Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Triệu Khương Lan (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1603

Triệu Khương Lan trầm giọng nói: “Ý của chàng là hắn chắc chắn phải có một lượng bạc lớn để chuẩn bị cho quân hưởng, thậm chí còn tuyển chọn binh mã. Tuy nhiên lượng bạc này không thể giật lấy từ tay dân chúng, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến dẫn chúng bất bình, điều đó sẽ cực kỳ có hại cho danh tiếng và kế hoạch tương lai của hẳn. Vậy thì phương pháp còn lại là ra tay với những phú thương ở địa phương. Suy cho cùng nếu cướp được từ những phú thương này thì sẽ tương đương với cướp của hàng trăm người bình thường.”

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Chính là như vậy”

Triệu Khương Lan vỗ bàn: “Lẽ nào lại như vậy! Nếu hắn thực sự vì quyền lực của mình mà nham hiểm đến vậy, hại những thương nhân vô tội bị liên lụy thì thật là phát điên rồi.”

“Trong nhiều năm như vậy vì quyền lợi và địa vị của mình, nhà họ Liên đã làm bao nhiêu chuyện điên rồi? Cho dù là lợi dụng học viện Dụ Hòa để can thiệp vào kỳ thi hay trận chiến Tùng Gia Lĩnh thông đồng với địch phản quốc, miễn là có thể giúp nâng đỡ họ bay thẳng lên mây, họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người khác.

Ngay cả cái chết của Lê Vương cũng liên quan mật thiết đến chính đệ đệ ruột Mộ Dung Bắc Quy. Huynh đệ ruột thịt còn không quan tâm thì đối với người ngoài, họ càng không kiêng nể gì.

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày lạnh lùng: “Nhưng bây giờ cho dù nghi ngờ Liên Tư Thành thì chúng ta cũng phải có đủ chứng cứ mới được. Những thương nhân này tuy có điểm tương đồng nhưng lại phân tản ra, quan trọng nhất bây giờ là làm sao tiếp xúc được với thế lực đã khiến họ phá sản.”

Thanh Đào nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói như vậy liền nói thêm: “Thưa điện hạ, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay những chuyện không may xảy ra quá thường xuyên, nhiều phú thương đã bắt đầu cẩn thận hơn. Trong mấy ngày qua đã không còn nghe nói có người xảy ra chuyện nữa”

Triệu Khương Lan nhưởng mày đột nhiên nhìn Mộ

Dung Bắc Uyên: “Điện hạ có muốn làm phủ thương một lần, diễn vở kịch gậy ông đập lưng ông không?” Mộ Dung Bắc Uyên bật cười khi nghe câu nói: “Vương phi đang định ‘câu cả’ và giả làm cá lớn để dụ người câu cá cắn câu?”

Nàng nhếch môi: “Đúng vậy. Nếu ta nhớ không lầm thì lúc trước chàng hỏi ta năm mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng sau đó tiền tiêu không hết. Ngân phiếu chắc vẫn ở trong tay chàng.”

Số tiền đó chính là số tiền trước đó hắn đe dọa sẽ đưa cho Liên Tư Thành làm quân hưởng nhằm khống chế Chiêu Vũ đế.

Bởi vì không dùng đến nên đã được gửi lại tiền trang.

“Đúng vậy, ta vẫn mang theo ngân phiếu bên người. Ý của vương phi là chúng ta có thể lợi dụng số tiền đó để phung phí, dụ rắn ra khỏi hang?”

Một tia sáng ma mị lóe lên trong mắt Triệu Khương Lan: “Chỉ cần có ngân phiếu, chúng ta có thể rút tiền tại tiền trang bình thường mọi lúc mọi nơi. Rải nhiều tiền chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người có ý đồ. Đến lúc đó sẽ khó nói được ai là con mồi”

Sau khi mấy người thảo luận, ngay lập tức đưa ra quyết định.

Để không bị bại lộ thân phận, Mộ Dung Bắc Uyên đã dán lại mặt giả “Vũ Tề”, giả làm một công tử giàu có sống tạm tại thành Vô Tuyết, dưới tên giả Tiền Mãn Tài.

Còn Triệu Khương Lan dán mặt của Hoắc Hoa Quy, giả làm thê thiếp của công tử này, tên là Liên Khanh.

Dù sao ở địa phương đó cũng không ai nhận ra hai khuôn mặt này, rất thuận lợi ra tay.

Đêm đó, Mộ Dung Bắc Uyên đưa Triệu Khương Lan đến chỗ tiêu tiền có danh tiếng nhất trong địa phương này, Phỉ Thúy lâu mua vui.

Nghe nói vào tháng ba cảnh sắc mùa xuân sẽ phủ khắp Giang Nam, bây giờ đã qua mùa xuân lạnh giá, ở Giang Nam đang dần ấm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK