Mục lục
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325: Trước trồng hoa, sau trồng rau

Thoắt cái đã đến lúc tan làm, Tiêu Thiên vội lái xe đến viện điều dưỡng. Bởi vì có Trần Cường nên bà cụ Trần dường như là trung tâm sự chú ý của viện điều dưỡng. Hơn nữa, vì phục vụ của viện điều dưỡng nhận được sự quan tâm của những đại gia Vương Tường nên số người ở viện này càng ngày đông. Những người ở đây đều là bố mẹ hoặc ông bà của những người có tiền.

Trần Cường cũng vì thế mà thu nhập được rất nhiều từ mảng này, ông biến viện điều dưỡng này trở thành viện đứng đầu tỉnh Quảng, thậm chí là đứng đầu cả nước. Những người già có thể tìm thấy những việc làm vô cùng ý nghĩa ở đây, có thể an dưỡng tuổi già ở chốn này. Bà cụ Trần nửa năm nay đều sống những ngày tháng vô cùng an nhàn, dễ chịu.

Vì bị đột quỵ nên bà không thể đi lại được, mặc dù vậy nhưng sắc mặt bà vẫn vô cùng hồng hào. Nghe nói còn có cụ ông đang theo đuổi bà ấy nữa. Bà cụ Trần không thể ngờ rằng đến lúc này mà vẫn còn được hồi xuân như vậy.

Chuyện này Trần Cường cũng biết nhưng cũng không ngăn cản. Ông cụ này là bố của một quan chức cấp cao tỉnh Quảng, hồi trẻ ông cụ cũng từng tham gia chiến đấu, là người chính trực, phúc hậu, vì thế mà ông Cường không cần lo lắng ông cụ đối xử không tốt với bà cụ. Nhưng Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao lại không biết, đặc biệt là lúc ông cụ đẩy xe bà cụ Trần đi ra ngoài và giới thiệu với hai người. Lúc này hai người đều vô cùng ngạc nhiên, nói không nên lời.

“Cháu là Mộng Dao hả?”, ông cụ mặc bộ đồ đã cũ, mặc dù đã có tuổi rồi nhưng tinh thần rất tốt.

“Ông thường nghe Phượng Lan nhắc đến cháu”.

“Cháu chào ông ạ”, Trần Mộng Dao có chút không tự nhiên mà chào lại một câu.

“Cháu là Tiêu Thiên?”, ông cụ lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên rồi gật đầu tán thưởng: “Giỏi lắm, đúng là người trẻ có bản lĩnh”.

Lúc này Tiêu Thiên chỉ cười mà không nói gì.

“Mộng Dao à, hôm nay đến tìm bà có chuyện gì không?”, bà cụ Trần hỏi.

“Bà nội, còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi, cháu muốn đón bà về nhà đón Tết”, Trần Mộng Dao nói.

Nghe thấy lời này, mặt bà cụ đỏ lên: “Cháu ngoan, đúng là đứa cháu ngoan, bà cảm ơn cháu”. Bà cụ kích động đến nỗi chân tay run rẩy. Cả đời này việc mà bà cụ làm sai nhất chính là không đối xử tốt với người nhà của Trần Cường. Thật không ngờ đến cuối đời mà bà vẫn có thể được họ đối xử tốt như vậy, thậm chí có lúc bà còn nghĩ là Trần Cường sẽ vứt bà ở góc nào đó cho bà chết dần chết mòn đi. Nhưng ông ấy không làm thế mà lại gửi bà vào viện điều dưỡng tốt nhất, còn cách mấy ngày lại đến thăm và nói chuyện với bà. Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, bà cụ Trần đều vô cùng hối hận nhưng Trần Cường lại nói những lời an ủi bà.

Ông ấy càng như vậy thì bà cụ càng cảm thấy xấu hổ. Trước đây bà tụng kinh là muốn cầu khấn cho mình, cầu cho mình có thể sống trăm tuổi nhưng bây giờ bà lại cầu khấn cho cả nhà Trần Cường, mong họ được mạnh khỏe và cả đời bình an.

“Bà nội, chúng ta là người một nhà mà, những chuyện gì qua rồi thì cứ để nó qua đi”, Trần Mộng Dao cũng đỏ ửng mắt, vì dù sao bà cụ cũng từng thương yêu cô. Nếu như không phải Trần Văn Siêu giở trò ở trong đó, không ngừng khiêu khích ly gián thì có lẽ cô sẽ không như thế.

Bà cụ Trần kéo tay Trần Mộng Dao nói: “Bà nội biết cháu là cô bé lương thiện tốt bụng nhưng bà không thể nào tha thứ cho những việc mình làm với nhà cháu trước đây được, bà cũng cảm ơn cháu có thể đến đây mời bà về nhà đón Tết”.“Hiện giờ bà sống ở viện điều dưỡng rất tốt, cũng có được rất nhiều bạn, thậm chí còn quen được ông cụ Quan đây”. Nói đến đây, trên mặt bà cụ lại ửng đỏ lên: “Bà là tội nhân, vì thế bà không quay về làm mất hứng của mọi người nữa, bà cũng không muốn để Ngọc Liên khó xử. Ngọc Liên không chấp nhặt với bà, đó là mẹ cháu đại lượng nhưng không có nghĩa là mẹ cháu đã tha thứ cho bà”. Nói thế nào thì bà cụ Trần cũng nắm quyền nhà họ Trần mười mấy năm nên điểm này bà vẫn có thể cảm nhận được. Cuối đời mà bà vẫn được sống hạnh phúc như này đã là vượt quá mong đợi của bà rồi. Hiện giờ bà cụ không muốn Tần Ngọc Liên buồn cũng không muốn đối diện với bà Liên hoặc nói cách khác là không muốn đối diện với mình của trước đây.

“Cháu đừng lo lắng là bà sẽ sống không tốt. Bố cháu thường xuyên đến thăm bà, người của viện điều dưỡng cũng rất thân thiện, cũng rất quan tâm chăm sóc bà, đặc biệt là ông cụ Quan vô cùng quan tâm đến bà nữa”, bà cụ Trần nói tiếp: “Năm nay tất cả ông bà của viện điều dưỡng đều không về nhà, chúng ta định làm tiệc cuối năm ở đây, mọi người không muốn về gây thêm phiền phức cho con cháu”.

“Vì vậy, Mộng Dao à, bà cảm ơn cháu, cả đời này hạnh phúc lớn nhất của bà chính là có bố cháu là con trai, có người con dâu như mẹ cháu và có cô cháu gái như cháu”, nói đến đây bà ngừng lại chút rồi nhìn Tiêu Thiên nói: “Chuyện mà bà sai lầm nhất cuộc đời này là nhìn nhầm người. Tiêu Thiên… Cháu là người có bản lĩnh, trước đây nếu bà có làm gì sai thì hi vọng cháu sẽ không chấp nhặt với bà, Mộng Dao giao cả cho cháu đấy…”.

Số phận đúng là trêu ngươi con người, ai có thể ngờ một người từng hống hách ích kỷ như bà cụ Trần lại có một ngày xin lỗi người nhà Trần Cường? Nhưng đây dù sao vẫn là chuyện tốt.

“Bà à, bà yên tâm, những chuyện trước đây đều qua rồi, cháu đã không còn nhớ gì nữa rồi”, Tiêu Thiên cười nói. Nói thật thì chuyện nhỏ như này anh căn bản không để bụng. Thời gian mấy tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ngẫm nghĩ thì dường như mới hôm qua. Nhưng cái hôm qua đó đã qua đi rất lâu rồi, lúc này mới phát hiện từ lúc rời khỏi Bắc Cảnh, tất cả những kế hoạch anh đều đã đạt được.

“Như vậy thì bà yên tâm rồi”, bà cụ Trần nhìn Tiêu Thiên thật sâu. Đúng như bà ấy nói, nếu bà ấy có thể sớm phát hiện ra thân phận và bản lĩnh thật sự của Tiêu Thiên thì nhà họ Trần có đến bước này không?

Đáng tiếc thật, một bước sai vạn dặm sai theo, những chuyện trước đây không thể cứu vãn được nữa. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất cũng giúp bà nhận rõ được ai là người con hiếu thảo thật sự và ai là người nham hiểm thật sự.

“Các cháu về đi, bà luôn chúc phúc cho các cháu”, đây là câu nói mà bà cụ Trần nói với họ trước khi họ rời đi. Đi vào trong viện điều dưỡng, nhìn hai ông bà nắm tay đi dạo bên hồ, Tiêu Thiên nói: “Đợi khi chúng ta già rồi, chúng ta cũng chuyển ra ngoài rồi tìm một viện điều dưỡng… À không đúng, phải tìm một nơi xây một biệt thự nhỏ rồi trồng hoa ở phía trước”.

Trần Mộng Dao ngạc nhiên nói: “Em còn tưởng anh sẽ nói là trồng rau”.

“Trồng rau cũng được”, Tiêu Thiên nói: “Anh có thể trồng rau ở phía sau biệt thư”.

“Như vậy, trước biệt thự trồng hoa tươi bốn mùa, mỗi ngày khi tỉnh dậy em đều có thể ngắm hoa nở. Đợi đến lúc đó, chúng ta già rồi, răng rụng rồi, không ăn được thịt nữa, anh sẽ trồng rau bốn mùa cho em. Như vậy thì em muốn ăn gì thì anh sẽ trồng cho em”. Trần Mộng Dao nghe thấy những lời của Tiêu Thiên mà trong đầu cô đã hình dung ra bức tranh đó, trên mặt lộ ra biểu cảm thích thú: “Nghe anh nói vậy thì em lại muốn nghỉ hưu sớm”.

“Ha ha, nghỉ hưu sớm thì cũng không phải không được”, Tiêu Thiên nói: “Dù sao thì giờ chúng ta kiếm tiền thì người nhà chúng ta sống một trăm đời, một nghìn đời cũng không tiêu hết, tiền có nhiều thì cũng chỉ là con số thôi mà”.

“Nếu không biết hưởng thụ thì có khác gì là nô lệ của tài sản đâu?”

“Anh đang ngầm mắng em là nô lệ của tài sản à?”, Trần Mộng Dao phản ứng lại, cắn môi một cái nói: “Chẳng phải do ông chủ không có lương tâm như anh sao? Ngày nào cũng bắt nạt vợ mình, ở công ty đã đành về nhà vẫn thế”. Nghĩ lại những chuyện hoang đường trong mấy ngày này mà Trần Mộng Dao đỏ bừng mặt lên.

“Người có tài thì luôn bận mải hơn mà”, Tiêu Thiên cười hì hì, nắm tay Trần Mộng Dao rồi đi dạo cùng Trần Mộng Dao như hai ông bà kia. Lúc này Tiêu Thiên thật sự hi vọng khoảnh khắc này không bao giờ kết thúc, anh cứ dắt tay cô đi như thế. Nhưng rất nhanh anh lại định thần lại. Hiện giờ tình hình Bắc Cảnh vô cùng nguy hiểm, nếu như không diệt trừ những hậu họa bên ngoài thì làm sao anh có thể nghỉ ngơi? Nhớ đến những anh em hết lòng vì anh thì anh làm sao nỡ để họ bỏ xác nơi xứ người?

Dường như nhìn ra tâm sự của Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao nói: “Sao đột nhiên anh không nói gì vậy?”

“Anh sao vậy?”

“Không… Không có gì”, Tiêu Thiên cười lắc đầu, vẫn chưa nên nói cho cô ấy việc mình phải rời đi sau Tết. Anh mà đi lần này thì nhanh phải ba tháng chậm phải một năm. Hai người đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, đang lúc thân mật không rời, bỗng chốc phải xa nhau lâu như thế thì anh sợ Trần Mộng Dao không chịu được. Hơn nữa, lần này về Bắc Cảnh cũng vô cùng nguy hiểm, anh cũng không thể nói là mình tuyệt đối an toàn. Đối mặt với kẻ địch hung ác, kể cả là anh cũng không dám sơ suất.

“Anh lừa em, rõ ràng là anh có tâm sự”, Trần Mộng Dao nói: “Mỗi lần anh nói chuyện, ánh mắt anh đều liếc nhìn sang một bên và không dám nhìn thẳng vào em”.

“Nếu anh thật sự không có chuyện gì, vậy thì hãy nhìn vào mắt em đi”, nói xong hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong mắt Tiêu Thiên toát lên vẻ bất lực, mặc dù rất muốn gạt cô nhưng lần này… Anh đành phải làm một người xấu.

------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK