Chương 263: Đã biết vị ngon
Trần Mộng Dao không chịu khuất phục, cô cắn môi bắt đầu di chuyển.
Cảm giác chặt chẽ và ấm áp của cô khiến cho da đầu Tiêu Thiên tê rần.
Thời gian dần trôi qua, cảm giác đau đớn dần biến thành thoải mái...
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu nỉ non trong căn phòng cuối cùng đã ngừng lại.
Cả người Trần Mộng Dao đổ mồ hôi đầm đìa, tóc cô dính lên da thịt mềm mại, hai mắt cô mê ly.
Miệng cô hơi mở ra thở hổn hển.
“Đồ trâu bò này, không biết mệt gì cả, làm bao nhiêu lần như thế mà cũng không mệt".
Trần Mộng Dao cảm thấy đau nhức người vô cùng, xương sống ở thắt lưng cô như bị bẻ gãy.
Thật sự quá tốn thể lực.
Bây giờ có đưa tay ra thôi cô cũng không còn sức làm nữa.
Cô nàng ngốc nghếch này, Tiêu Thiên đã đột phá xiềng xích tầng thứ năm, cơ thể anh đã vượt qua người thường rất nhiều, muốn ép khô anh thì vô cùng khó khăn.
Anh có thể khống chế từng cơ bắp một trên người, thậm chí khống chế được luôn lỗ chân lông.
Việc kiềm chế không ra nhanh với anh dễ như trở bàn tay.
Chín lần, Trần Mộng Dao chết đi sống lại tròn chín lần!
Vì kêu rên không ngớt nên giọng cô cũng đã khàn đặc.
Tiêu Thiên đau lòng lau mồ hôi giúp cô: "Hay lần cuối coi như bỏ qua nhé!"
"Không...không được, đã nói mười lần là mười lần!"
Trần Mộng Dao kiên cường không chịu thua.
Cô nói xong lại thở gấp thêm vài phút mới hồi phục được chút hơi sức, cô mạnh mẽ vực lại tinh thần rồi ngồi thẳng người dậy.
Tiêu Thiên thở dài, anh không nói gì mà ôm lấy cô.
“Á… anh…”
"Đi tắm!"
Tiêu Thiên bế cô đi vào phòng tắm, Trần Mộng Dao đã cạn kiệt sức lực rồi, cô mặc kệ Tiêu Thiên ôm mình, nhưng điều khiến cho cô cảm thấy thẹn nhất chính là hai người bọn họ còn chưa...
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền đến âm thanh khiến người ta mặt đỏ tía tai.
Nửa giờ sau, sau khi tiếng gầm của người đàn ông vang lên thì cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Thiên ôm Trần Mộng Dao mặc khăn tắm đi ra.
Cô gái...à không, người phụ nữ mệt mỏi vô cùng, hiện giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, cô mặc kệ Tiêu Thiên chăm sóc mình.
“Đau lắm không? Anh xoa giúp em nhé!”
Trần Mộng Dao muốn từ chối, nhưng ngay cả sức nói cũng không có.
Bàn tay to lớn vừa ấm áp vừa chai sần bao trùm lên người cô, ấm áp dễ chịu như có vô số bàn tay nhỏ bé đang xoa bóp cho cô vậy.
Thoải mái tới nỗi khiến cô không không kìm được muốn rên thành tiếng.
Không bao lâu sau cô đã ngủ say.
Ngọn nến nhỏ màu vàng ánh lên gò má yên tĩnh của cô, thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông tơ nhỏ.
Tiêu Thiên thật sự vô cùng yêu cô gái đơn thuần thiện lương này.
Hiện giờ anh đã hoàn toàn có được cô, trách nhiệm trên vai anh sẽ càng nặng hơn.
Cho dù là Bạch Ngọc Lan hay Trần Mộng Dao, thì anh...đều không muốn tổn thương họ.
Nửa năm rồi, cũng đã đến thời điểm thu lưới rồi!
Trong mắt Tiêu Thiên xuất hiện vẻ lạnh lẽo, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
…
Sáng sớm hôm sau, Trần Mộng Dao mơ màng tỉnh lại.
Cô nhìn thấy Tiêu Thiên ngủ bên cạnh, cô dụi mắt, nhưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cả người cô cứng đờ.
Sau đó cô bối rối vén chăn lên, cô phát hiện người mình không một mảnh vải, mà ở trên giường lại có một mảng đỏ tươi.
Là thật, mọi chuyện đều là thật, không phải cô nằm mơ, những chuyện tối qua đều là thật!
"Tỉnh rồi hả?"
Tiêu Thiên đưa tay ôm lấy cô: "Còn sớm mà, sao không ngủ thêm chút đi?"
“Em…em muốn dậy…”
Trần Mộng Dao vô cùng bối rối, cô rất muốn chạy trốn.
Sao Tiêu Thiên có thể để cô rời đi được, cánh tay ôm lấy cô siết chặt lại, tay kia thì không yên phận di chuyển lên.
“Anh…đừng nhúc nhích….em còn chưa tha thứ cho anh đâu…mau dừng lại…”
Trần Mộng Dao nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra vào tối qua thì gương mặt lập tức đỏ lên, cô hoàn toàn không thể tin được bản thân lại điên cuồng như vậy.
"Vậy phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?"
Trải qua chuyện hôm qua, da mặt anh cũng dày lên.
Anh cũng hiểu được một việc, không thể nói đạo lý với phụ nữ được, đàn ông ấy mà, nhất định phải mặt dày lên.
Anh nhớ tới đêm qua bản thân đã nhắc tới việc ly hôn thì lập tức sợ hãi, trong lòng cũng tự mắng mình xối xả.
Nếu Trần Mộng Dao đồng ý thật, vậy chẳng phải anh sẽ vĩnh viễn mất đi người phụ nữ bé nhỏ này sao?
“Em không biết, phải xem biểu hiện của anh thế nào!"
Lúc nói chuyện tay tên giặc kia cũng đã chiếm lấy đỉnh núi cao ngất.
“Anh…đừng nhúc nhích…”
Lúc này cánh tay còn lại đã dần dần mò xuống phía dưới...
“Biểu hiện của anh tối qua không tốt sao?”
Cho dù là cô nàng xinh đẹp cỡ nào quyến rũ Tiêu Thiên thì anh đều không chút phản ứng, nhưng mỗi cái nhăn mày của người phụ nữ bé bỏng này đều hấp dẫn anh, chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến cả người anh khô nóng.
Đặc biệt là sau khi hai người quần nhau một trận vào tối qua, hiện giờ khát vọng bị đè nén ba mươi năm của Tiêu Thiên đã hoàn toàn được giải phóng!
Anh giống như là một con dã thú gào khóc đòi ăn, anh không thể chờ đợi được.
“Ý em không phải là biểu hiện này, anh…”
Cô còn chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại.
“Á….em còn chưa đánh răng mà…”
Đôi bàn tay trắng nõn của Trần Mộng Dao đánh vào lồng ngực Tiêu Thiên, nhưng cô nhanh chóng dừng lại, sau đó thì vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Thiên.
Trong phòng lại vang lên âm thanh khóc không ra tiếng, nỉ non tố cáo ai đó.
Vì tối qua Tiêu Thiên đã vận khí chữa trị giúp cô, nên lần này cũng không cần quá cẩn thận từng li từng tí.
Nếm được đồ ngon một lần thì sẽ thèm thuồng mãi không thôi, câu này không chỉ áp dụng cho đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng giống vậy!
Trần Mộng Dao cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cô hoàn toàn không thể tin được âm thanh này lại phát ra từ chính miệng mình.
Sau mấy lần phê tới nóc thì cuối cùng cũng ngừng lại.
Chả trách cái đám đó lại hứng thú với chuyện này như vậy…đúng là rất thoải mái….
“Mau xuống khỏi người em nhanh!”
Trần Mộng Dao hung hăng liếc Tiêu Thiên: "Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, xương em sắp bị anh làm cho rã rời rồi đây này".
Tiêu Thiên ngại ngùng cười một tiếng: "Ngại quá, tại em hấp dẫn quá, anh thật sự không nhịn được!"
Đối mặt với Trần Mộng Dao, sự nhẫn nại của Tiêu Thiên trở thành âm vô cực.
Tiêu Thiên ôm Trần Mộng Dao vào phòng tắm, anh dịu dàng lau chùi cơ thể giúp cô, cơn giận dữ của Trần Mộng Dao cũng nguôi rồi.
Nhưng cô cũng không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy được!
Cho dù anh bị ép buộc thì cũng không được!
Sau khi ăn mặc chỉnh tề thì Tiêu Thiên tự mình xuống bếp: "Mau nếm thử xem, thử xem vị thế nào!"
Trần Mộng Dao nếm thử một miếng, cô gật đầu: "Cũng được đó!"
Hai người đều ngầm hiểu nên không nhắc tới chuyện tối qua.
Sau khi ăn xong bữa sáng thì Tiêu Thiên nói: "Hôm nay không có việc gì, hay chúng ta đi chơi quanh tỉnh thành nhé?"
“Được!”
Trần Mộng Dao gật đầu.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện nhân dân số một của tỉnh Quảng.
Trên mặt Ngụy Vô Danh băng bó kín mít, miệng hắn ta mới khảm lại răng.
Hắn ta đường đường là người thừa kế của nhà họ Ngụy, vậy mà lại bị người ta đánh cho chấn thương não!
Mỗi một cái tát hắn ta đã phải chịu, hắn ta muốn trả lại cho Tiêu Thiên gấp mười gấp trăm lần.
“Tao nhất định sẽ khiến chúng mày phải chết!”
Ngụy Vô Danh vô cùng phẫn nộ nói.
Trong buổi gặp mặt ngày hôm qua thể diện của hắn ta đã mất hết, hắn ta hoàn toàn biến thành trò cười của mọi người, nếu như không báo thù thì hắn ta cũng đừng mong lăn lộn trong xã hội này được nữa.
“Đã điều tra ra thân phận người hôm qua chưa?”
Ngụy Vô Danh hỏi.
"Vẫn...vẫn chưa thưa Thiếu gia!”
Lái xe run rẩy nói: "Ngụy Hiền còn chưa gọi điện thoại lại!"
"Lũ vô dụng, lâu như vậy rồi mà việc con cỏn ấy cũng không xong!"
Ngụy vô danh nổi giận đùng đùng, hắn ta hất tung đồ đạc trong phòng bệnh: "Đã nói với người nhà chưa? Bao giờ cao thủ đến!"
Hôm qua người đàn ông cơ bắp bên người Vương Thiếu Du chính là một cao thủ, hắn ta vẫn có khả năng phân biệt được điều này.
Đây là tỉnh Quảng chứ không phải Tân Đô, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hắn ta hối hận tại sao bản thân lại sơ suất như vậy, nếu biết sớm thì lúc đi hắn ta nên mang theo hai cao thủ rồi!
Nhà họ Ngụy cũng có nuôi dưỡng cao thủ, nhưng mà nghìn vàng dễ kiếm còn cao thủ khó tìm.
Cao thủ nhà họ Ngụy cũng không có nhiều, trong đó chỉ có một người đột phá được xiềng xích tầng thứ nhất, còn lại thì đều đang ở biên giới đột phá.
“Thiếu gia, chiều nay bọn họ mới bay tới!”
Lái xe vội vàng trả lời.
“Cái đệt, sao chậm thế!"
Ngụy Vô Danh một giây cũng chờ được.
Không giết chết Tiêu Thiên và thằng nhãi tỏ vẻ kia thì hắn ta thề không làm người!
Còn cả Trần Mộng Dao kia nữa, con khốn này không ngờ lại chịu ở cùng một thằng tài xế, vừa nhìn đã biết là con phò rồi, mẹ nó còn giả bộ thuần khiết.
Chờ hắn ta nắm được tập đoàn Trần Thị, thì hắn ta nhất định phải khiến cô ả sống không bằng chết.
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Nói với gia tộc phải dốc sức đánh lén tập đoàn Trần Thị, phải hung hăng chèn ép bọn họ cho tao!"
"Lập tức gọi điện thoại cho Ngụy Hiền, bảo cậu ta truyền tin tới những xí nghiệp trong tỉnh thành, nói cho bọn họ biết, muốn bước vào thị trường phía Bắc thì lập tức tới đây gặp tao!"
Giọng nói hắn ta sặc mùi khinh thường và miệt thị, theo suy nghĩ của hắn thì việc hắn ta hợp tác cùng những người này đã là coi trọng bọn họ, là bọn họ trèo cao rồi.
“Dạ, thiếu gia!”
Lái xe quay người rời đi.
Một tiếng sau ở trong phòng họp một khách sạn năm sao!
Ngụy Vô Danh đội mũ đeo khẩu trang và kính râm ngồi ở ghế đầu.
Phía dưới là người đại diện của hơn mười xí nghiệp, đều là ông lớn nổi danh lừng lẫy trong tỉnh.
Bọn họ ít nhiều đều có qua lại với tập đoàn Trần Thị.
Tất cả mọi người đều nhìn Ngụy Vô Danh, không ai cảm thấy có gì không đúng.
Mặc dù hôm qua mặt mũi Ngụy Vô Danh đã mất hết, nhưng điều này cũng không thay đổi được thân phận người thừa kế nhà họ Ngụy ở Tân Đô của hắn ta.
Thứ bọn họ để ý là thân phận chứ không phải là bề ngoài của hắn ta.
"Mọi người đến đông đủ rồi chứ?"
Ngụy Vô Danh liếc nhìn một vòng, không ai nhìn thấy biểu cảm thật sự của hắn ta: "Vậy tôi cũng không dài dòng nữa, mọi người muốn tiến quân vào thị trường phía Bắc thì rất đơn giản, tôi cho mọi người hai lựa chọn!"
"Một là hợp tác cùng nhà họ Ngụy, thì sẽ có cơ hội tiến quân vào thị trường phía Bắc, nhà họ Ngụy sẽ ủng hộ cho mọi người!"
"Hai là tiếp tục hợp tác cùng tập đoàn Trần Thị, các người sẽ bị nhà họ Ngụy dốc sức chèn ép!"
------------------------