Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Triệu Khương Lan (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341

Mộ Dung Bắc Uyên cũng quá buồn cười đi!

Từ trong miệng hắn lý cư nhiên có thể nói ra lời nói dối gạt suy nghĩ thay nàng như vậy, chủ động loại bỏ khả năng nàng có tư tình với Mộ Dung Bắc Hải, điều này hiếm có.

Thấy Triệu Khương Lan cười đến không dừng lại được, gần như là muốn gập bụng.

Hắn rốt cục nhịn không được mở miệng: “Được rồi, được rồi nàng cười cái gì, ta nói sai sao? Nàng xem Tam ca như là huynh trưởng, tự nhiên là sẽ thay huynh ấy lo lắng. Huống chi vải dùng để may túi hương ta thấy không tệ, chỉ làm một cái suy cho cùng có chút lãng phí, không bằng làm nhiều mấy cái tặng người khác, cũng coi như tận dụng tốt đồ vật. Triệu Khương Lan dùng ngón tay lau nước mắt cười chảy ra: “Ai u, Vương gia của ta, huynh vậy mà rất có ý tử.”

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng cười đến một trận nóng mặt, cố ý làm mặt nghiêm túc trầm giọng nói: “Không cho phép cười, nàng cười đến mức không để bổn vương trong đầu.

“Được rồi được rồi ta không đùa huynh nữa. Nói thật cho huynh biết, cái túi hương đó căn bản là không phải ta tặng”

Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc ngẩng đầu: “Chính miệng Tam ca nói là của nàng tặng.”

Triệu Khương Lan hừ lạnh một tiếng: “Tam ca cũng hiểu lầm, là có người lấy danh nghĩa của ta tặng cho huynh ấy, nếu ta đoán không sai chính là Trắc phi tốt của huynh. Ta vẫn là thật sự coi thường nàng ta, không biết từ nơi nào nghe được ta làm túi hương cho huynh, ngay cả vải dệt cùng tú tuyến đều mua giống với ta, mấu chốt là cái chữ đó ở mặt trên, cũng là chiếu chữ của ta mô phỏng lại.”

Cái này Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Dựa theo cách nói hắn vừa nói, đã tìm cho nàng bậc thang tốt.

Cho dù thật sự là nàng tặng cho Mộ Dung Bắc Hải, nàng đại khái cũng không cần phải giấu diếm nữa.

Nhưng bây giờ nàng phủ nhận, chỉ có thể nói rõ thật sự không phải nàng tặng. Triệu Khương Lan thấy Mộ Dung Bắc Uyên không nói lời nào, vòng qua cánh tay của hắn hỏi: “Ta nói như vậy, huynh tin hay là không tin?”

“Ta tin nàng!” Hắn đáp không chút do dự, làm cho Triệu Khương Lan lại cười lên.

“Nhưng Thẩm Hi Nguyệt tại sao phải làm như vậy? Hiện giờ nàng giải thích với ta, ta sẽ không tiếp tục để trong lòng nữa, nàng ấy không phải phí sức mà lại không đạt được kết quả sao?”

Triệu Khương Lan nhếch khóe miệng: “Ta đoán, nàng ta nhất định cho rằng huynh sẽ nổi giận với ta, chúng ta không thiếu được phải cãi nhau ầm ĩ một trận. Hơn nữa cuối cùng huynh chưa chắc chịu tin ta, cho dù không so đo tranh cãi, trong lòng cũng sẽ nảy sinh hiềm khích, đối với ta, đối với Tam ca đều sẽ bất mãn. Vậy mưu đồ của nàng ta liền đạt được.”

Nàng nói tới đây lại không nhịn được lắc lắc đầu: “Đáng tiếc nàng ta tính đúng người khác, lại tính sai huynh. Thẩm Hi Nguyệt nhất định không nghĩ đến, huynh hoàn toàn không nổi giận với ta, càng không cãi nhau với ta.”

Nói như vậy, Triệu Khương Lan không khỏi cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào hắn: “Sao lại thế này, chẳng lẽ huynh không sợ ta lén lút tặng túi hương cho ca của huynh sao? Đây chính là túi hương đấy, là vật luôn bên người, tặng đi nói không chừng có ngụ ý đặc biệt đấy.”

Nhìn đến biểu tình đùa giai của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên chỗ nào còn có thể không được tự nhiên nữa, chút tức giận bé xíu xiu đã sớm tan thành mây khỏi.

Cằm của hắn đặt trên đầu nàng cọ cọ: “Lúc trước ta luôn hiểu lầm nàng, khiến nàng không vui, chính ta cũng cảm thấy khó chịu. Cho nên ta đã nghĩ, về sau nếu xảy ra chuyện gì nữa, đều phải từ góc độ của nàng mà suy nghĩ, không được dễ dàng cho ra kết luận”

Mộ Dung Bắc Uyên hơi xin lỗi: “Trước đây nàng bị thổ phỉ bắt đi, mặc dù nàng không nói thật với ta, nhưng phản ứng của ta cũng quá bá đạo. Lần đầu tiên chúng ta viên phòng liền làm đến bế tắc như vậy, đó giống như là một cây gai nhọn ở trong lòng ta, nhớ tới liền phiền lòng.”

Thực ra nếu chuyện đó tính toán rõ ràng, vẫn là nàng đã sai trước.

Triệu Khương Lan lúc ấy đối Mộ Dung Bắc Uyên luôn có điều giữ lại, tình nguyện tin tưởng Mộ Dung Bắc Hải cũng không chịu tin hắn.

Cũng khó trách hắn tức giận như vậy, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, hắn còn rất có thành ý.

Nàng ôm ôm hắn: “Chuyện đã qua, chúng ta không nghĩ lại nữa. Cuộc sống còn dài, chúng ta an ổn trải qua, hai bên đều tin tưởng nhau nhiều hơn một chút, Huynh xem lúc này cũng rất tốt, chúng ta có thương có lượng, mới không bị người trung gian nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK