Chương 337: Ba đường đều bị tiêu diệt
Đúng lúc ông ta đang ngồi tưởng tượng thì bỗng nghe thấy một âm thanh nhỏ nhẹ truyền tới.
"Tí tách, tí tách, tí tách, tí tách!"
M thanh này rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì căn bản không thể nghe thấy rõ được!
"Mày có nghe thấy tiếng tí tách không?"
Thuật Hổ Cao Sơn hỏi.
"Thưa tướng quân, không nghe thấy ạ!"
Gã đầu sỏ nói.
Chẳng lẽ bản thân căng thẳng quá nên nghe nhầm sao?
Ông ta nghĩ lại cũng thấy đúng, tuy rằng đội Hạm Trận là dội có sức mạnh chiến đấu thấp nhất của Bắc Cảnh, nhưng cũng không thể coi thường được.
Đặc biệt là khả năng đặt bẫy của bọn họ còn thông thạo hơn cả những tay thợ điêu luyện, điều quan trọng nhất là trang bị của bọn họ rất hoàn hảo.
Các loại mìn thôi đã đủ khiến cả đám nếm mùi đau khổ nhiều lần rồi!
Cũng may trước kia đã ký kết hiệp ước, không được sử dụng vũ khí hạng nặng có sức công phá lớn, nếu không bọn họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.
Cho dù là đội Hạm Trận hay là tiểu đội khác, ông ta đều phải lấy hết tinh thần sức lực để đối phó.
Trận chiến này chỉ được thắng, không được thất bại!
Cách đó vài cây số, đội trưởng đội Hạm Trận cầm máy tính bảng trên tay bước tới: "Tướng quân, con mồi đã sa vào bẫy rồi!"
Hồ Bôn nhìn thấy đám binh lính đã cầm cung trên tay, những mũi tên đã được nắp sẵn.
Đúng là quá nguy hiểm quá, nếu không phải Tiêu Thiên quay trở lại lôi nội gián ra thì trận chiến này chắc chắn rất khó khăn.
Nói không chừng còn bị người mình đâm sau lưng một nhát.
Tất cả những điều này đều là nhờ công lao của Tiêu Thiên, gã nghĩ đến đây thì càng kính trọng Tiêu Thiên hơn.
"Có thể bắt đầu tấn công rồi!"
"Vâng thưa tướng quân!"
Đội trưởng vội vàng bước sang một bên, chỗ này đã tạm thời dựng lên một bàn điều khiển đơn giản.
"Tướng quân có lệnh, tiêu diệt!"
Vừa nói xong thì binh lính ngồi trước bàn điều khiển vội vàng nhấn đèn phát sáng!
"Tít!"
Ngay lập tức một ngọn đèn đỏ sáng lên ở hướng Tây Nam, sau mười mấy giây một tiếng vang cực lớn truyền tới, bởi vì khoảng cách khá xa nên nghe giống như tiếng pháo nổ.
Đồng thời đống đổ nát cung điện của Đột Quyết cũng đã bị nổ tung thành từng mảnh.
Hàng ngàn quả mìn nổ tung, Thuật Hổ Cao Sơn thảm đến nỗi không thể kêu lên tiếng nào đã trực tiếp bị nổ tung tới chết bởi làn sóng xung kích cường độ cao.
Năm nghìn kỵ binh chưa đầy một phút đã bị tiêu diệt sạch!
Hồ Bôn thậm chí không cần nhìn qua cũng biết kết cục của chúng như thế nào.
Năng lực tác chiến một mình của binh lính trong đội Hạm Trận có thể không mạnh, nhưng bộ não của bọn họ thật sự rất thông minh, chỉ cần kẻ địch bước vào bẫy thì sẽ bị nổ tan xác.
Mặt khác Hồn Tà, hữu tướng quân của Hậu Hung Nô dẫn đầu năm nghìn kỵ binh đến đồng bằng cách núi Lang Nha 2 km về phía sườn phải.
Đồng bằng vắng vẻ, không có chút ánh sáng nào.
Móng vuốt của ngựa chiến giẫm lên tuyết phát ra tiếng xào xạc!
Tia sáng đỏ au xuất hiện từ phía bên trái bọn họ, kèm theo tiếng nổ "đùng đùng"!
Trận chiến đã bắt đầu rồi!
Hồn Tà lập tức phản ứng lại, gã rút thanh đao dài trên thắt lưng: "Tất cả cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu!"
Nhưng đồng bằng trống trải, đừng nói là người, đến cây cối cũng không thấy.
Vậy họ đánh kiểu gì, đánh với ai?
Lẽ nào tình báo sai rồi sao?
Không, cuộc chiến bên đó bắt đầu thì chứng tỏ thông tin tình báo là chính xác.
Hay người của đội Đột Kích chưa đến?
Không thể nào, đội Đột kích có khả năng hành quân tốt nhất, cũng là đội có tốc độ hành quân nhanh nhất trong tám đội của Bắc Cảnh.
Đột nhiên Hồn Tà nghĩ đến một khả năng, có khi nào họ đi đường vòng rồi không?
"Nhanh, chúng ta mau rút lui!"
Hồn Tà hạ lệnh, tất cả mọi người đều quay đầu ngựa lại.
Đúng lúc này một giọng nói lớn đột nhiên vang lên từ phía bên phải của bọn họ: "Phóng lao!"
Người nói không phải ai khác mà chính là Cơ Vô Mệnh, anh ta dẫn đầu ba nghìn binh sĩ của đội Đột Kích.
Vì cánh đồng tuyết quá bằng phẳng nên việc đặt bẫy có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên Cơ Vô Mệnh chỉ huy binh lính vòng qua từ đường nhỏ bên cạnh.
Người ai nấy đều mang theo hàng chục mũi lao thép dài hai mét, nặng vài kg.
Đầu lao rất sắc nhọn, có thể đâm qua cơ thể người dễ như trở bàn tay, thậm chí cơ thể ngựa cũng thế!
Sau khi Cơ Vô Mệnh ra lệnh thì tất cả binh lính đều chuẩn bị tư thế phóng lao.
"Xoẹt!"
Ba nghìn mũi lao lao thẳng xuống từ ngọn đồi bên cạnh.
Mũi lao sắc bén không gì sánh được, lực phóng lao cũng rất mạnh, lao lao vù vù xuống.
"Phập phập phập!"
Một số mũi lao phóng hụt rơi xuống đất, hai phần ba số mũi lao đâm thẳng vào trong đất.
Có một số người bị đâm xuyên qua cả người cả ngựa, thi thể bị cố định trên ngựa.
Những con ngựa sợ tới mức bắt điều điên cuồng, bọn chúng trực tiếp ném binh sĩ trên lưng xuống đất.
Vó ngựa giẫm lên, không phải giẫm gãy tay chân thì lại gãy cả xương ức.
Có vài kẻ xui xẻo không may bị giẫm nát cả đầu, chất dịch trắng vàng văng khắp nơi.
Hàng nghìn kỵ binh đã chết thảm dưới mũi lao trong lần ném đầu tiên.
"Tiếp tục ném!"
"Vù!"
Đợt mưa lao thứ hai rơi xuống.
Lại là một nhóm binh lính khác bị xiên thành xiên thịt!
Hồn Tà bị dọa đến nỗi run rẩy, vừa rồi có một cây lao cắm xuống đất sát rạt người gã.
Gã suýt nữa không né kịp.
Nếu bị đâm trúng thì đừng hòng sống sót được.
"Đừng hoảng, không được hoảng, tập hợp lại đột phá vòng vây!"
Hồn Tà ra lệnh, 5 nghìn kỵ binh giờ chỉ còn lại chưa đầy ba nghìn.
Trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy kẻ địch thì đã bị chết nhiều người như vậy rồi.
"Muốn chạy sao? Tiếp tục ném!"
Binh lính đội Đột Kích dùng hết sức phóng lao, sau mấy đợt lao thì trên cánh đồng tuyết chỉ còn chưa đầy hai nghìn người.
Lòng can đảm của bọn họ bị đánh tan, thế trận vô cùng loạn.
Một số người may mắn sống sót thì thúc ngựa chạy như điên, bọn họ không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cũng không muốn chiến đấu nữa, họ chỉ muốn sống thôi!
"Mau trở lại đây, mẹ nó đều trở về đây cho ông, ai dám chạy giết không tha!"
Hồn Tà gầm lớn, nhưng chẳng có ích gì, trước cái chết thì mọi người đều bình đẳng.
Trong lúc không biết làm sao thì gã đành phải dẫn những người còn sót lại rút lui về phía sau!
Nhìn thấy Hồn Tà trốn chạy thì Cơ Vô Mệnh lập tức hét to: "Muốn trốn hả, mày không biết người chờ đợi mày phía trước là ai đâu!"
Hồn Tà dẫn theo mấy ngàn người chạy trốn như điên, hắn chạy liên tiếp vài dặm, bây giờ mới dừng lại, số người đã giảm đi rất nhiều, trên đường có không ít người vì chạy trốn mà rơi vào hố tuyết hoặc đầm lầy.
Nhưng Hồn Tà không thể quan tâm được nữa, hắn chỉ muốn chạy trốn về Long Thành để nói Thiền Vu rằng tất cả những điều này đều là âm mưu.
Là âm mưu của Bắc Cảnh nhằm đối với bọn họ, Cách Nhĩ Tăng của eo Quỷ Môn chắc chắn cũng xảy ra chuyện gì rồi, Vạn Hộ Trưởng của Hậu Kim, Thuật Hổ Cao Sơn chắc chắn cũng đã toi đời.
Bốn đội quân hiện giờ chỉ còn lại hắn và Ba Lặc Cách của Hậu Kim thôi.
Đúng lúc lòng Hồn Tà đang rối bòng bong thì một chùm sáng chiếu rọi từ phía trước tới.
"Hí!"
Hồn Tà không mở được mắt vì ánh sáng mạnh đột nhiên chiếu vào, ngựa chiến hắn cưỡi cũng trở nên nóng nảy bất an.
Là ai?
Lẽ nào là người do Vương Thành phái đến tiếp ứng?
Không, chắc chắn không phải!
"Mày có phải thằng nhóc Hồn Tà không!"
Một giọng nói lớn vang lên, Trần Mãnh cầm kiếm nhìn Hồn Tà: "Mau đến chịu chết đi!"
Gã nói xong thì không cho đám Hồn Tà thời gian, gã dẫn đầu xông qua đó!
Người của đội Trần Mãnh tay cầm kiếm dài 3 mét nặng hơn 15 cân.
Hàng loạt thanh đao dài xông về phía trước.
Mỗi chiếc đều được gọt giũa qua muôn ngàn thử thách, sắc bén vô cùng.
"Mau, bắn tên!"
Hồn Tà tỉnh táo lại, hắn lớn tiếng thúc giục quân lính, bản thân cũng đồng thời nhấc cung lên bắn.
"Xoạt!"
Mũi tên vụt đi.
"Keng!"
Những mũi tên bắn vào tấm áo giáp dày, tia lửa bắn ra khắp nơi.
"Giết!"
Là tướng chủ lực nên Trần Mãnh đã làm gương dẫn đầu trong mọi trận chiến, điều này đã khơi dậy chí khí của binh sĩ đội Mãnh Hổ!
Ba nghìn binh sĩ đội Mãnh Hổ đối đầu với hơn một nghìn kẻ địch còn lại, chỉ có tiêu diệt hết bọn chúng mới có thể xua tan được cơn tức giận trong lòng họ.
"Giết!"
Từng thanh kiếm vung lên, binh sĩ Hung Nô trên lưng ngựa trực tiếp bị chém làm đôi, sức mạnh của nhát chém vô cùng lớn, cả người và ngựa bị chém làm đôi!
Máu chảy thành sông, máu người máu ngựa khiến cho cánh đồng tuyết biến thành cánh đồng máu.
Nhát trước chém ra thì nhát sau lại tới, sau loạt nhát kiếm chém giết thì trên cánh đồng tuyết ngoại trừ bọn họ đã không còn ai nữa!
Hồn Tà chết thảm nhất, trực tiếp bị kiếm chém thành nhiều đoạn, chết không nhắm mắt.
Đến giờ thì Cách Nhĩ Tăng, Hồn Tà, Thuật Hổ Cao Sơn, toàn bộ 3 đại quân bị tiêu diệt.
Hiện giờ chỉ còn lại mỗi Ba Lặc Cách mà thôi.
Người mà bọn họ phải đối đầu chính là đội Vô Úy!
Chính là những kẻ cho dù bị giày xéo thế nào thì đánh mãi cũng không chết.
Binh lính của đội Vô Úy vô cùng điên cuồng, bọn họ càng giết càng hăng.
Mặt khác Ba Lặc Cách cũng nhìn thấy ánh sáng của ngọn lửa, gã biết trận chiến đã bắt đầu rồi.
“Nhanh, nhanh lên!”
Ba Lặc Cách vô cùng quẫn trí, con đường bên trái quá khó đi, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
“Bộp!”
Chiếc roi đập thẳng vào mặt tên binh lính, khiến da mặt hắn nứt toác.
“Cái đám vô dụng chúng mày! Muộn rồi đến canh cũng không có mà uống đâu!”
Một khi trận chiến ở những nơi khác kết thúc thì bọn họ nhất định sẽ đến chi viện cho những nơi khác, đến lúc đó gã sẽ bị trừng phạt nói chi tới được thưởng công lao!
Không thể để mình Thuật Hổ Cao Sơn giành hết công lao được.
Bọn họ nhanh chóng đi qua đường con đường khó đi nhất, đến được một khu rừng, khu rừng này cũng không quá lớn, nhưng trên đất trắng xóa tuyết, giống như một cái miệng há to chờ bọn họ nhảy vào.
Hiện giờ gã đã vô cùng nôn nóng, gã lập tức ra lệnh cho cả quân đội băng qua rừng, ngay cả việc cơ bản là trinh sát cũng quên mất luôn.
“Tướng quân, không thể được, kỵ binh di chuyển chậm trong rừng cây rất dễ bị mai phục!”
“Vụt!”
Vừa dứt lời thì roi da vụt mạnh tới: “Mày còn định dạy tao cách hành quân hả? Còn lắm mồm nghi ngờ nữa thì tao chặt cái đầu chó của mày đấy!”
------------------------