Chương 274: Sát thủ số 1
“Tôi… Tôi liếm…”, Thượng Quan Thụy nói với vẻ mặt uất ức. Hắn ta quỳ trên đất, chậm rãi cúi đầu xuống, thè lưỡi ra…
“Ha ha… Các người nhìn xem, hắn ta giống như một con chó vậy”.
“Nói bậy, đây rõ ràng là nhị thiếu gia của nhà Thượng Quan, sao lại là chó được”, mọi người đều cười ồ lên, những tiếng cười này như chiếc búa nặng đập mạnh vào tim Thượng Quan Thụy. Tôn nghiêm và thể diện của hắn ta như bị tan vỡ trong chốc lát.
Một hồi lâu, Thượng Quan Thụy ngẩng đầu lên nói: “Tôi… Có thể đi được chưa?”, biểu cảm trên mặt hắn ta tê dại còn ánh mắt thì đờ đẫn.
“Tốt lắm, liếm sạch đấy”, Trương Toàn vỗ lên mặt Thượng Quan Thụy, nói: “Cút đi”.
Thượng Quan Thụy đứng lên rồi chật vật rời đi. Cả quá trình đó, Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc đều không nói một câu gì. Lúc ra khỏi câu lạc bộ, Thượng Quan Thụy toàn thân run cầm cập. Lên xe, hắn ta rút điện thoại ra gọi cho những ông trùm trong thế giới ngầm. Gọi liền mười mấy cuộc mà người thì tắt máy, người thì cúp máy luôn, không có ai nghe cả. Hắn kể cả có là kẻ ngốc thì cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này hắn ta mới nhớ lại lời mà anh cả Thượng Quan Tường nói với mình. Hợp tác với Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc thì không có hi vọng gì cả.
Biết vậy thì ngay từ đầu đã không làm thế nữa. Nhưng giờ phải làm sao? Nhà Thượng Quan sắp gặp sóng gió rồi, nắm quyền thực tế của thế giới ngầm tỉnh Tô đã thuộc về nhà Tư Mã rồi. Đám này là ăn người nhưng không nhổ xương ra, bọn chúng sẽ không để tuột mất cơ hội đâu.
Mất đi tỉnh Quảng thì nhà Thượng Quan coi như tổn thất nặng nề nhưng mất đi tỉnh Tô thì thật sự là lấy mạng của nhà hắn ta rồi. Nếu như để bố hắn ta biết chuyện này thì chắc chắn sẽ đánh chết hắn mất.
Trong lúc Thượng Quan Thụy đang lòng nóng như lửa đốt thì điện thoại của hắn ta vang lên, đó là Thượng Quan Chấn Thiên gọi đến. Hắn ta cố gượng nhận điện thoại, Thượng Quan Chấn Thiên hỏi: “Chuyện đã sắp xếp xong chưa?”
“Vẫn… Vẫn chưa ạ, nhưng con đã dặn dò kỹ lưỡng rồi”, Thượng Quan Thụy lắp bắp nói.
“Hứ?”, dường như nghe ra giọng nói của con trai mình có chút không ổn nên Thượng Quan Chấn Thiên hỏi: “Sao thế, có khó khăn gì sao?”
“Không… Không ạ…”, Thượng Quan Thụy vội bóp điện thoại, trong lòng thì căng thẳng gấp bội. Hắn ta đang nghĩ, không biết có nên nói thẳng ra không?
“Thế thì tốt, chuyện này không thể chậm trễ được, có thể tiêu diệt được kẻ địch lớn hay không trông cậy cả vào con đấy”, Thượng Quan Chấn Thiên nói tiếp: “Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải làm kín đáo, không được để lộ ra thông tin gì, hiểu chưa?”
“Con hiểu rồi ạ”, Thượng Quan Thụy gật đầu nói. Cuối cùng thì hắn ta cũng không có dũng khí nói ra chuyện này.
“Chỉ cần giết được Tiêu Thiên thì có thể lấy công chuộc tội chăng?”, Thượng Quan Thụy thầm nghĩ trong lòng.
Tối hôm đó, trên trang mạng ám sát quốc tế có thêm một phần thưởng trị giá hàng tỷ đô la, và nó được xếp vào danh sách 50 vụ ám sát hàng đầu. Bốn mươi chín người đứng đầu đều là những người nổi tiếng trên thế giới, 20 người đứng đầu là những quan chức cấp cao và lãnh đạo các nước trên thế giới, tiền thưởng lên tới vài tỷ, hàng chục tỷ USD.
Nhưng những nhiệm vụ này đều là thập tử nhất sinh. Ngay cả những kẻ giết người hàng đầu trên thế giới cũng không dám chắc và không có gì đảm bảo rằng chúng sẽ thành công. Nhưng phần thưởng mới nhất này rất thú vị, yêu cầu kẻ giết người khi nhận nhiệm vụ phải thành thạo các loại súng, tỷ lệ ám sát thành công là trên 95%.
Có một danh sách những kẻ giết người trong danh sách sát thủ quốc tế, trong đó liệt kê rõ ràng những vụ ám sát của những kẻ giết người. Tất nhiên, thông tin cá nhân của những sát thủ đều được ẩn đi hoặc ngoài thông tin cá nhân là giả thì những cái khác đều là thật.
Tất cả sát thủ hàng đầu trên thế giới khi nhìn thấy tin thưởng nóng này thì đều không kìm nổi mà bật cười. Kẻ ngốc nào nhiều tiền vậy, sao gấp gáp thưởng tiền cho chúng ta vậy?
Không do dự gì, hàng chục sát thủ hàng đầu đã nhận nhiệm vụ này cùng một lúc. Nếu là trước đây, bọn họ thực sự không dám bước chân đến đất nước đó. Nhưng nếu vị đó đã rời đi rồi thì họ cũng không cần sợ nữa. Dù có sư tử già canh giữ cũng chẳng ích gì.
Trong lúc trang mạng ám sát quốc tế vừa công bố tin nhắn đi thì Tiêu Thiên cũng nhận được tin này. Anh ngồi trên ghế sofa rồi thản nhiên nói: “Điều tra người đứng sau giải thưởng này”.
“Nhưng, anh cũng có thể điều tra kiểu chọn lọc”, ngay lập tức anh nói ra vài cái tên. Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thiên với vẻ mặt bĩnh tĩnh mà không có chút hoang mang. Anh căn bản không coi mấy kẻ này ra gì.
Lập tức, anh lại gọi điện cho Trương Thu Bạch: “Lần này nhất định phải quét sạch, không để lại bất cứ kẻ nào”.
“Vâng anh Thiên”, ở đầu dây bên kia, Trương Thu Bạch với vẻ mặt lạnh băng, sát khí dâng lên khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Đám đáng chết kia, xem ra phải xé rách lá gan của chúng rồi, không ngờ lại dám đến đây gây sự. Còn có những kẻ phản bội nội bộ ẩn náu trong bóng tối, tung tin ra thế giới bên ngoài, nếu không thì làm sao dám nhận nhiệm vụ này!
Trương Thu Bạch đến đơn vị huấn luyện, nhìn các thành viên đội Thiên Lang tập luyện vất vả mà anh ta thấy vui mừng khôn xiết. Kể cả là trời tối nhưng họ vẫn không lơ là tập luyện, tiếng hò hét chém giết chấn động đất trời. Sau nửa năm rèn luyện và chiến đấu, 2/3 thành viên đã phá được xích sắt thứ hai với sự hỗ trợ của máy xay nước, 1/3 còn lại do khả năng và những lý do khác cũng đã được ở đỉnh cao xích sắt thứ nhất.
Mặc dù Tiêu Thiên vẫn không hài lòng với tốc độ của họ nhưng nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ hù dọa tất cả mọi người mất.
“Tất cả tập hợp”, Trương Thu Bạch hạ lệnh một cái, mọi người đều ý thức được mà chạy về phía Trương Thu Bạch. Bất luận họ có mệt đến cỡ nào, trên người có bẩn có bê bết thế nào nhưng họ vẫn đứng thẳng như một khẩu súng.
Ba mươi đôi mắt của thành viên Thiên Lang sáng quắc trong đêm khiến người khác sợ hãi, giống như ba mươi con sói đói độc ác, toàn thân toát ra sát khí kinh người. Kể cả Trương Thu Bạch đứng trước họ mà cũng có chút thất thần.
“Cũng may mình phá được xích sắt thứ ba rồi, nếu không thì thật sự sẽ bị đám sói đói này dọa chết mất”, Trương Thu Bạch nghĩ trong lòng, tiếp đó là nói với mọi người: “Xốc lại tinh thần cho tôi, trận chiến sắp bắt đầu rồi. Lần này kẻ địch mà các người sẽ phải đối mặt chính là kẻ tàn độc nhất trên thế giới”.
“Bọn chúng tàn độc vô tình, kẻ nào kẻ nấy đều hai tay nhuốm đầy máu tươi rồi. Không cần phải nể tình gì, cứ đánh hết mình, giết sạch bọn chúng”.
“Giết, giết, giết”, chỉ có chiến đấu mới kích thích được khát vọng trong lòng họ, chỉ có máu tươi mới có thể đốt cháy máu đang trào dâng trong người họ. Tất cả ánh mắt của mọi người đều rừng rực nhìn Trương Thu Bạch, trong ánh mắt tràn đầy khao khát được chiến đấu. Bọn họ đã mong chờ ngày này rất lâu rồi.
“Tốt lắm”, Trương Thu Bạch gật đầu nói tiếp: “Mọi người phải nạp thêm năng lượng và cẩn thận quan sát từng ngọn cỏ động và từng tiếng gió thổi, ai nấy đều phải phối hợp với nhau để đảm bảo rằng mọi người đều sống sót trong trận chiến này”.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn. Đầu Trọc là một người khá cẩu thả nhưng lúc này cũng với khuôn mặt khá ngưng trọng. Trước đây khi bọn họ ra trận thì Trương Thu Bạch không hề nói những lời này. Nói theo cách nói của Tiêu Thiên thì đám người đó chỉ như đám ô hợp để đám người Đầu Trọc dùng để luyện tay thôi.
Nhưng hiện giờ Trương Thu Bạch lại dặn dò bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc, điều này cho thấy kẻ địch lần này rất mạnh. Rất có thể là kẻ địch mạnh nhất từ trước đến nay. Trong lúc tâm trạng có chút căng thẳng thì họ vẫn cảm thấy có chút hưng phấn và kích động. Gã đã đạt được đến một cảnh giới nhất định rồi, chỉ có chiến đấu với cao thủ thì mới có thể nâng cao được năng lực của mình. Gã đợi giờ khắc này rất lâu rồi, những người khác cũng như vậy.
Trương Thu Bạch quét nhìn một vòng thì thấy trên mặt mọi người không có chút sợ hãi gì. Ngoài ý chí chiến đấu cao thì không có gì chen lẫn vào nữa. Lúc này anh ta hô lên: “Xuất phát”.
……………………
Trong một trang viên bí ẩn ở Yến Kinh, một người trẻ tuổi mặc đồ âu quý phái, tay đeo đồng hồ Patek Philippe, trong tay còn khẽ lắc lắc chai rượu vang. Đứng trước mặt hắn ta là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt căng thẳng.
“Gần đây Lâm Thâm thế nào?”
“Bẩm Bá thiếu gia, hàng ngày hắn ngoài đi làm tan làm thì không làm gì khác ạ”, người đàn ông trung niên cẩn thận đáp.
“Là lúc ra tay rồi”, Độc Cô Bá nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: “Nhớ kỹ, lần này… Nhất định không được để lại dấu vết gì, đừng để lão Dương Thành nắm được manh mối gì đấy…”.
“Vâng, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ thủ tiêu cả vệ sĩ của hắn nữa”, người đàn ông trung niên khom người rồi rời khỏi phòng. Trong lúc ông ta rời khỏi phòng thì mới phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo của mình.
“Vô Ảnh”, lúc này Độc Cô Bá liền hô một tiếng trong phòng. Tiếp đó là trong một góc tối trong phòng, một người mặc đồ đen bước ra. Người áo đen này không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng đó.
“Đi đi, bất luận ông ta có thành công hay không thì cũng không thể giữ lại nhân chứng sống”, vừa dứt lời thì người áo đen lùi sau hai bước rồi lại chìm vào bóng tối, cuối cùng là biến mất.
“Muốn cướp quyền của tao ư? Vậy phải xem mạng có mày có lớn thế không?”, Độc Cô Bá cười hì hì nhưng trong ánh mắt toát ra sát khí. Tập đoàn Thiên Hồng là của hắn ta, gia tộc Độc Cô cũng là của hắn ta. Đừng kẻ nào nghĩ đến việc cướp nó khỏi tay hắn.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn ta vang lên, là bố hắn ta gọi đến.
“Bố à, có chuyện gì vậy ạ?”, trong điện thoại truyền lại giọng nói lo lắng của người đàn ông trung niên: “Con mau về đi, ông nội con không xong rồi…”.
“Gì cơ?”, Độc Cô Bá kinh hãi mà đứng phắt dậy: “Con sẽ về ngay”.
------------------------