người luyện võ một khi có thể phá được xích sắt thứ ba thì sẽ như được tái sinh, không hề giống như người thường nữa, họ có được năng lực mà người thường không thể với tới được”.

“Nếu như giết hắn không chết thì thứ đợi chúng ta chính là cuộc tàn sát đẫm máu đấy ạ”, Triệu Vô Địch chém ra kiếm khí ở trên không, một kiếm mà giết được hàng chục người. Cảnh tượng này Thượng Quan Tường vẫn nhớ như in.

“Đủ rồi”, Thượng Quan Thụy tức giận nói: “Anh đang viết tiểu thuyết đấy à? Nếu như anh sợ chết thì có thể rời khỏi Yến Kinh, đến một nơi mà người khác không tìm được anh ý”.

“Mày câm miệng đi”, Thượng Quan Tường cũng không kìm nổi mà lớn tiếng quát: “Mày như này là đang đẩy nhà Thượng Quan đến vực thẳm đấy”.

Nhìn hai anh em cãi nhau mà sắc mặt Thượng Quan Chấn Thiên âm trầm bất định, trong lòng như đầy mâu thuẫn. Một mặt thì kiêng kị thực lực của Tiêu Thiên, mặt khác lại muốn tiêu diệt Tiêu Thiên thật nhanh. Dù sao thì cũng không có ai mong muốn trên đầu mình lúc nào cũng treo cây kiếm có thể đoạt mạng mình bất cứ lúc nào. Cuối cùng, sự quật cường và lòng tự trọng trong lòng ông ta như chiến thắng, ông ta đã chịu đủ sự uất ức bấy lâu nay rồi.

“Đủ rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa”, Thượng Quan Chấn Thiên trầm giọng nói: “Tiểu Thụy nói có lý, Tiêu Thiên không chết thì nhà Thượng Quan chúng ta mãi mãi sẽ bị người ta cười chê, lúc đó sẽ không còn được hưởng danh của ba gia tộc lớn nữa”.

“Bố thật sáng suốt”, Thượng Quan Thụy vui mừng, lúc này hếch mắt lên nhìn Thượng Quan Tường nói: “Chỉ cần diệt trừ được Tiêu Thiên thì không có kẻ nào dám cười chê nhà Thượng Quan chúng ta nữa”.

Thượng Quan Tường với vẻ mặt thất vọng, vẫn còn muốn khuyên Thượng Quan Chấn Thiên nhưng Thượng Quan Chấn Thiên lại không cho Thượng Quan Tường cơ hội lên tiếng mà nói luôn: “Tiểu Thụy, chuyện này giao cho con giải quyết, đừng để bố thất vọng đấy”.

“Vâng thưa bố”.

“Tiểu Tường, thời gian gần đây con cũng vất vả rồi, con ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian đi, đợi chuyện trong nước ổn thỏa chút rồi con hãy về”.

“Bố à…”.

“Được rồi, không nói nữa, cứ quyết định như vậy nhé”, Thượng Quan Chấn Thiên khoát tay rồi gọi người giúp việc đến nói: “Lập tức đặt vé máy bay đi nước ngoài, hôm nay đi luôn”, sở dĩ ông ta để Thượng Quan Tường đi chính là vì sợ Thượng Quan Tường sẽ thuyết phục mình. Làm việc sợ nhất là nhu mì không quyết, chỉ cần để Thượng Quan Tường rời đi thì ông ta có thể tập trung vào đối phó với Tiêu Thiên.

Haiz! Thượng Quan Tường thở dài một hơi, cuối cùng trừng mắt nhìn Thượng Quan Thụy nói: “Mày là tội đồ của nhà Thượng Quan”, nói xong liền cất bước rời đi.

……………….

Lúc từ phòng khách đi ra, Thượng Quan Thụy thấy bước chân của mình như nhẹ nhõm hẳn đi. Hắn ta thật không ngờ Thượng Quan Chấn Thiên lại đón nhận ý kiến của hắn ta. Thượng Quan Tường mà đi thì quyền trong gia tộc sẽ đều nằm về tay hắn ta. Đợi lúc hắn ta giải quyết xong tên Tiêu Thiên kia thì Thượng Quan Tường có quay về cũng không còn vị trí trong gia tộc như trước nữa.

Thượng Quan Thụy thấy tâm trạng vui vẻ nên đến câu lạc bộ giải trí của nhà Tư Mã. Hắn ta là khách quen ở đây, mỗi lần đến đều được cung phụng hết cỡ và hắn cũng thấy vui khi đến đây.

Vừa vào cửa thì các cô gái đón khách ở cửa đã nở nụ cười như hoa, hận nỗi không thể kéo váy đến tận chân.

“Thụy thiếu gia, anh đến rồi đấy à”, một người phụ nữ trung tuổi với vẻ lẳng lơ phong trần bước đến, nắm chặt tay Thượng Quan Thụy rất tự nhiên. Bộ ngực khủng mềm mại nhấp nhô khiến Thượng Quan Thụy vô cùng thích thú. Tay hắn ta rất tự nhiên mà sờ lên trên rồi khẽ bóp một cái khiến cho gái tay vịn đó ngại ngùng kêu lên một tiếng.

“Ngụy thiếu gia, đừng vậy mà, bao nhiêu người đang nhìn kìa, ngại chết đi được”, gái tay vịn dựa sát vào người hắn ta nói: “Anh đừng vội, trong câu lạc bộ có loại trà mới, trong đó có loại anh thích uống nhất đấy, giờ em sẽ đi lấy cho anh”.

Thượng Quan Thụy véo cằm cô ta một cái, nói với nụ cười đểu: “Không cần đâu, hôm nay anh chỉ cần em thôi…”, nói xong hắn ta kéo gái tay vịn vào trong phòng bao.

“Thụy thiếu gia, không được, không được đâu… Trong phòng này có người rồi, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đang tiếp khách quý ở bên trong”.

“Khách quý gì chứ? Anh đây mới là khách quý, hôm nay em nói thế thì anh phải vờn em mệt chết”, Thượng Quan Thụy để ý cô ta lâu lắm rồi, lẳng lơ quyến rũ, hôm nay nói thế nào thì hắn ta cũng nhất định phải ‘nếm thử’.

------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK